Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con sông nhỏ uốn khúc quanh co, hàng liễu xanh om như làn khói tỏa.

Nhất là vào lúc hoàng hôn dòng nước xanh biếc phản chiếu ráng đỏ làm cho mặt người tươi như hoa anh đào .

Xuyên qua khu rừng liễu liền thấy mấy túp lều tranh. Bàn rượu bày ra bên ngoài, ngay trên bờ sông. Bên cạnh lưa thưa mấy khóm hoa dành dành .

Tên tiểu nhị vội vàng chạy tới.

Gã là người quê mùa mặt mũi chất phác, chân tay thô kệch, hớn hở nói : “ khách quan, ngài cần gì ạ”

Tiết Băng nói : “Ngươi hãy lấy cho bọn ta năm, sáu cân Trúc Diệp Thanh vào hạng thượng hảo, bốn món ăn lạnh, bốn đĩa chiên nóng. Tiếp theo mổ một con gà mái làm canh.”

Thực ra cô cũng không ăn được bao nhiêu và cô chỉ muốn coi cho thích .Nhiều người khi uống rượu thích bày nhiều đồ ăn. Tiết cô nương cũng thích gọi đồ nhắm đầy bàn để uống rượu .

Tửu bảo trợn mắt nhìn cô rồi cười lạt hỏi : “ Hai vị đòi bấy nhiêu rượu thịt mà không sợ phình bụng chết người ư ?”

Tiết Băng ngẩn người. Cô chưa từng thấy hạng tửu bảo như vậy .

Tửu bảo cười lạt nói tiếp : “Các cô ăn nhiều quá nhất định sau này khó lấy chồng. Nếu cô muốn lấy một chàng râu quai nón thì nên ăn ít đi là hơn, bằng không chẳng ai nuôi nổi, à không nếu là vô song công tử thì nuôi nổi cô đó.”

Tiết Băng giật mình hỏi : “Ngươi là ai ? Phải chăng ngươi nhận ra người râu quai nón đó ?”

Tiểu nhị cặp mắt long lên, cúi đầu xuống, ghé vào tai Tiết Băng thì thầm mấy câu .

Tiết Băng càng nghe nói dương cặp mắt càng lớn. Đột nhiên cô bật tiếng cười khúc khích, kéo tay tửu bảo ghé vào tai gã nói thầm mấy câu. Hai người có thái độ dường như rất thân thiết .

Nơi đây dĩ nhiên chẳng phải chỉ có mình cô, những thực khách thấy thế không khỏi trố mắt ra nhìn.

Bọn thực khách đều lấy làm kỳ nhưng Tiết Băng lại chẳng quan tâm, nhất là tên tửu bảo càng không để ý .

Lục Tiểu Phụng dựng mặt quay lại dường như có vẻ bất mãn .

Tiết Băng cười nói : “Sắp có rượu uống rồi công tử còn chưa thích ư ?”

Lục Tiểu Phụng bật tiếng cười khẩy không nhịn được hỏi : “Cô học được thói cầm tay day mặt với nam nhân giữa chỗ đông người từ hồi nào ?”

Tiết Băng chớp chớp mắt hỏi lại : “Nam nhân ư ? Nam nhân nào đâu ?”

“ Gã tửu bảo vừa rồi không phải nam nhân hay sao ?” Thái độ của chàng tỏ ra ,cô gái mà mình đưa tới lại đi thân thiện với nam nhân khác làm cho chàng bực mình .

Tiết Băng lại mỉm cười khẽ nói : “Công tử, là ngốc thật, vì Tiết Băng vốn chẳng phải là con người như vậy.”

Lúc này tửu bảo đã đưa đũa bát tới bày xuống bàn, đưa mắt trợn lên ngó Lục Tiểu Phụng, miệng nói oang oang : “Thật là một bông hoa tươi cắm vào đống phân trâu ”

Lục Tiểu Phụng lại một phen sửng sốt, tự hỏi : “Chẳng lẽ gã tửu bảo ăn phải dấm chua rồi ?”

Lục Tiểu Phụng nhìn bóng sau lưng tửu bảo đột nhiên cũng bật cười. Đang định nói gì bỗng một người dường như say khướt, chân nam đá chân chiêu lảo đảo đi tới.

Một tay hắn cầm chung rượu, một tay trỏ vào chàng cười hì hì nói : “Ta biết ông bạn. Chúng ta gặp nhau rồi .”

Lục Tiểu Phụng cũng nở nụ cười xã giao, dường như là mình đã gặp người này trên một bữa tiệc thọ nào đó.

Còn nhớ tên hắn là Tôn Trung và nghe đồn hắn cũng là một nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ.

Lần ấy người này cũng như bây giờ, chẳng những uống rượu đến mờ mắt, đầu lưỡi cũng lớn ra .

Lục Tiểu Phụng vẫn giữ nguyên tắc khi mình say là không gây với người tỉnh và khi mình tỉnh cũng không muốn gây với người say .

Nhưng Tôn Trung cứ đòi lăng líu với chàng. Hắn lại ngồi xuống bên cạnh nói : “Ta còn nhớ ông bạn có bộ râu này, nhưng lại quên mất họ tên .”

Quên thì càng hay. Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không nói cho hắn biết .

Tôn Trung bỗng quay đầu lại trố mắt nhìn Tiết Băng rồi cười nói : “Ông bạn còn đem theo một cô xinh quá, xinh đẹp như hoa thủy tiên bóp một cái là chảy nước ra.”

Nguyên hắn vì Tiết Băng mà mò lại .Hắn thấy Tiết Băng tỏ ra thân thiện với tửu bảo thì thằng nhỏ đó tất cũng động tâm .

Tiết Băng đỏ mặt lên cúi đầu xuống không dám ngửng lên nhìn .

“Dường như lão huynh say rồi thì phải, sao không đi tìm nơi mà nghỉ ?” Lục Tiểu Phụng thở dài nói, thực ra hắn không muốn rước lấy phiền não mà cũng không muốn Tôn Trung phải phiền não.

Ai đã giây vào Lãnh La Sát đều phiền não vô cùng.

Chẳng ngờ Tôn Trung vô tình hay hữu ý chẳng nghe lời chàng, cứ dương mắt lên nhìn Tiết Băng .

Đột nhiên hắn vỗ mạnh vào vai Lục Tiểu Phụng nói : “Này lão đệ ! Nếu lão đệ có biện pháp nào thì bữa nay nhường vị cô nương đây lại cho ta. Sau này lão đệ bất cứ gặp việc gì trên chốn giang hồ cứ tìm đến Tôn mỗ là được” .

Lục Tiểu Phụng vẫn nhẫn nại, hững hờ đáp : “Tại hạ chẳng có việc gì đâu, nhưng xem chừng Tôn huynh sắp xảy chuyện rồi đó. Vậy ta khuyên Tôn huynh”

Tôn Trung không chờ chàng nói hết lời đã trợn mắt lớn tiếng quát : “Ta bảo ngươi đi là đã giữ thể diện cho ngươi. Ngươi có cút đi hay không ?”

Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi lại : “ Sao Tôn huynh không hỏi thẳng cô ta ?”

Tôn Trung miệng phun bọt mép. Hắn hỏi : “Tiểu cô nương ! Cô qua bên kia uống rượu với tại hạ được chăng ?”

Nhìn thấy Tiết Băng đỏ mặt lên, lắc đầu quầy quậy , Tôn Trung nói : “Không được thì cũng phải được .”

Nhìn y vươn tay nắm lấy cổ tay mình, Tiết Băng cúi gầm mặt xuống khẽ hỏi : “công tử buông tay thiếp ra được không ?”

Tôn Trung chép miệng cười đáp : “ Không được .”

“ Tranh”

Ngay lúc này một vệt kinh hồng màu xanh từ trên không lao xuống, nhanh đến nổi đám người ở đây có rất ít người kịp thấy, màu xanh lóe lên lao thẳng đến cánh tay của Tôn Trung.

Tôn Trung ngó thấy quang mang lấp loáng rồi một cánh tay hắn bị đứt rớt xuống, máu chảy đầm đìa trên mặt đất .

Đột nhiên hắn thu nhãn quang về, mắt lồi trô trố ngó cánh tay đứt ở dưới đất, tựa hồ không tin ở mắt mình .

Khi hắn nhận ra sự thực,bỗng rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn xuống .Người say rượu thế nào phản ứng cũng chậm hơn lúc tỉnh táo .

Bạn hữu của hắn đang ngồi nhìn nhau miệng cười toe toét, bỗng gầm lên xông lại .

“ Phập” Một tiếng bén nhọn vang lên, chỉ thấy Tôn Trung đang quằn quại dưới đất bị một chuôi màu xanh kiếm đâm thủng yết hầu, đóng đinh y dưới mặt đất.

“ Đúng là vật họp theo loài, một đám lưu manh phế vật” một thanh âm nam tử đột ngột vang lên trong gian tửu điếm.

“ Là y” Lục Tiểu Phụng sắc mặt có chút khó coi khi nhìn thấy một cái tàn ảnh nam tử để lại, quay mắt qua đả thấy một nam tử tuấn lãng dung mạo đem Tiết Băng kéo vào lòng.

Những người xông tới thấy thế bất giác thộn mặt ra. Họ trợn mắt lên lộ vẻ kinh dị nhìn thẳng vào mặt nam tử mới đến này, sau đó vội thụt lùi về sau : “ thiên hạ Vô Song công tử”

Đế Thiên An cười lạnh, phất tay Vân Thoa phi kiếm nhổ ra khỏi mặt đất lập tức bay đến, Liễu Chỉ Nhu như cành liễu mềm mại, nhưng hai mặt như lưỡi cưa sắc bén vẻ lên không trung một đường ánh chớp, sau đó xuyên thủng qua đám người.

Không cho bất cứ ai một cơ hội phản kháng, trực tiếp một kiếm giết chết, máu tươi lập tức bắn ra.

Chuôi phi kiếm sau khi giết người lập tức bay về phía cửa tiệm, lúc này đường phố lớn từ phía xa, một khung cơ quan xe chạy lại sau đó an tĩnh dừng, Vô Song Kiếm Hạp đặt trên đó khởi động, thu lấy Liễu Chỉ Nhu vào.

“ Ngươi....ngươi buông ra” Tiết Băng mặt như cà chua chín, eo nhỏ bị hắn luồng vào, lại ở trong gang tấc tuấn lãng dung mạo nam tử để cho nàng trái tim nhỏ đập lên, phương tâm nữ nhi lại loạn nhịp.

Lục Tiểu Phụng sắc mặt vô cùng khó coi, cất lời : “ đám người bọn họ chưa từng đắc tội công tử, hà cớ gì phải giết bọn họ.”

Đế Thiên An bơ đi, cúi đầu hôn xuống gò má của Tiết Băng, rồi nói : “ nàng giấu cũng đủ kỷ à.”

Tiết Băng bị thân mật hôn xuống, lại thấy chiếc cơ quan xe, thẹn thùng hơn bao giờ hết, thân ảnh giãy giụa thoát ra, ngượng ngùng nói : “ công tử buông thiếp ra”

Tại Tiết Thần sơn trang, sau khi Đế Thiên An gãy đàn họa tranh xong cũng thẳng vào mục đích lấy lại Behace của mình. Tiết Băng một mặt thì lừa dối nói ra cho hắn địa điểm, một mặt thì chạy khỏi Tiết Thần sơn trang, nói đùa mấy món đồ kia đều là bảo nàng làm gì nở đem ra.

Đành dùng chiêu ăn vạ, đợi Đế Thiên An không tìm được thất bại mà về. Đợi lánh mặt xong mấy món đó liền về tay nàng, dù sau đám tỷ muội nàng cũng chơi chiêu từ hắn lấy đồ, nàng làm sao chịu kém.

“ Đem đám thi thể này đi chổ khác, làm hỏng nhả hứng của ta, người nào nhận thỏi vàng này làm thù lao” Đế Thiên An phất tay đem mấy cổ xác chết này ném ra ngoài, đồng thời bắn ra năm cái thỏi vàng nhỏ ra đường, rồi nói :

Người chết vì tiền chim chết vì mòi, có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, có tiền cũng nâng lên lòng can đảm cho người khác.

Một thỏi vàng giá trị vô cùng lớn, tuy thủ đoạn của Đế Thiên An bày ra để bọn họ kinh sợ, nhưng cũng có kẻ vì tiền tài che mờ mắt.

Liền trong đám người tháo chạy có mấy người dừng lại đi đến nhặt lên thỏi vàng, sau đó mang theo xác chết rời đi.

Các khách hàng uống rượu sợ quá cũng đều chạy hết.

Lục Tiểu Phụng nhìn một màn xử lý này bị khí không hề nhẹ, thử hỏi có một người soái hơn mình, thực lực cao hơn mình, tài hoa hơn, lại đối với nữ nhân mình yêu thích có ý đồ, hắn thân là nam nhân sao chịu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK