Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con rể nhất định là không phải. Cha vợ quả quyết là phải.

Cả hai cãi vã với nhau, hăng say quá chừng, tưởng nóc lều có thể tung bay do khí uất của song phương bốc lên.

Hồ Thiết Hoa dậm chân: “Nếu vương gia nói rằng nữ dạ xoa này là tân nương tử, thì đêm rồi, tại hạ thấy nàng nào thế? Không lẽ người mạo nhận là tân nương tử?”

Quy Tư Vương quát : “Ngươi giết nó, lại còn bịa chuyện chạy tội nưa sao! Ngươi lừa ai được chứ, đừng hòng!”

Hồ Thiết Hoa cũng hét: “đừng hồ đồ! Tại hạ xin hỏi?”

Tỳ Bà công chúa cao giọng nói: “Câm ngay, ta hỏi ngươi, nếu ngươi nói là không phải tân nương tử, vậy tân nương tử ở đâu? Ngươi cứ đem nàng ra đây đối chứng, tức khắc ta tin ngươi!”

Hồ Thiết Hoa lúng túng: “Tại.... tại hạ.... Y còn biết tân nương tử đi đâu? Bất quá, y dời dộng phòng mấy giây phút thôi.Và lúc đó thì nàng còn nằm ngủ trên giường rõ ràng!”

Tỳ Bà Công Chúa cười lạnh: “Ta cũng cho rằng người mà ngươi thấy trong đêm rồi, chẳng phải tỷ tỷ của ta, nhưng tại sao tỷ tỷ ta bị giết ngay trên giường chứ? Ngươi không giết, thì ai vào đây hạ thủ? Ai hạ thủ trước mắt ngươi được?

Hồ Thiết Hoa trầm giọng: “Biết đâu các vị không đưa tân nương đi nơi khác, rồi đem xác chết vào đây, buộc tội oan tại hạ?”

Quy Tư Vương lại hét: “Câm! Câm! Không lẽ ta giết con gái của ta?”

Hồ Thiết Hoa không biết làm sao cho Quy Tư Vương tin được.

“ Im lặng!” Thiên Trạch lúc này lên tiếng, ngữ khí sâu dày trấn trụ đám người.

Tại thế giới trước hắn từng là Thiên của chúng thần, nhiều năm cai quản hiển nhiên có khí thế của thượng vị giả, hắn một lời ra dù là Quy Tư Vương cũng bị hắn khí tràng cho chấn trụ.

“ Chuyện này không có gì là khó, ta liếc mắt là biết hung phạm khong phải là Hồ Thiết Hoa làm ra” Thiên Trạch chậm chạm nói : “ nhưng ngươi nên tin tưởng điều này, là nữ nhân chết đó chính là con gái Quy Tư Vương, là tân nương tử chính thức mà ngươi cưới”

Hồ Thiết Hoa cảm kích Đạo Thánh tin mình song đối với việc thừa nhận nữ tử xấu xí kia là thê tử thì không chịu : “tại sao ta phải tin như vậy”

Thiên Trạch nói : “ chỉ vì nàng xấu xí quá, Quy Tư Vương mới giấu ngươi, chứ nếu không thì Tỳ Bà Công Chúa xuất hiện như chim sơn ca sao nàng ẩn mặt mãi!”

Hồ Thiết Hoa hiểu ra, y không đáp.

Quy Tư Vương lớn giọng : “ nếu không phải là hắn giết con gái ta, lẽ nào là ta giết nó ư?”

Thiên Trạch nói : “ nữ nhân này đã chết ít nhất cũng được mấy khắc thời gian rồi! theo ta đoán có lẽ là trước khi Hồ Thiết Hoa vào động phòng, có người vào giết sau đó thay nàng ta động phòng”

Sở Lưu Hương là cái thông minh người, khi phát hiện dấu vết hắn đã nghĩ đến trường hợp này, nói : “Dưới giường, có dấu máu. Kẻ nào đó giết nàng xong, giấu xác nàng dưới giường. Rồi chính kẻ đó, đóng vai tân nương, lên ngủ trên giường.”

Hồ Thiết Hoa kêu lên: “Ngươi nói sao? Lúc ta và tân nương trên giường, thì bên dưới đã có xác chết rồi?”

Cơ Băng Nhạn gật đầu: “đúng vậy!”

Hồ Thiết Hoa giật mình: “Nàng.... tân nương.... tân nương giả biết là có xác chết dưới giường, lại dám.... dám nằm trên giường với ta.... và và....”

Tỳ Bà hỏi :“Rốt cuộc là ai giết tỷ tỷ ta?”

Thiên Trạch nói : “ đêm qua nàng ta mời ta ra một chuyến, câu dẫn ta không thành, chỉ là ta chướng mắt trở về, có lẽ ghi hận cũng nên.”

Hồ Thiết Hoa vội truy : “ ả là ai?”

Thiên Trạch nói : “ vương phi”

Lời này vừa ra chúng nhân biến sắc.

Quy Tư vương lớn giọng mắng : “ ăn nói hàm hồ, vương phi của ta làm sao làm chuyện đó được”

“ Vương phi của ông đúng là không làm được điều đó, nhưng bà ta là vương phi của ông thật ư?” Thiên Trạch thâm ý nói, sau đó bước đi ra.

Quy Tư vương sững sờ trong giây lát.

Đám người cũng yên lặng suy ngẫm, sau đó ai nấy đuổi theo Thiên Trạch.

Thiên Trạch ra khỏi lều rồi thẳng đến chổ vương phi, bỏ mặc đám hộ vệ canh gác ngăn chặn mà trực tiếp vào.

Vương phi của Quy Tư vương có tóc hơi rối quăn dài phết đất, tuổi nữ nhân hơi cao, ở cái khoảng từ thiếu phụ trở lên.

Trên mặt, có vuông sa che kín, vì sa mỏng, nên cái kín đó phần nào hở, qua lượt sa, gương mặt đẹp hiện mờ mờ, chẳng những không mất vẻ đẹp kinh hồn, mà còn ảo huyền đến hấp dẫn cực độ.

“ Dũng sĩ vì sao lại vô lễ xông vào chổ của ta?” vương phi cất lời hỏi, thanh âm mềm mại nhưng lại ẩn chứa tức giận trong đó.

Thiên Trạch nói : “ đêm qua ta cự tuyệt nàng mà ân ái với Tỳ Bà, nàng lại đem tỷ tỷ nàng ấy giết, chuyện này nên tính thế nào?”

“Dũng sĩ lại vô lễ như vậy ư?” vương phi cau mày chất vấn sau đó dùng thổ ngữ.

Đám thị nữ cùng binh lính bên ngoài tức giận hơn khi nghe được, một số thì chạy đến chổ quốc vương, một số thì cầm binh khí áp sát.

“Đêm qua nàng nghĩ có thể câu dẫn được ta mà bại lộ hành tung rồi, Thạch Quan Âm” Thiên Trạch nói xong nhẹ phất tay.

Vương phi ánh mắt hiện lên quang mang khác thường, nói : “ ngươi bịa đặt vu hãm thật là chuyện hay đấy, nhưng có biết tội”

Lúc này đám người Quy Tư vương đã đuổi đến.

“ Ta không thích quanh co lòng vòng, nếu như nàng cho rằng chỉ bằng bọn người này có thể cản được ta thì nàng lầm to đấy” Thiên Trạch nói đến đây, vô số Luyện Khí Kiếm đã ngưng tụ phong tỏa toàn bộ căn lều : “ nàng nên rõ ràng, ta trước nay chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc cả”

Vương phi nhìn chằm chằm một lát, sau một hồi thì vỗ nhẹ tay, khen : “ Đạo Thánh quả là Đạo Thánh, thật là khiến thiếp không ngờ đến. Bình sinh, tiện thiếp từng gặp cao nhân đối thủ, song luận về thông minh, cơ trí, võ công, thành thật mà nói tiện thiếp chưa thấy ai sánh được với Đạo Thánh. Chỉ là tiện thiếp không rõ, Đạo Thánh làm như thế nào lại phát hiện ra được”

Thiên Trạch nói : “ ta có bí thuật chỉ cần thông qua ánh mắt có thể lục lọi quá khứ của kẻ khác, trên đời này không ai có thể chống cự được. Đêm qua ta cùng nàng trò chuyện cũng không ít, lại thêm ta cảm ứng được khí tức của nàng. Lẽ ra nàng không nên chủ động hiện thân tìm ta”

Thạch Quan Âm nghe xong hiểu ra, cảm thán : “ quả thật đáng sợ bí thuật”

“ Ái phi....” Quy Tư Vương lấp lửng nói, ánh mắt dao động nhất thời chưa tin được.

Vương phi cười , đem mạn sa cởi xuống : “Vương gia có nhận ra tiện thiếp chăng?”

Quy Tư Vương đáp: “Tại sao bổn vương không nhận ra chứ?”

Vương phi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt, một chiếc nạ mỏng dính như cánh ve theo tay bà rơi xuống, mường tượng da rắn lột.

Vương phi hoàn toàn biến thành một người lạ.

Trên thế gian, theo sự nhận xét của Quy Tư Vương, chẳng có một nữ nhân nào đẹp hơn Vương phi.

Nhưng, người trước mặt đây đẹp gấp mười, gấp trăm lần hơn Vương phi.

Bất giác, lão kêu lên: “Bà là ai?”

Bà ấy điềm nhiên hỏi: “Vương gia không nhận ra tiện thiếp thật ư?”

Hồ Thiết Hoa vụt đứng lên, cao giọng thốt: “Tại hạ nhận ra bà, bà là....”

Bà ấy từ từ chuyển ánh mắt về phía Hồ Thiết Hoa, gằn từng tiếng: “Các hạ nhận ra thiếp? Thế thiếp là ai?”

Bà là ai?

Là nương tử trong một đêm, là người đã sát hại đại công chúa, để giao hoan thủ lạc với Hồ Thiết Hoa.

Y mới hiểu tại sao, khi vào lều Vương phi y cảm thấy con tim rạo rực lạ thường. Thì ra, làn điện giao tình còn lảng vảng trong xác thịt của y, gặp nhân diện của vương phi là phát động ngay....

Giả vương phi cười nhẹ: “Thiếp biết, các hạ không bao giờ nhận ra thiếp! Trên thế gian này trừ Đạo Thánh ra đến nay chẳng một ai nhận ra thiếp! Bởi vì, ai nhận ra thiếp là không phương gì sống sót!”

Căn lều đang ấm áp, trở nên lạnh ngay, và lạnh hãi hùng! Người nào cũng cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK