Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Tề quốc, Lê Dương thành, thôn trấn khá hẻo lánh.

Lúc này tiếng ầm ĩ vang lên từ trước cửa tiểu điểm, hai tên tiểu nhị đang lớn tiếng quát tháo xua đuổi một thiếu niên gầy gò ăn mặc rách rưới.

Thiếu niên ấy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đội một cái mũ sa đen rách nát, trên mặt trên tay đầy nhọ nồi đen nhẻm, nhìn không rõ mặt.

Trên tay cầm một cái bánh màn thầu cười hì hì để lộ hàm răng trắng muốt, không hề tương xứng với dáng vẻ bên ngoài của y.

Y tròng mắt đen láy, thần tình rất linh động.

Một tên tiểu nhị kêu lên: “Làm cái gì thế? Còn chưa cút đi cho ta?”

Thiếu niên nói: “Được, đi thì đi.”

Vừa quay đi thì tên tiểu nhị kia kêu lên: “Bỏ cái bánh xuống.”

Thiếu niên theo lời ném cái bánh xuống đất, nhưng cái bánh màn thầu trắng tinh đã in mấy vết tay đen nhẻm, có muốn cũng không bán được nữa.

Một tên tiểu nhị cả giận, vung quyền đánh tới, thiếu niên kia cúi xuống tránh được.

“ Một cái bánh mà thôi, nhóc con coi như ngươi gặp may, đi chuẩn bị một bàn rượu thịt thức ăn đi” một giọng nam trầm bỗng vang lên từ xa.

Một đồng hình vuông vàng chạm khắc văn tự Tề quốc, bay đến rơi vào bàn tay của tên tiểu nhị còn lại, một thỏi vàng khác ở trên tay ăn mày thiếu niên.

Người nam tử này là trung tâm của giang hồ triều đường Tề quốc bây giờ, khuấy lên phong vân khắp nơi, không nơi nào mà không biết về y, từ các tửu lầu trà điếm đều vang lên những câu chuyện bàn tán về hắn, Tu La công tử.

Tại rời đi Bạch Hạc Lâu tạm cắt đuôi hai sư đồ Âm Quỳ phái, Đế Thiên An tiếp tục lên đường khôi phục lực lượng. Chỉ là còn chưa ra tay với ai thì đến được cái trấn hẻo lánh này, tốt bụng giúp đỡ cái ăn mày kia, đó là vì hắn thấy được gả khí vận so với nhiều kẻ còn cường, tra xét một chút thì để hắn có chút bất ngờ khi gặp được kẻ này.

“ Vâng! vâng đại nhân” Hai tên tiểu nhị lập tức vui mừng hớn hở lên khi biết mình đụng phải đại gia rồi.

Liếc qua nhìn tên ăn mày cho hắn một đạo ánh mắt ngươi là ăn may mới được, sau đó một tên chạy vội xum xoe đón tiếp hắc y nhân đi vào.

Bộ dạng của y tuy có thần bí đi nữa, nhưng bọn họ gặp ít sao, giang hồ võ lâm nhân sĩ đầy những gả dị hợm, chỉ cần có tiền là được rồi.

Đế Thiên An cũng lười phản ứng, đi theo tên tiểu nhị này bước vào cửa điểm bên trong một bộ lười nhát.

Mà tiểu ăn mày phía sau ánh mắt sáng lên, khi thấy được nam tử này đi qua dưới lớp mũ trùm lóe ra quang mang.

“ Vừa rồi... mi tâm rực rở cái khe... còn có sợi tóc phát sáng kia....Tu La công tử”tiểu ăn mày thầm hô, khóe miệng nở nụ cười, sau đó cười hì hì đuổi theo.

Mặc dù nghe qua Tu La công tử là tà ma ngoại đạo, giết người hấp công cực kỳ tàn ác, soing thực tế trước mắt lại để cho gả không đối với vị hung nhân kia sợ hãi. Bởi lẽ không có tên hung ác nào lại chịu bỏ chút tiền cho ăn mày cả, không giết đã may rồi làm sao chịu chi tiền đây.

Lại thêm xuất thân của gả cũng thuộc hạng không mấy tốt đẹp trong mắt chính đạo, thêm nữa lời đồn nhiều khi cũng chưa chắc đã chính xác. Cho nên gã bạo gan mà bám theo kẻ chịu bỏ tiền lớn trợ giúp mình.

“ Có thứ gì ngon đem lên đi, sao thế tiểu huynh đệ là bọn họ không cho ngươi ăn sao?” Đế Thiên An lười biếng nhìn tiểu ăn mày đi đến.

“ Hì hì” tiểu ăn mày con mắt khẻ đảo cười nói : “ Là đại gia giúp ta một bữa ăn lớn, ta cũng muốn báo đáp chút ân tình lại, cho nên chạy đến nơi này vì đại gia chút thông tin món ngon đi”

“ Tiểu ăn mày ngươi thì biết gì!” Tiểu nhị một bên xem thường.

Đế Thiên An gật đầu thốt : “ Được”

Một tiếng từ người đại gia này thốt lên, cũng làm cho tiểu nhị ngậm miệng lại.

Tiểu ăn mày nhãn châu xoay chuyển nói : “ Trước đừng ăn thịt, nên ăn trái cây trước đã. Tiểu nhị, mang lên trước bốn thứ quả khô, bốn thứ quả tươi, hai thứ ngâm muối, bốn thứ mứt”

Tiểu nhị giật nảy mình, không ngờ y mở miệng là đại ngôn, cười gằn nói: “Đại gia muốn dùng loại trái cây bánh mứt nào?”.

Tiểu ăn mày liền nói : “Loại quán rượu nhỏ ở xứ nghèo này thì có cái gì ngon, thôi thế này vậy, bốn món quả khô là vải khô, quế viên, táo khô, ngân hạnh. Quả tươi thì ngươi cứ chọn loại mới.”

“Ngâm muối thì phải là anh đào và Ô mai gừng, không biết ở đây có không? Còn bánh mứt à? Thì là Mai côi kim quất, Hương lạc bồ đào, Đường sương đào điều, Lê nhục hảo lang quân.”

Tiểu nhị nghe y nói rất rành mạch, bất giác không dám coi thường nữa, bèn vâng dạ, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Thiếu niên nói: : Còn cần mười hai món để ăn cơm, tám món điểm tâm, cũng không bao nhiêu đâu.”

Tiểu nhị không dám hỏi tên món ăn, sợ y gọi nhiều quá không nấu được, lúc ấy dặn nhà bếp chọn loại nguyên liệu hạng nhất.

Lại hỏi thiếu niên: “ Các vị đại gia uống rượu gì? Tiểu điếm có loại rượu Tam bạch phần mười năm, cứ uống trước hai chén được không?”

Thiếu niên nói : “Được, cứ mang ra thứ xem”

Một hồi qua đi, bàn đầy thứ ăn lẫn vò rượu được bày lên, chủ yếu là một bên tiểu ăn mày ăn lấy, còn Đế Thiên An cũng kéo tấm mặt nạ xuống nhấm nháp mỗi thứ một ít mà thôi.

“ Quả nhiên” thiếu niên ăn mày trong lòng thốt lên một tiếng, tim đập nhanh hơn, con mắt ngó chằm chằm, gò má lại thoáng lên đỏ hồng.

“ Tim đập nhanh như vậy?” Đế Thiên An cười cười đáp.

Thiếu niên nghe được ngượng ngùng, nói : “ sao mà không nhanh cho được chứ, công tử là người mà ta ngưỡng mộ à!”

“ Thật!” Đế Thiên An đem thức ăn ăn lấy.

Thiếu niên liều mạng gật đầu, ánh mắt có phần hoa si nhìn nam tử rồi gấp nói : “ thật ! tuyệt đối là thật!”

Đế Thiên An cười nhạt : “ tiểu cô nương, chút võ công mèo cào ba chân kia, luyện thêm 30 năm nữa mới giết được ta”

Tiểu ăn mày có phần bất ngờ khi đối phương lại nhìn thấu cải trang của mình, trong phút chốc xoay chuyển : “ Muội họ Hoàng tên Dung, làm sao huynh lại nhìn ra được chứ, huynh có thật bị mù không đây?”

Đế Thiên An nói : “ chút dịch dung cũng được, tuy ta không nhìn thấy nhưng tinh thần lực của ta tỏa ra xung quanh mình, cũng chẳng khác gì nhìn cả”

“ Là vậy sao?” Hoàng Dung hiểu ra.

Hoàng Dung tràn đầy hưng phấn, như tiểu mê muội thấy được truy tinh của mình. Kẻ này đúng là hung danh cái thế, nhưng nàng còn nghe được các cao thủ thành danh đều bó tay với y, gần nhất thần thoại võ lâm Tề quốc muốn cùng y so chiến, không những vũ lực cái thế mà cầm nghệ của y cũng siêu phàm.

Đồn rằng y có một trương dung mạo khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng say mê, mà thực tế nàng gặp cũng khó cưỡng lại sức hút kia. Vừa gặp y lần đầu, biết rõ y là ma đầu giết người đáng sợ nhưng không hiểu sao lại cực có hảo cảm với y.

“ Ha ha” Đế Thiên An nghe nàng thanh âm sùng bái trong đó, cười lên, ngón tay linh hoạt điểm lên mi tâm của nàng : “ xem như là có duyên, tặng cho muội”

Một hồi, đem tay buông ra một bên nhìn Hoàng Dung vẫn đắm chìm trong cảm nhận của mình.

“Thật lợi hại, huynh làm sao làm được” Hoàng Dung mở to con mắt ra chớp chớp nhìn hắn, xuất thân là con gái Đông Tà Hoàng Dược Sư nàng kiến thức hơn xa, chỉ riêng võ công nàng cũng xem như là nhị lưu cao thủ rồi.

“Bí mật” Đế Thiên An cười nhạt, đũa tiếp tục gắp lấy thức ăn, cười nói : “giang hồ hung hiểm, hai bộ võ công này cho muội đi, luyện thành xem như đương đại cao thủ rồi, tốt nhất muội nên về nhà.”

Hoàng Dung trong lòng một mảnh rung động lên, khi mà hai bộ võ công này để cho nàng biết được so với võ công của cha mình còn lợi hại hơn, quan trọng hơn người thanh niên tuấn lãng này lại đối xử tốt với mình như vậy, kể từ khi bỏ nhà rời đi một đường này ăn khổ cũng không ít.

Hoàng Dung mí mắt đỏ lên, nói: “ phụ thân không cần muội nữa. phụ thân nhốt một người rất lâu không thả ra, muội thấy người ấy đáng thương. Ở một mình lại buồn bên mang rượu ngon nhắm tốt cho y ăn, lại trò chuyện với y. Phụ thân tức giận mắng muội, muội bèn nửa đêm lén trốn đi.”

Đế Thiên An một bên ăn uống ngồi nghe Hoàng Dung, một hồi hắn cũng biết được nàng chính là giận dổi bị la mắng mà rời khỏi đi, nàng chính là muốn ra bên ngoài chơi chán rồi về.

Ban đầu từ Đào Hoa đảo nhập vào Tề quốc cảnh nội phiêu bạt, nàng có ý xuôi nam xuống vùng đại mạc bắt một đôi bạch điêu đem về, nhưng nửa đường lại bị một tin tức cho thay đổi chủ ý, chính là cuộc quyết chiến của Tu La công tử và Yến Thập Tam mà muốn tìm đến quan chiến, chỉ là trên đường đi lại đụng phải không ít thảo khấu kỳ đà cản chân mà chậm trễ.

Hoàng Dung cất bước đi sau Đế Thiên An rời khỏi căn tửu điếm, miệng ngâm nga mấy lời ca dao.

Đế Thiên An không nói gì, chậm rãi bước đi đối với việc tiểu ăn mày này bám theo hắn cũng không để ý nhiều, có thêm một cái đuôi nhỏ bám theo hắn cũng không để ý nhiều.

Chậm rãi di chuyển trên con đường nhỏ hẹp, dưới ánh tà dương mỹ lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK