Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có sự nhúng tay của Đế Thiên An cũng làm cho cốt truyện nhảy chệch đi,Cổ Huân Nhi đối với Tiêu Viêm cũng không có quá thân cận như nguyên tác.

Từ sau khi việc Tiêu Viêm lén mò vào phòng nàng cũng để cho nàng không ưa thích Tiêu Viêm, tuy nhiên việc Tiêu Ninh khiêu chiến Tiêu Viêm cũng chả thay đổi.

Bởi thực lực của Tiêu Ninh cũng là Đấu Giả nhất tinh, không kém gì Tiêu Viêm cho nên liền muốn choảng Tiêu Viêm cho bỏ ghét, thuận tiện lấy le với nữ thần của mình là Cổ Huân Nhi.

Có điều Tiêu Ninh làm gì có một sư phụ lợi hại như Tiêu Viêm, cuối cùng kỳ thua một bậc mà bị đánh rơi xuống đài.

Chiến lực của hắn bài ra cũng làm cho đám khách quý cả kinh lên, phải biết một tháng trước tình báo thu được Tiêu Ninh chỉ có đấu khí 9 đoạn, sau 1 tháng lại đột phá lên Đấu Giả làm cho đám người khiếp sợ lên, Tiêu Gia lớn mạnh đả không ai cản được.

Trên đài cao, Tiêu Viêm chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, song chưởng cứng rắn như nham thạch lặng lẽ hồi phục như bình thường, tay áo có chút theo tâm ý liền nhẹ nhàng tuột xuống dưới.

Con ngươi nheo lại, Tiêu Viêm nhìn xuống dưới đài, Tiêu Ngọc vội vã ôm lấy Tiêu Ninh đang hôn mê xuống dưới đài.

Khuôn mặt bình thản, trong lòng vẫn có chút chưa được thoải mái lắm, nếu không phải lần này do mình có hai đại Huyền giai đấu kĩ hộ thân, e rằng một quyền vừa rồi của Tiêu Ninh, có thể đem tay phải của mình đánh gãy đoạn.

Nếu người khác nói mình không đúng khi hạ thủ không lưu tình, chính mình cũng không lấy lí do này để làm người tốt một cách ngu ngốc.

Chậm rãi thu hồi nắm tay lại, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn Nhị trưởng lão đang há hốc mồm ở một bên, nhàn nhạt nói:" Xin hỏi tỉ thí kết thúc chưa?"

Yết hầu nuốt một ngụm nước bọt, Nhị trưởng lão vừa hồi phục thanh tỉnh vội vàng gật đầu, vừa muốn hét lớn kêu tỉ thí kết thúc, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên, cắt đứt ý định của lão.

" Chậm đã!" Tiêu Ngọc ở dưới đài, mắt nhìn Tiêu Ninh người đầy máu tươi, không biết sống chết ra sao, hàm răng phẫn nộ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng căm hận quát.

Nhị trưởng lão nhướng mày, trầm giọng quát:"Tiêu Ngọc, ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Ngọc cẩn thận đem Tiêu Ninh đang hôn mê giao cho một gã tộc nhân phía sau, rồi giận dữ bước lên đài, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đầy oán hận, cả giận nói:" Tiêu Ninh dù sao cũng là biểu ca của ngươi, tại sao các ngươi xuống tay ác độc như vậy?"

Nhìn bộ dạng nghiễm nhiên hỏi tội của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm nở một nụ cười, nghiêng đầu cười lạnh nói:" Bất quá đây là một cuộc khiêu chiến không có chút ý nghĩa nào, lúc trước hắn công kích mạnh như vậy, ngươi thấy hắn xuống tay với ta có lưu tình không? Nếu như ta không phản kích thì bây giờ người nằm dưới đó chính là ta rồi.

Đến lúc đó, ngươi có thể vì ta mà nổi giận quát với hắn như thế này không? Tiêu Ninh hắn là người còn Tiêu Viêm ta không phải là ngươi chắc? Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ có thể điêu ngoa khoác lác ở bên ngoài ra, còn có thể làm được gì nào?"

Bị Tiêu Viêm liên tục trách mắng, vạch trần các suy nghĩ của mình, Tiêu Ngọc trong lòng cảm thấy ngột ngạt, gương mặt xinh đẹp hồng nhuận kia đã trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Bình thường tính tình nàng vốn kiêu ngạo, bây giờ bị một gã so với mình còn kém cỏi hơn giáo huấn như vậy trước mặt mọi người thì sao chịu được. Hít sâu một hơi, đè những tức giận đang bùng phát đó xuống, lạnh lùng nói:" ta chỉ cần biết ngươi đã đánh trọng thương đệ đệ ta, bây giờ ta hướng ngươi khiêu chiến tiếp, nếu ngươi có bản lãnh thì tiếp tục đấu!"

" Tiêu Ngọc, đi xuống, nơi này không phải là nơi ngươi có thể dính vào. Quy củ của tỷ thí là ngươi không phải đấu giả thì ngươi không có quyền hạn ở đây." Ở bên cạnh, Nhị trưởng lão lên tiếng trách mắng.

Tiêu Ngọc quật cường cắn môi, oán hận nhìn Tiêu Viêm, lạnh lùng nói:"Chẳng lẽ ngươi không dám tiếp nhận?"

" Con đàn bà ngu ngốc này!"

Trong lòng tức giận nghiến răng mắng chửi một phen, lúc trước cùng Tiêu Ninh chiến đấu, Tiêu Viêm đã tiêu hao không ít đấu khí, bây giờ thực lực của hắn chỉ ngang với Đấu Giả tam đoạn, vì vậy Tiêu Ngọc khiêu chiến rõ ràng cố tình gây bất lợi.

" Ngươi sẽ không phải đến lời khiêu chiến của một nữ tử cũng không dám tiếp nhận chứ?" Ánh mắt có chút âm lãnh nhìn Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc trong tâm lại vô cùng sung sướng, cười lạnh nói.

Sờ sờ mũi, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng co quắp lại, trong đồng tử đen nhánh chợt lộ hung quang, có điều hắn không phải là tên ngu ngốc, bởi thực lực của Tiêu Ngọc hoàn toàn cách biệc mình, lớn tiếng : “ một nữ tử hơn một cấp bậc mình hướng khiêu chiến, Tiêu Ngọc ngươi không xấu hổ”

Tiêu Ngọc mặt cũng thoáng phiếm hồng lên, nói : “ vậy ta cùng Đấu Giả thực lực cùng ngươi chiến”

Tiêu Viêm mày nhọn dựng lên, trong mắt hung quang ẩn hiện, bây giờ hắn quả thực muốn đem người con gái đáng ghét này đánh gục xuống mặt đất mà không phải suy nghĩ, có điều đó là suy nghĩ mà thôi, bởi hắn bây giờ còn chưa có thực lực đó.

Bởi cho dù có cùng cấp đi nữa hắn cũng đánh không lại nàng, nữ nhân đáng ghét này từ một người nhận được một thanh vũ khí cùng đấu kỹ cực kỳ lợi hại, hắn mà lở dại cùng đối phương nhận lời, bây giờ đấu khí tiêu hao còn không phải nhừ đòn.

“ Kỹ không bằng người thua thì thôi, đến ngay cả thua cũng không thừa nhận được, Ngọc nhi thanh trường tiên Phong Lôi kia cũng lấy ra, là muốn mạng của tên kia rồi”

Tiêu Ngọc lúng túng thoáng đỏ lên, nhìn về phía xa một nam tử, đem thanh roi hai màu lam tím thu về cất trong nạp giới, nhìn Tiêu Viêm nói : “ coi như ngươi may mắn”

“ Phù” Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về nam tử trên khu khách quý.

Sau khi nghi thức của Tiêu Viêm xong, lúc sau cũng có không ít tộc nhân lên đài, bất quá đa số không ai có thể phá vỡ được bóng ma rung động do hắn tạo nên, còn một số tộc nhân đạt được thành tích nhưng lại cảm thấy buồn bã không có chút sáng sủa nào cả.

Tuy nhiên cũng nổi lên vài con hắc mã như Tiêu Mị, giống như Tiêu Ninh đột phá vào Đấu Giả nhất tinh, nhưng so với Tiêu Viêm mà nói thành tích này không đáng bàn tới.

Cuối cùng Huân Nhi lên tràng, nhưng thật không ngờ lại khiến cho người ta thêm một trận rung động lớn, mười lăm tuổi trở thành Đấu Giả, hơn nữa lại so với Tiêu Viêm cao hơn bốn tinh là Đấu Giả tứ tinh thành thích này khiến cho bất cứ ai cũng khiếp sợ.

Tiêu Viêm hào quang thiên tài hoàn toàn không thể so bì được với nàng.

Đêm tối buông xuống, Tiêu gia hậu sơn.

Đế Thiên An nhìn phía trước Dược Trần, gương mặt tái nhợt, con mắt tràn đầy lửa giận lẫn trong đó sợ hãi, cười nói : “ Hàn Phong ta đả giúp lảo giết, đây là một Đấu Tông thi thể, cùng tinh huyết của ma thú cấp 7, có thời gian ta sẽ luyện cho Sinh Cốt Dung Huyết Đan, còn Thiên Hàn Hỏa, Thú Hỏa củaCốt Mãng có chút tương đồng với Cốt Linh Lãnh Hỏa,coi như chúng ta không ai nợ ai”

“ Không ai nợ ai” Dược Trần cười lạnh, tức mà không thể làm gì được.

Đế Thiên An nhếch môi, nói : “ làm sao, ngươi không muốn cũng phải chấp nhận, ta chừa lại cho ngươi một mạng coi như đả mở cho người một đường sinh lộ rồi”

Dược Trần trong lòng như dao cắt, nhưng hắn biết mình chỉ có thể bấm bụng mà nuốt lấy, ở đấu khí đại lục này thực lực vi tôn, đối phương đoạt hắn bảo vật, nhưng lại chừa cho hắn một mạng, cũng xem như là trong cái rủi có cái may.

Dị Hỏa đối với một Luyện Dược Sư là chí bảo, Cốt Linh Lãnh Hỏa bị mất đi bây giờ lại thu về một ngọn Thú Hỏa, mặc dù tương đồng nhưng chất lượng khác một trời một vực. Nhưng ai bảo người ta cổ tay mạnh đây, đắc tội không được.

Chưa kể Hắc Minh đỉnh cũng đi tong, nhưng lại nhận được một cổ Đấu Tông và tinh huyết cấp 7 ma thú, chỉ cần một viên Sinh Huyết Dung Cốt Đan nữa là hắn có thể trọng tố được thân thể, ngỗn ngang cảm xúc đan xen, cuối cùng bất lực thở dài : “ thôi vậy”

Tiêu Viêm lúc này mở to mắt khiếp sợ nhìnĐế Thiên An cùng sư phụ mình, hắn vạn lần không ngờ Đế Thiên An từng ra tay hạ thủ với sư phụ mình, cướp lấy trên người y trọng bảo, hôm nay nếu không phải đối phương chủ động nói ra, chỉ e hắn cũng như su phụ của mình không hề hay biết được một tầng bí ẩn này.

Khi Tiêu Viêm đi đến gian nhà của hắn cảm tạ viên Tụ Khí Tán cũng như trong năm nay linh dịch giúp hắn tăng nhanh đột phá, thì Đế Thiên An cũng chủ động gọi ra Dược Trần, thừa nhận mình ra tay cướp đi bảo vật trên người y.

Có điều hắn lắc lư thêm vào không phải ở Tiêu Gia mà khi Dược Trần linh hồn dung nhập vào hắc sắc giới chỉ, được mẹ của Tiêu Viêm mang trên người, sau này gặp gỡ Tiêu Chiến mà kết hôn, quãng thời gian này Dược Trần đả hôn mê làm đếch gì mà biết được thật hay giả.

Từ lúc ban đầu hắn không có đem linh hồn Dược Trần xóa bỏ, chính là tận dụng cái thân phận của hắn, bởi Dược Trần còn có một cổ thể lực phía sau lưng.

Trung Châu thế lực một trong, một khi hắn thống nhất Hắc Giác Vực xong, vơ vét hết tài nguyên, điểm đến tiếp theo chính là Trung Châu, thông qua Dược Trần hắn sẻ thâu tóm thế lực Trung Châu nhanh hơn.

“ Được rồi, không cần phải làm cái bộ mặt đó, để Đấu Đế tương lai như ta nợ một ân tình, cơ hội này với lão mà nói không phải ai có được.”Đế Thiên An lại lắc lư, công phu miệng độn chi thuật lại thi triển ra.

“ Đấu Đế” Cổ Huân Nhi vẫn luôn một bên ngồi im lặng nghe hết thảy cuộc trò chuyện, nghe đến đây cũng kinh sợ lên.

“Hả” Dược Trần từ cảm xúc ngỗn ngang lẫn khiếp sợ thất thố kinh hô lên, Đấu Đế là tồn tại trong truyền thuyết đả vạn năm nay từ khi vị Đấu Đế cuối cùng là Đà Xá Cổ Đế đạt đến thì chưa ai đạt được.

Cho dù thiên kiêu cở nào đi nữa, viễn cổ bát tộc ma thú tam tộc đều mãi mãi dừng chân ở Đấu Thánh chín tinh cấp bậc, vĩnh viễn không chạm được đến tầng thứ kia, ấy vậy mà người nam tử phía trước lại dám nói Đấu Đế tương lai, cũng làm cho hắn lòng dậy lên sóng gió nhẹ nhẹ.

“ Đấu Đế, đó là cảnh giới gì?” Tiêu Viêm không rõ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK