Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, Tuyết Nữ cùng Như Sương đã đến bàn gỗ.

“ Ngon quá...nhoằm nhoằm…nhoằm” Thiên Minh tay bắt lấy từng xiên thịt nướng đang đỏ hồng phát ra hương thơm nồng nàn, miệng lớn há ra không ngừng cắn nuốt thức ăn, hạnh phúc híp mắt thưởng thức mỹ vị, miệng đầy dầu mở trên đó.

Trên đường chạy nạn, toàn bộ lương thực là lương thực đem theo, nhanh nhất có thể thoát khỏi vòng vây vây bắt của Đại Việt quân. Đa phần là gạo khoai sắn... cơ hồ không có thịt cá, bây giờ Thiên Minh lại có thể ăn thỏa thích thịt làm sao mà không tận hứng chứ.

“ Không ai tranh với con, từ từ mà ăn” Thiên Trạch hướng Thiên Minh cười nói, sau đó hướng hai nữ đi sau : “ tiểu tử này có chút nghịch ngợm, thức ăn lại nhiều hai người không để ý chứ”

Tuyết Nữ không để ý quỳ ngồi trên đệm vải.

“ Nếu đã nhiều thức ăn, ta có thể mời thêm người không?” Như Sương nói.

Thiên Trạch nói : “ có thể”

“ Ta muốn mời thêm Nguyệt nhi, Thiếu Vũ” Như Sương nói.

Thiên Trạch gật đầu.

“ Ah! Đúng rồi! Nguyệt nhi! Đế thúc thúc, con muốn mời thêm Nguyệt nhi” lúc này mới sực nhớ ra bạn tốt, Thiên Minh chạy nhanh ra khỏi bàn tìm đến chổ Cao Nguyệt.

“ Hừ!” Cao Nguyệt bất mãn, cái tên Thiên Minh này khi nhập tiệc chỉ biết ăn mà thôi, đến giờ có Như Sương thì mới nhớ ra nàng.

“ Ta còn muốn mời thêm Tiểu Cao thúc thúc” Như Sương nói.

Thiên Trạch nói : “ không được”

“ Làm sao không được” Như Sương dò hỏi, ngữ khí có mấy phần lớn.

Thiên Trạch nói : “ con là khách, ta là chủ, ta không ưa Mặc gia”

“ Nhưng nơi này là Mặc gia địa bàn, ta mới là chủ. Còn nữa ngươi muốn lấy hảo cảm của ta” Như Sương lớn giọng nói, giương mắt trừng.

Thiên Trạch nói : “ con không phải là Mặc gia người”

“ Ai nói, ta bây giờ gia nhập Mặc gia” Như Sương quyết tuyệt nói lại.

Tuyết Nữ lạnh giọng : “ Như Sương!”

“ Con thân phận đặc biệc, không thể ở chung với lũ phản nghịch Mặc gia được.” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Phản nghịch hai chữ này nhấc lên người họ Mặc sóng gió không ít, không ít kẻ lời ra tiếng vào.

“ Ngươi dựa vào cái gì bảo ta phải nghe! Ta cứ thích đấy” Như Sương lúc này như táo bạo báo con một dạng, so với thường ngày còn giận giữ.

“ Ta chỉ muốn tốt cho con thôi” Thiên Trạch nói.

Như Sương táo bạo : “ ai thèm ngươi quan tâm”

“Được! được! trước dùng bữa cái đã! Ta không biết hai người phẩm vị gì cả, cho nên chọn không ít thức ăn, trước nếm thử đã” Thiên Trạch đem không khí này dời đi.

“ Hừ” Như Sương từ nhỏ đã thông minh, cho nên biết tên này dời đi mình mâu thuẫn, nàng chỉ hừ một tiếng lại dùng bữa.

Tuyết Nữ nhìn con gái mình dùng bữa, nàng sắc mặt như thường dùng bữa.

“ Đế đại thúc” Cao Nguyệt đến gần hướng Thiên Trạch chào hỏi.

“ Đế tiên sinh” Hạng Vũ cũng có chút ngượng khi bị Thiên Minh, Cao Nguyệt kéo vào, khách khí chào lấy.

“ Ukm! Ngồi vào dùng bữa đi” Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Thiên Minh là cái đơn thuần, không một chút giữ ý gì cả, trực tiếp cầm một dĩa thức ăn mang chạy đến chỗ Cái Nhiếp, hắn vốn mời Cái Nhiếp tuy nhiên Cái Nhiếp lại từ chối, tuy không hiểu nguyên do nhưng Thiên Minh cũng không dây dưa thêm, trở về bàn ăn hắn liền chủ ý đem một đạo món ăn ngon cấp cho Cái đại thúc mình.

“ Món này không thích ư?” Thiên Trạch nhìn Tuyết Nữ hỏi.

Tuyết Nữ nói : “ tiên sinh chớ bận tâm, ta chỉ có chuyện bận lòng mà thôi”

“ Ngươi thật là bị mù ư? làm sao lại so với người thường còn tinh mắt cả” Như Sương một bên khó chịu nói vào.

Người đàn ông này cho nàng một cảm giác thân thuộc, rất khó nói nên lời. Dù chỉ gặp lần đầu nhưng lại khác với Tiểu Cao, Đại Thiết Chùy... bọn người sống nhiều năm. Hơn nữa hắn lại cố tình tiếp xúc mình cùng mẹ, để nàng ẩn ẩn suy đoán song lại không dám khẳng định là đáp án kia.

“ Ta không phải mù” Thiên Trạch nói.

Như Sương hỏi : “ vậy ngươi lại sao không mở mắt?”

“ Lẽ nào Đế tiên sinh tu luyện võ công gì đó ư?” Hạng Vũ nói vào, cái vị thần bí cường giả này khi xuất hiện đôi mắt đã phong bế, nhưng y dù không mở mắt nhưng còn lợi hại hơn rất nhiều kẻ mắt sáng.

“ Ta không muốn mở mắt. Như vậy không phải tăng thêm tính thần bí ư, có như vậy Như Sương mới bị ta hấp dẫn à. Đề phòng trường hợp ta không tán được mẹ con, ta lừa Như Sương cũng được mà. Năm nay cũng mười hai tuổi rồi, thêm mấy năm là trở thành mỹ nhân rồi đấy nhỉ” Thiên Trạch cười đùa.

Như Sương mặt đỏ lên, mắng lấy : “ đồ bại hoại, lưu manh”

“ Ha ha ha” Thiên Trạch tâm trạng vui vẻ nói.

Tuyết Nữ nói : “ tiên sinh nếu không còn cẩn trọng ngôn từ, Tuyết Nữ xin cáo lui”

“ Được rồi! được rồi! chỉ đùa giỡn một chút mà thôi.” Thiên Trạch cười nói : “ nàng năm xưa so với ta còn liệt hỏa bừng bừng đấy”

Tuyết Nữ thân hình khẽ run lên, ánh mắt lay động, mặc dù nàng đã đoán được y nhưng chưa dám khẳng định, bây giờ nghe hắn nói nàng tâm dao động vô cùng.

“ Ngươi...” Tuyết Nữ thất thố thốt lên, nhưng rất nhanh nàng bình tĩnh lại.

Như Sương bắt được khác thường, dò xét : “ ngươi nhận biết mẹ ta ư?”

“ Có nhận biết, chỉ là không biết mẹ con có nhớ đến ta không thôi. Dù sau năm đó mẹ con diễm kinh tứ tọa, đệ nhất vũ cơ nước Triệu ai mà không biết chứ. Ta cũng chỉ tình cờ một đêm xem mẹ con múa.” Thiên Trạch từ tốn nói : “ đến bây giờ ta vẫn không quên được điệu nhảy ấy, rất đẹp, tràn đầy bất ngờ cùng kinh hỉ”

Tuyết Nữ thân hình khẽ run lên, tay siết chặt hơn.

“ Ngươi nhận biết mẹ ta, nói như vậy có biết cha ta là ai không?” Lăng Sương lúc này ngữ khí mấy phần bén nhọn, ánh mắt có phần uy hiếp nói.

“ Cha con ư? mẹ con không nói cho con về ta ư?” Thiên Trạch từ tốn nói, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra.

Tuyết Nữ nghe xong khẽ run lên, nhất là thấy được đôi mắt xanh lam kia, ký ức xưa củ lại chậm chậm đổ về.

Lời này vừa ra, chung quanh đám người dường như im lặng, há miệng ra nhìn.

Nhiều năm trước Tuyết Nữ gia nhập Mặc gia cùng Cao Tuyết Ly, không ít Mặc gia đệ tử tin rằng bọn họ là một gia đình, nhưng sau này mới rõ là không phải. Đến nay qua đi nhiều năm, Tuyết Nữ trượng phu vẫn là một cái bí ẩn nhiều người muốn biết.

Đến giờ, không ai nghĩ đến thân phụ của Lăng Sương hé lộ, lại chính là người có xích mích với Mặc gia.

“ Hả... đây... đây... đây là...” Đại Thiết Chùy khó tin lắp bắp nói.

Đạo Chích đưa tay lên sờ cằm : “ chẳng trách y lại nhắm đến Tuyết Nữ cùng Như Sương, thì ra là vậy... chỉ là... Tiểu Cao”

Nhiều năm qua hắn biết Cao Tiệm Ly có tình ý với Tuyết Nữ, dù biết cô ta đã có hài tử với người khác vẫn không giữ vững tình cảm. Nhưng bây giờ thân sinh của Như Sương xuất hiện, việc này đối với huynh đệ của mình cũng không dể chịu gì.

“ Là hắn ư?” Cao Tiệm Ly lúc này nghe được, tay nắm chặt kiếm của mình, ánh mắt trong hiện ra đố kỵ, giận giữ còn cả không cam lòng.

“ Cha..... Đế đại thúc... cha của Như Sương.....” Thiên Minh cũng bất ngờ, quên cả ăn.

Cao Nguyệt cũng không kém, đưa mắt nhìn chằm chằm, nàng cùng Như Sương tỷ chung đụng không ít, cả hai quan hệ khá tốt vì lứa tuổi như nhau lại là nữ tử, cho nên thường hay tâm sự, bây giờ biết vị tỷ muội mình nhiều năm muốn biết cha ruột là ai hiện, vừa mừng lại bất ngờ lại có hâm mộ.

“ Ngươi là cha ta?” Lăng Sương nắm tay siết chặt lại, giận giữ chất vấn.

Thiên Trạch nói : “ con không phải đã nghi ngờ rồi ư? khi ta xuất hiện, con đả phát giác được, trong người con chảy huyết thống của ta, huyết mạch này không chối bỏ được”

Lăng Sương mắt đỏ hồng lên, đứng dậy nói : “ ta mới không cần, ta mới không cần ông, ta mới không có cha! Cha ta chết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK