Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi đi vào gặp gỡ Vô Nhai Tử, cả hai cũng rõ ràng mối quan hệ của mình với y.

Đoàn Dự chiếm được Tiêu Dao phái cơ duyên là Tiêu Dao phái đệ tử, mà Vương Ngữ Yên chính là cháu ngoại của Vô Nhai Tử.

Bản thân nàng cũng không ngờ đến ngoại công của mình còn sống, trước nay chưa từng nghe mẹ mình nói qua. Cho nên đối với vị ông ngoại này lạ lẫm, không có mấy thân thiết.

Mà qua trò chuyện, Vô Nhai Tử có lẽ là hổ thẹn hoặc là thân truyền cho nên đem toàn bộ công lực suốt đời của mình truyền cho cháu ngoại của mình, sau khi truyền công xong thị tạ thế.

Về phần chưởng môn chức vị Vương Ngữ Yên không muốn, Đoàn Dự càng không, mà Giang Ngọc Yến thì càng không, tạm thời Thiên Trạch lại nắm giữ nó.

Sau khi an táng cho Vô Nhai Tử xong, trong ngày hắn lại mang cả ba đến Chu quốc.

Đường xa di chuyển lại với tốc độ cao cộng thêm không có nghỉ ngơi, cả ba mới đáp xuống thuyền của bọn Sở Lưu Hương, ai nấy mệt mỏi.

“ Đoàn Dự! Vương Ngữ Yên” bọn người Sở Lưu Hương thầm nghĩ, lại thêm hai cái tên lạ hoắc mà bọn họ không tìm được.

“ Kia là Hoa Sơn kiếm pháp Thanh Phong Thập Tam Thức” Vương Ngữ Yên đọc nhiều hiểu rộng, trong nhà là năm xưa ông ngoại bà ngoại cướp đoạt các phái võ công bí tịch cho nên nhận ra được Cao Á Nam sở thi kiếm pháp.

“ Liếc mắt liền nhận ra được, Vương cô nương thật không tầm thường” cả bọn nghe âm thầm đánh giá cao Vương Ngữ Yên.

“ Ta nghe Đạo Thánh trước nay độc lai độc vãn, ba vị là thế nào quen biết y?” Hồ Thiết Hoa dò hỏi.

Đoàn Dự vội nói : “ tôi thì cùng đại ca Kiều Phong quen huynh ấy trong quán rượu, sau đó huynh ấy nhận biết đem đến nơi này tìm Mộ Dung công tử”

“ Huynh ấy đem chúng tôi đến kiếm biểu ca của tôi” Vương Ngữ Yên đáp.

Giang Ngọc Yến thành thật nói : “ là đại ca cứu tôi”

Cả bọn trên thuyền đều có kiến thức, nghe được thì bất ngờ, bởi hai cái tên mà Đoàn Dự vừa nói là Sở quốc danh khí cực lớn trongg thế hệ trẻ, bắc Kiều Phong nam Mộ Dung, cái tên không lấy gì lạ kia lại nhận Kiều bang chủ làm đại ca.

Mà Vương Ngữ Yên lại đến kiếm biểu ca, cả bọn suy nghĩ một chút lời Đoàn Dự liền nghĩ ngay đến Mộ Dung Phục, bởi y là Thủ Mộ phái người, đối với Công Thủ hai phái chuyện lớn này tất nhiên phải tham dự vào.

Nghe không có gì nổi danh hai người hóa ra lại có thân phận không nhỏ à, một cái xưng đệ gọi huynh với Kiều Phong bang chủ của 90 vạn người, một cái là biểu muội của Cô Tô công tử Phục, họ Vương hẳn chính là Mạn Đà sơn trang bên cạnh Yến Tử ổ Tham Hợp trang.

Về phần Giang Ngọc Yến bọn họ cũng chỉ nghe được người kia cứu giúp. Về phần thân phận lai lịch thì mơ hồ.

Nhưng cả bọn không có bận tâm bao lâu, bọn họ rất nhanh dời mắt, bởi Cao Á Nam đã và đang cường công danh vang thiên hạ Đạo Thánh.

Cao Á Nam công kích không tha, kiếm khí phun trào giăng tỏa bốn phương tám hướng, bao trùm mặt sông, kiếm thế rất nhanh được kéo lên.

Cao Á Nam bình tĩnh lại lập tức thả ra kiếm chiêu, kiếm khí kiếm ý không ngừng đẩy lên cao.

Thanh Phong Chỉ Liễu....

Hiểu Phong Tàn Nguyệt....

Trúc Hải Thính Đào....

Phong Động Thiên Dã....

Lần lượt từng chiêu kiếm được Cao Á Nam sở ra, kiếm khí kiếm quang tràn ngập không gian, khiến sông nước dậy sóng.

Chỉ là công kích của nàng hoàn toàn không đánh vở được lồng hộ phòng thủ năng lượng của Thiên Trạch, hết thảy kiếm khí đánh đến đều như bọt nước trắng xóa tiêu tán.

“ Xem ra Cao Á Nam thua rồi” Sở Lưu Hương quan chiến nhận xét.

Đám người lúc này cũng đã rõ, mặc dù Cao Á Nam hiện giờ đang chiếm chủ động và thượng phong, song Thiên Trạch đến giờ vẫn chưa ra tay, y như một cái hộ thuẫn kiên cố chống đở hết thảy công kích của Thanh Phong Kiếm Tiên.

“ Kẻ này nội lực thật thâm hậu, chúng ta không nhìn ra y được mảy may võ công nào, đáng sợ là y lại không một chút tổn hao gì trước Á Nam” Lý Hồng Tụ nhận xét.

Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên; Giang Ngọc Yến gật đầu, cả bọn đi cùng với Thiên Trạch cho nên rõ ràng y công lực thâm hậu như thế nào.

Tô Dung Dung nói vào : “ quả là cái bí hiểm nam tử, chỉ là Á Nam sẽ giận cho xem”

“ Ukm! cô ta trước nay luôn đối kiếm pháp mình tự tin, bây giờ đụng với kẻ này, y còn chưa rút kiếm” Tống Điềm Nhi nói vào.

Hồ Thiết Hoa nói : “ kẻ này chỉ sở võ lực đã trên cả chúng ta rồi”

Tống Điềm Nhi nói : “ y xuất đạo chỉ mới một năm nhưng ta nghe y thương kiếm song tuyệt, là cái hung hăn trộm, so với Đạo Soái còn muốn hung hăn hơn, đến nay gần nữa vạn vụ án rồi”

“ Ukm!” Sở Lưu Hương gật đầu, nói : “ cao thủ à, Cao Á Nam đã gần dốc ra hết thực lực mà y vẫn chưa hiển lộ thân thủ, chúng ta muốn đoán thân phận của y cũng khó à”

“ Ngươi khinh thường ta” Cao Á Nam đã giận, nàng lớn tiếng chất vấn, một cổ tôn nghiêm bị xúc phạm khi đối thủ vẫn không sở ra kiếm pháp của mình.

“ Ta ra một kiếm, một kiếm này nàng phải cẩn thận đấy không khéo bị thương” Thiên Trạch cười nói.

Cao Á Nam giận quát : “ dõng dạc”

Lúc này quanh thân Cao Á Nam đều là bóng kiếm, như có như không, giống như thực giống như hư, giống như biến không biến, như linh dương treo góc, khó có thể tìm ra, sờ không rõ kiếm của nàng lộ cùng chiêu thức.

“ Không tệ” Thiên Trạch đưa mắt quan sát thốt lên, cái loại thanh đạm kiếm pháp phiêu dật này quả thật khó lường, bàn tay hắn đưa ra.

“ Hả?” Cao Á Nam cùng những người trên thuyền giật mình cả kinh.

Bọn họ thấy được Thiên Trạch đem thanh kiếm của mình đẩy ra trước, sau đó thêm chín mươi chín thanh kiếm vàng khác trống rỗng hiện ra.

Đúng là trống rỗng hiện ra, mỗi thanh giống hệt như thanh kiếm từng cầm trong tay y.

Không phải kiếm ảnh như Cao Á Nam sở ra, bọn họ có thể khẳng định mỗi thanh đều là như thật chất hóa.

Trái ngược với Cao Á Nam sở ra Thanh Phong kiếm pháp, Thiên Trạch Luyện Khí Chi Kiếm theo ý gia cường tốc độ càng mau lẹ càng cứng càng cường, nếu nói kiếm của Cao Á Nam là cơn gió thoáng qua thì kiếm của hắn sở ra là cuồng phong bảo tố.

Mấy trăm thanh Luyện Khí Chi Kiếm ngưng hiện xé rách kiếm thế của Cao Á Nam sở ra, kiếm ý của nàng bị ép trụ, kiếm khí va chạm với Luyện Khí Chi Kiếm bị đánh nát.

“ Đây là....” Lý Hồng Tụ khó tin được, lấp lửng nói.

Sở Lưu Hương than thở : “ cổ kim không thấy”

Hồ Thiết Hoa gật đầu : “ loại kiếm pháp này lại có trên đời”

“ Lấy kiếm khí ngưng thật, loại kiếm pháp này....” Tống Điềm Nhi, Tô Dung Dung, Cơ Băng Nhạn cũng khó mà tin tưởng được.

“ Thiên hạ đệ nhất kiếm pháp” Đoàn Dự trên đường di chuyển đã hỏi qua Thiên Trạch võ công, cho nên hắn biết Luyện Khí Chi Kiếm của Thiên Trạch đáng sợ cũng nghiền ép thiên hạ võ học.

Cao Á Nam cũng đồng dạng, song nàng tại chiến đấu trong, từ trong thất thần đi qua gia tăng chống đở.

“ Ầm! ầm! ầm....!!”

Kình lực tản ra, kiếm khí lan tỏa ra xung quanh đem mặt nước kéo lên từng cột nước, trắng xóa một vùng rất nhanh hiện ra.

Nhưng rất nhanh....

“ Phốc!”

Cao Á Nam cuối cùng thất bại, nàng toàn bộ công lực không cách nào chống đở được công kích của Thiên Trạch, kiếm khí kiếm thế bị xé, tại trắng xóa bọt nước trong phun ra một ngụm máu.

Thân ảnh ngả xuống mặt hồ nước.

Chỉ là một nước dưới chân lại như đất bằng một dạng, cả tấm thân lại không chìm xuống.

Cao Á Nam không quan tâm đến mọi thứ cũng như đau xót trên cơ thể, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm những thanh kiếm lơ lửng trên không trung rồi như sương khói tan đi.

“Đó là kiếm pháp gì?” Cao Á Nam nhìn thân ảnh nam tử kia xuất hiện trước mặt nàng, sương khói từ kiếm tan đi như từng chấm nhỏ tụ vào tay, nhịn không được hỏi.

Thiên Trạch nói: “ Muốn biết”

“Ân” Cao Á Nam nhìn hắn đưa tay đến, nàng cũng đem tay tiếp nhận y kéo lên.

Thiên Trạch nói : “ Á Nam Lòng Thiên Trạch Dạ Kiếm”

Cao Á Nam sững sờ trong giây lát, sau đó hiểu ra mình bị trêu chọc, trong lòng vừa giận vừa thẹn, trừng mắt hắn một cái, sau đó lại cướp về thuyền, đánh không lại còn ở nơi này làm gì, tự rước nhục.

Thiên Trạch cướp theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK