Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch ngăn đi mưa tên dẫm một cái đã nhảy trên không trung cao hơn ba trăm mét, đạp bước trên hư không, ánh mắt từ trên nhìn xuống đô thành Sở quốc quan sát khắp nơi ở dưới.

Từ ba mươi năm trước Tần quốc Võ An quân Bạch Khởi suất quân công phá Sở quốc đô thành Dĩnh lúc sau, Sở Khoảnh Tương vương đã dời đô thành dời tới đất Trần, thành lập mới đô thành.

Người dân lẫn quan viên thậm chí cả quân vương hoài niệm quốc đô cũ, vẫn gọi đô thành là Dĩnh.

Dĩnh đô rất lớn, thành bày theo hình sao Kim, chu vi khoảng hơn tám mươi dặm, lớp đất ngoài dày đến ba trăm dặm, có thể nói là một trong những ngôi thành to nhất đương thời.

Lại còn có bốn thành phụ, để bảo vệ cho thành chính. Nhân khẩu đạt đến ba mươi vạn hộ, rất phồn thịnh.

Tất cả các kiến trúc quan trọng, đều tập trung ở giữa thành, cung điện, đài tạ, kho lương, phủ, khố, tổ miếu, đàn tế thổ thần, tắc tế cốc thần, phủ đệ của quan khanh đại phủ và khách quán của sứ thần nước ngoài đều tập trung ở đây.

Trong thành có các con đường giao nhau, phân chia ra thành các nơi như dân cư, chợ búa, lữ quán, quán xá.

Đô thành canh phòng rất cẩn mật, ở các lối ra vào trong thành đều có cửa cao có thể kéo lên hạ xuống, ngoài thành lại có sông hộ thành, ngày đêm đều có Sở quân canh giữ, phàm là những kẻ muốn qua thành, đều phải nộp thuế.

Bất quá lúc này không còn tấp nập phồn vinh, tại ba cổng thành còn lại không ít khunh xe ngựa lẫn dân chúng đang tháo chạy đi ra, một số dân chúng thì cố thủ trong các căn nhà cầu nguyện.

“ Sở vương đã bỏ chạy khỏi đô thành, các ngươi không cần hy sinh vô ích”

“ Buông vũ khí! phàm là quân sĩ đầu hàng trẫm không giết!”

“ Hàng binh lao động 5 năm công ích sẽ được trả lại tự do thân phận!”

“Quan viên cùng quý tộc Sở quốc lẫn cả hoàng thất Sở quốc đầu hàng không giết”

“ Phàm là quân đội Đại Việt hay bất cứ thế lực nào nương nhờ Đại Việt, giết hàng binh chém, giết người vô tội chém! Cướp đoạt tài sản người dân chém! Những kẻ nhân lúc thành loạn mưu lợi, đợi chấn chính sẽ trừng trị theo luật pháp Đại Việt”

“ Hủy bỏ mọi tông pháp của Sở quốc! các quan viên trong triều Sở nếu đầu hàng giữ nguyên chức cũ, chờ phân bố lại!”

“ Trẫm cho các ngươi một ngày để quyết định! Đầu hàng không giết, chống đối giết, đến sáng mai đại quân sẽ nhập thành!”

“ Trẫm là Đế Long Hoàng của Đại Việt cũng là Đế Vương sắp đến của các ngươi, Đế Vương một lời nặng như Thái Sơn! Quyết không nuốt lời!”

Thiên Trạch tại không trung bước đi, thanh âm vang vọng khắp cả không gian, như hồng chung đại lữ chấn vào lòng người.

Không biết là ai! Sở quốc thủ thành binh lính đem binh khí ném đi đầu hàng.

Thiên Trạch trước khi phạt Sở hung uy cái thế, vào ra Tân Trịnh náo loạn Thiên Khải, diệt hơn trăm vạn quân đội, lại trong thời gian này xông ra chiến tích vang dội, hắn như thần như ma lực lượng khiến cho bách tính lẫn Sở quân kinh sợ.

“ Leng keng!”

Càng nhiều binh khí thanh âm vứt bỏ vang lên, có người mở đầu càng nhiều người làm theo, đầu hàng.

Thiên Trạch đạp bước không trung, một đường thẳng đến hoàng cung Sở quốc, trên không lại quan sát đô thành nước Sở này.

“ Các ngươi thế là gì hả! Có xứng là Sở quân hay không?”

“ Cầm binh khí lên, cùng lắm là tử chiến đền nợ nước”

Vẫn còn không ít binh sĩ trung liệt với Sở quốc, tình nguyện chiến tử không hàng.

“Phàm là con dân trẫm được quyền sống, quyền tự do quyền mưu cầu hạnh phúc, bách tính có thể thông qua thi cử để làm quan, nữ nhân được hưởng quyền lợi cùng được pháp luật Bách Việt che chở.”

“ Khi Sở quốc xáp nhập vào Đại Việt, trẫm sẽ chú trọng xây dựng các công trình công cộng phục vụ dân sinh, xây dựng các bệnh xá để dân chúng nghèo hèn có thể khám chửa bệnh, dựng các học phủ đề bách tính được quyền học chữ.”

“ Dựng lên viện mồ côi thu nhận trẻ nhỏ không nhà, phân phối lại đất đai cho người dân, hổ trợ các giống cây cho năng suất cao!”

“Đại Việt thần triều không phân biệt tôn ti thân phận, chỉ trọng dụng người có tài, bất luận là vương thất quý tộc nếu phạm pháp cũng xử theo thứ dân. Hàng binh đã qua khảo hạch muốn đầu quân cho Đại Việt, chết đi được phong Liệt Sĩ khắc tên vào Anh Hùng mộ, người thân được chăm lo hổ trợ”

Thiên Trạch lại ném ra củ cà rốt, khiến cho người trong thành ai nấy nghe được mà dao động, các thế lực muốn tử chiến với Sở quốc, hoặc là dân chúng đang kinh hoảng đào tẩu nghe được cũng kìm lại bước chân.

“ Thật hay giả?”

“ Việt Đế đích thân hứa hẹn là giả ư?”

“ Này.... này cũng quá tốt đi”

“ Có khi nào là dối trá không?”

“ Đồ ngu! Việt Đế có thể diệt trăm vạn người, bên ngoài thành còn có đại quân đây?”

“ A Kim dừng lại! chúng ta đừng chạy nữa....thử xem....”

Dĩnh đô dưới theo Thiên Trạch cất lời, những kẻ chạy đi hoặc trú ẩn.... nhấc lên bàn tán không ngừng.

“ Xin hỏi Việt Đế những lời này của ngài là thật?”

Một đạo thanh âm già nua mà to lớn từ dưới thành vang lên, người hỏi chính là Gia Cát Thần Hầu.

“ Trẫm một người có thể diệt trăm vạn quân, một lệnh của trẫm đại quân phía sau lập tức công thành giết vào. Thiên hạ này ai có thể ngăn được trẫm sát nhân? Trẫm muốn diệt thành ai có thể cản?”

Gia Cát Thần Hầu trầm mặc, sau đó làm ra trọng đại quyết định : “ mở cổng thành”

Gia Cát Chính Ngã xuất thân từ môn võ chính phái Tự Tại môn, là đương kim Thái Phó, cũng là lão sư của Sở Khảo Liệt vương, đại tướng quân của 80 vạn quân Sở. Bản tính quang minh lỗi lạc, vì quốc vì dân, trí tuệ siêu phàm, một thân võ công đạt đến Thiên Nhân cảnh.

Lấy lão lực lượng cùng đại quân trong thành cũng có thể thủ thành, nhưng kết quả chỉ có thể thảm vong mà thôi.

Nay nghe được Thiên Trạch hạ chỉ chiêu cáo, có thể giảm xuống thương vong cho bách tính, lại thêm lòng quân dao động, hắn vì sao phải ngoan cố tử thủ đây? hắn tuy trung liệt với Sở quốc song cũng không phải là hạng ngu trung, nhìn cảnh bách tính cùng thuộc hạ chết oan chết uổng.

“Két!!!”

Một lời này ra, đám quân Sở thủ cổng không chút do dự đem cổng thành mở ra, bọn họ đã sớm có tâm quy hàng, bây giờ có lệnh của đại tướng quân Gia Cát Chính Ngã càng danh chính ngôn thuận.

“ Leng keng!”

Thủ thành binh sĩ trên thấy được Gia Cát Thần Hầu làm ra quyết định còn chống cự ư? ai nấy cầm trên tay binh khí thả xuống.

“ Hàng binh đem binh khí tụ tập lại một chổ, thông tri cho bách tính an ổn lại sinh hoạt, đại quân Bách Việt hạ trại tại chổ, ngày mai vào thành”

Thiên Trạch thấy cửa thành đã mở không vội cho quân mã vào thành, cao giọng hạ lệnh.

“Tuân lệnh!” Mông Ngao, Khấu Trọng, Lý Tịnh đám tướng sĩ cung kính chấp hành, lập tức tại chổ nghỉ ngơi.

Mà Thiên Trạch cũng từ trong thành trở về, tại ngoài thành nghĩ một đêm.

Bách tính hỗn loạn trong thành cũng thấy được Thiên Trạch giữ lời, hoang mang lo lắng cũng buông xuống, các quan viên trong triều hoặc thương nhân phú hộ....muốn chạy khỏi thành Thọ Xuân cũng không ít người đình chỉ chạy trốn.

Mà theo một đêm qua đi, ngày mới bắt đầu, theo Thiên Trạch nhập thành thì toàn bộ Thọ Xuân cũng rơi vào tay Đại Việt.

150 vạn hàng quân bị hắn tịch thu vũ khí cùng quân giáp, lâm thời cho đi tháo dỡ tường thành cùng sửa sang lại đường sá hoặc xây dựng mấy cái công trình công cộng. Hoặc là bổ sung thêm hàng binh vào quân đội Đại Việt.

Đúng như những gì Thiên Trạch cam kết trước khi vào thành, dựng các công trình công cộng hủy bỏ luật pháp của Sở quốc, hết thảy quy chuẩn đều lấy Đại Việt làm chuẩn, tuy có không ít chống đối bài xích nhưng Thiên Trạch dư uy chổ lại có đại quân trấn áp nên không ai dám làm càn.

Qua đi nữa tháng tình hình ổn định, Thiên Trạch đề cử một cái quan viên đầu nhập Đại Việt lại có huyết thống Sở quốc hoàng thất, Xương Bình Quân - Hùng Điên chấp chưởng Thọ Xuân, sau đó hắn lại mang quân rời khỏi đô thành tiếp tục chiếm công chiếm đóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK