Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối, một gian tửu điếm củ kỷ rách nát.

“ Haiii” Tiêu Sắt thở dài thân ảnh vừa đẩy cửa bước ra dừng bước nói : “ Biết ngay là ngươi không ngủ mà”

Vô Tâm thân ảnh ngồi trên nóc nhà, đung đưa chân mình hỏi : “ Cái lúc sáng là ký hiệu của Bách Hiểu Sanh trên giang hồ à? Ngươi là đệ tử của ông ta”

“ Xem như vậy đi” Tiêu Sắt trả lời, sau khi phục dụng bầu hồ lô của Đế Thiên An, bốn người cũng cất bước đi đến gian tửu điếm cũ kỹ không một bóng người, tình cờ lại phát hiện ra ký hiệu của Bách Hiểu Sinh.

Trên giang hồ đại kỳ nhân, tu tập thiên hạ võ công, là người phân ra võ công cảnh giới phân chia. Sáng lập lên Bách Hiểu Đường phẩm định binh khí bảng, lẫn minh xét võ lực trên thế gian, rất khó có chuyện gì mà y không biết được.

“ Chẳng trách ngươi biết nhiều chuyện giang hồ như vậy, lảo hòa thượng nhà ta cũng từng nhắc ta. Bách Hiểu Sinh quả thật có một đệ tử họ Tiêu”

“Lo chuyện của ngươi đi, hòa thượng” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.

“ Trả lại nguyên văn câu này cho ngươi, ông chủ Tiêu, nhớ quay lại trước sáng đấy nhé” Vô Tâm nói xong thân ảnh đứng dậy thân ảnh nhanh chóng biến mất.

“ Thật là thù dai, tiểu hòa thượng” Tiêu Sắt lẩm bẩm, thân ảnh cất bước rời đi khỏi nơi này ước chừng hơn một tiếng đồng hồ hắn đến được một thác nước.

Ở bên dưới thác nước chảy xuống đả có sẵn một than ảnh trung niên ngồi đó một bàn đá trên đó có đặt một tấm mặt nạ quỷ đỏ au, giữa mi tâm là một con mắt.

“ Sư phụ” Tiêu Sắt chắp tay cúi đầu hành lễ, thấy Bách Hiểu Sinh tay phất ra hiểu ý đi vào đối diện ghế đá nhìn bàn cờ vây có sẵn trên đó, một trận cờ giang dở hiển lộ trên đó, thân ảnh vừa đặt mông thì quân cờ trắng của hắn cũng chậm rãi bay đến chổ của mình.

“ Ngươi muốn đi Tuyết Nguyệt Thành”

Tiêu Sắt nghe sư phụ mình hỏi, đáp :“ Dạ”

“ Ngươi có biết, ngươi bước vào Tuyết Nguyệt Thành có hậu quả gì không” Cơ Nhược Phong chậm rãi nói : “ Nghe nói ngươi là vì 500 lượng bạc”

Tiêu Sắt cười nói : “ Sư phụ không hổ là Bách Hiểu Sinh, chuyện này mà ngài cũng nghe ngóng được, không sai”

Cơ Nhược Phong lại hỏi : “ Chỉ vì 500 lượng bạc sao”

“ Chuyện liên quan đến tiền bạc đều là đại sự” Tiêu Sắt nội lực hấp ra lấy quân cờ trắng của mình, cách không hạ cờ.

Cơ Nhược Phong ngẫm nghĩ, thâm ý hỏi : “ Được, là vì 500 lượng bạc, đây là con số không nhỏ Tuyết Nguyệt Thành trả nổi sao?”

“ Bọn họ trả không nổi, có điều tin rằng họ sẻ vui lòng giúp con chi số tiền này”

Cơ Nhược Phong tay còn lại nới lỏng thanh đoản côn trên tay mình, nói : “ Bọn họ đúng là vui lòng, không chỉ bọn họ bất cứ thế lực lớn nào trên giang hồ, cũng sẻ vui lòng giúp con chi trả 500 lượng bạc này, chỉ có điều”

Tiêu Sắt đáp :“ Người lấy được số tiền này không chỉ có một mình con, con biết”

Cơ Nhược Phong tiếp lời : “ hơn nữa hiện tại xem ra, ngươi là người chiếm ít ưu thế nhất, à không cũng không phải”

Tiêu Sắt ánh mắt thoáng qua quang mang, nói : “ Có những việc, vẫn phải tranh giành một chút, không thử thì làm sao biết kết quả”

Cơ Nhược Phong lại nói : “ Nếu tranh không được, ngươi sẻ chết”

Tiêu Sắt liền nói : “ Con đả từng chết một lần rồi, không phải sao Kiếm Tiên ra tay cũng không lấy mạng con được.”

Cơ Nhược Phong hiểu được đệ tử mình muốn nói gì, cất lời : “ Ngươi không cần thăm dò nữa, người ngài ấy phế võ công của ngươi lại khiến ta bị trọng thương là ai, ta đả biết rồi.”

“ Có phải Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên”Tiêu Sắt mày nhướng lên, liền hỏi lấy.

Hắn vốn là thiên kiêu kỳ tài võ học, 13 tuổi vào Tự Tại Địa cảnh 17 tuổi đặt chân vào Tiêu Dao Thiên cảnh là Bắc Ly đệ nhất thiên tại. Nhưng tại nhiều năm trước hắn phạm vào một án, bị Minh Đức Đế đuổi ra khỏi Thiên Khải Thành.

Trên đường rời đi gặp phải kẻ tập kích, chính kẻ này đả ra tay đánh trọng thương hắn, phế hắn võ công. Tổn thương hắn ẩn mạch, nếu không phải hắn có tốt sư phụ đuổi đến chỉ e mạng cũng đả không còn. Nhiều năm nay việc ai là người ra tay với hắn, là một chuyện canh cánh trong lòng, cũng là điều hắn muốn biết nhất.

Cơ Nhược Phong thở dài không đáp.

Tiêu Sắt truy hỏi : “ Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương”

Cơ Nhược Phong, nói :“ Ngươi đừng đoán nửa, có những chuyện quyết định buông xuống rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện nhấc lên nữa, không phải chỉ là bạc thôi sao. So với tính mạng bên nào nặng nhẹ, ngươi tự định lượng đi”

Tiêu Sắt thu hồi lại vẻ lười biếng thường ngày nói : “ Nếu như vậy, sư phụ là không xem trọng con rồi, vậy sư phụ cho rằng ai sẻ lấy được số tiền này Bạch Vương Tiêu Sùng, hay Xích Vương Tiêu Vũ”

Cơ Nhược Phong liền nói : “ Người ta xem trọng là Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà chứ không phải là chủ nhân của Tuyết Lạc Sơn Trang Tiêu Sắt”

Tiêu Sắt nhìn thanh đoản côn chỉ về mình, thở dài nói : “ Trong mắt ngài, võ công quan trọng như vậy sao?”

“ Ngươi biết ta không phải nói đến võ công” Cơ Nhược Phong thu hồi binh khí trên tay mình , nói : “nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi đi, người háo sắc, ưa tranh luận, thích sỉ diện, tự thông minh, tính hà khắc, hay cố chấp. Sáu tính này là tính xấu của người quân tử”

“ Sư phụ, đến người đi rồi kìa” Tiêu Sắt ngẫm nghĩ một hồi, tay búng lên quân cờ trắng rơi xuống bàn cờ bên dưới.

Bách Hiểu Sinh thở dài một hồi, chỉ thấy đem thanh binh khí của mình thả ra nội lực thúc dục làm nó xoay tròn một hồi, bàn tay còn lại co lại rồi búng ra tấm mặt nạ quỷ nhanh chóng bay lên rồi rớt ở giữa bàn cờ, sau đó hắn đem thanh đoản côn của mìnhd đặt ngang lên bàn cờ : “ Truyền cho ngươi này”

“ Sư phụ à, võ công của con phế hết cả rồi, còn cần thanh Vô Cực Côn này làm gì nữa?” Tiêu Sắt lên tiếng hỏi.

Cơ Nhược Phong cất lời :“ Đường đòi nợ sẻ không dể đi, ngươi cứ xem như gậy chống đi”

Tiêu Sắt đừng lên chắp tay, nói : “ Đa tạ sư phụ”

Nhìn Cơ Nhược Phong phất tay vẩy vẩy ra hiệu ra hiệu, tay cầm lấy Vô Cực Côn binh khí thành danh của sư phụ mình, ngẫm nghĩ một hồi hiện giờ hắn còn một chuyện khiến hắn lưu tâm muốn biết, cất lời nói : “ Sư phụ, con còn một điều muốn hỏi nữa?”

Cơ Nhược Phong biết đồ đệ mình muốn hỏi là gì : “ Ta biết con muốn nói đến ai, người này ta cũng không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“ Ồ” Tiêu Sắt kinh ngạc khi mà ngay cả sư phụ không biết được, nên nhớ ngoại hiệu của sư phụ chính là Bách Hiểu Sinh, môn chủ của Bách Hiểu Đường chuyện trong giang hồ, dù là lớn lớn nhỏ nhỏ đều không thoát khỏi tổ chức này.

Không chỉ ở Bắc Ly còn ở Tây Vực, Nam Quyết...người của Bách Hiểu Đường trải rộng thiên hạ, thu thập tin tức khắp nơi. Chuyện có thể để cho Bách Hiểu Đường không rõ, chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

“ Sư phụ, ngài có biết một con thú nào lại nhai nuốt hoàng kim, lấy nó làm thức ăn hay không, đồ nhi từng nghĩ đến Tỳ Hưu trong truyền thuyết nhưng hình dạng lại không giống, nhất là ba thanh vũ khí cùng khôi giáp phía sau mặc dù con chưa từng thấy hắn xuất thủ nhưng ba thanh vũ khí này không phải là tầm thường”

Cơ Nhược Phong quay người lại trầm tư : “ không chỉ có mình con, các thế lực khác cũng muốn biết, y là ai?”

Tiêu Sắt tiếp lời : “Người này nửa chính nửa tà, hành sự không theo thói thường, hơn nữa hắn trên người trọng thương không giả, nhưng khinh công thủ đoạn bày ra con chưa từng thấy được”

Cơ Nhược Phong trầm ngâm một hồi lặng im, vẫn đứng nhìn thác nước đ : “ con có biết Trường Cung Truy Dực Bách Điểu Dạ Hành”

Tiêu Sắt đương nhiên biết rõ, hỏi : “ sư phụ ý là gì”

Cơ Nhược Phong đáp : “ ngay khi bọn con rời đi, toàn bộ toán phỉ tặc hung hãn nhất Tây Vực đả không còn, một đêm diệt trại, đều chết dưới một thanh hung kiếm”

Tiêu Sắt đoán ra được người làm ra là ai, còn không phải là Đế Thiên An ư, bốn người bọn họ chia binh 2 đường. Hắn mặc dù biết vị đi theo bên cạnh mình thân thủ bất phàm, nhưng y trọng thương trong một đêm lại diệt gọn phỉ tặc hung hãn nhất Tây Vực cũng để cho hắn đối với người này phải đánh giá lại về con người y.

Bầu không khí lặng im một hồi, Tiêu Sắt lại hỏi : “ sư phụ đồ đệ còn một chuyện nữa không hiểu, mong sư phụ chỉ điểm”

“ Lâu ngày không gặp, sau ngươi lại có nhiều chuyện như vậy” Cơ Nhược Phong ngữ khí có mấy phần trêu chọc : “ nói đi”

“ Đệ tử muốn đi Vu Điền quốc, thì đi như thế nào ạ”

Nghe được Cơ Nhược Phong nghiêng đầu, hỏi : “ ngươi lạc đường à?”

“ Dạ” Tiêu Sắt chắp tay ôm côn nói.

“ Ha ha ha ha” Cơ Nhược Phong cười lên một tràng dài vui vẻ.

Tiêu Sắt nói : “ sư phụ tức cười như vậy sao”

Cơ Nhược Phong quay người lại, nói : “ ta còn tưởng ngươi cố ý dẫn ba người bọn họ đến đây, nhất là muốn xem người kia thân thủ, thì ra là lạc đường”

Tiêu Sắt khó hiểu : “ mong sư phụ nói rõ”

Cơ Nhược Phong nói : “ từ đây về phía tây 30 dặm có một tòa thành”

“ Thành gì?” Tiêu Sắt hỏi lấy

Cơ Nhược Phong đáp : “ tòa thành chỉ có một người”

Tiêu Sắt đồng tử mở lớn hắn biết tòa thành đó là gì, một tòa thành mà hắn không muốn đến nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK