Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo đó Vân Thoa bị đánh văng trên không, bắn mạnh về phía Tây Môn Xuy Tuyết lần nữa, để lại trong không trung một vệt kinh hồng.

Tây Môn Xuy Tuyết đánh văng chuôi kiếm lao đến trước nam tử phía trước, nghe được bên tai xé gió liền dậm chân mang theo khinh công nhảy người né qua, trường kiếm hoành ngang chống lấy mũi phi kiếm.

“ Đinh” “ Đinh” Thêm hai tiếng kim thiết va chạm, Vân Thoa phi kiếm thụt thân kiếm về sau lại bắn lên sống kiếm, tóe lên hoa lửa.

Tây Môn Xuy Tuyết trượt lùi về sau hai bước.

“ Đế Thiên An huynh đúng là thiên hạ vô song” Hoa Mãn Lâu than thở nói.

Vốn là kẻ từ bé đã thích nghe đủ loại truyền thuyết giang hồ, đương nhiên hắn từng nghe tới một loại kiếm thuật tên là Ngự Kiếm thuật.

Không phải cầm kiếm chém giết với người ta mà là điều khiển đồng thời vài thanh phi kiếm.

Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, lấy tính mạng người ta dễ dàng như tiên nhân hái sao trên trời.

Chẳng qua công phu này chỉ tồn tại trong truyền thuyết giang hồ, bây giờ có người thi triển ra ở gần mình cũng để cho hắn tiếc hận không thôi.

Cuối cùng bốn người quan chiến Lục Tiểu Phụng, cũng hiểu vì sao Đế Thiên An không coi Tây Môn Xuy Tuyết ra gì, y lại tự nhận mình thiên hạ vô song công tử.

Chỉ vẫy nhẹ ngón tay, thanh Vân Toa phi kiếm kia ở ngoài không trung liên miên công kích lấy Tây Môn Xuy Tuyết.

“Nhiễu Chỉ Nhu phá hắn lợi kiếm”

Tây Môn Xuy Tuyết giờ này thần kinh căng cứng cả lên, nhìn chiếc hạp kia lại khởi động cơ quan từ bên trong bắn ra một thanh phi kiếm khác.

Thanh kiếm khó dây dưa như tên của mình, mềm mại như sợi liễu uốn lượn nhưng lưỡi kiếm lại như các đoạn sợi cưa sắc lẻm.

Trên tay hắn lợi kiếm vừa đánh phá ra Vân Thoa phi kiếm, liền vung ra chém lên hai chém cản lại Liễu Chi Nhu.

Nhưng thanh phi kiếm này thân kiếm uốn cong đầu và chuôi kiếm nhọn hoặc, chỉ trong chớp mắt thanh phi kiếm này đã lưu lại vài vết thương trên người hắn.

Cũng may hắn kịp trượt người về sau né đi, nếu không vết thương càng thêm nặng, ngay khi né đi liền nghiêng người ngả xuống, lợi khí chắn ngang.

Nhờ đó mà kịp cản được Vân Thoa mũi kiếm tập kích, hoa lửa bắn lên không ngừng khi hai thanh kiếm tập sát.

“Phong Tiêu.” Đế Thiên An đọc khẽ một tiếng, lại một thanh kiếm nhỏ bay ra ngoài.

Lục Tiểu Phụng trên trán đã xuất mồ hôi, mặc dù Ngự Kiếm Thuật thần kỳ để cho hắn kinh sợ, hắn biết mình chưa chắc là đối thủ của y.

Nhưng mà Tây Môn Xuy Tuyết chính là hắn bằng hữu, nhìn thấy một chuôi kiếm kia rời khỏi hạp kiếm, không tự chủ được mủi chân điểm nhẹ thi triển khinh công Phượng Vũ Cửu Thiên.

Lục Tiểu Phụng tung người lên, quanh người lại hiện lên các bóng ảnh y như phượng hoàng giương cánh.

Thân ảnh mau lẹ ở trên không trung mà đi, hai đầu ngón tay phải, trỏ và giửa vậy mà ngạnh sanh kẹp lấy Phong Tiêu.

“ Keng” Hai đầu ngón tay phải trỏ và giữa kịp xuất, tuyệt kỹ bảo mạng thành danh của hắn, Linh Tê Nhất Chỉ hiện ra trong gang tấc chặn đứng được thanh thần binh lợi khí.

“ Tốt” Đế Thiên An thốt lên một tiếng, sau đó quát : “Thanh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, Tuyệt Ảnh, Phá Kiếp, Sát Sinh, Ngọc Như Ý”

Vô Song Kiếm Hạp cơ quan khởi động, từ bên trong chuôi kiếm bắn ra khỏi vỏ bay vào trong không trung.

“ Ngự kiếm thuật, trên đời thật có ngự kiếm, ta lại thấy đực” Tô Thiếu Anh con mắt say mê nhìn trên không trung mười thanh phi kiếm uốn lượn phát ra kiếm minh.

"Thương!" Thứ mười một chuôi phi kiếm lướt qua, phảng phất mây trôi, nhẹ nhàng thuần bạch, mang mấy lũ mờ mịt tiên khí, bay thẳng về phía Hoắc Thiên Thanh.

"Mang!" Thứ mười hai chuôi phi kiếm đi theo cướp ra, nhưng tựa như cây già khô da, đạo vô tận tang thương khô bại, theo sau mà đến cùng với thanh 11 công kích y.

“ Chờ đã” Hoắc Thiên Thanh đồng tử co rút búng người về sau, toàn thân bùng nổ nội lực chống đở lấy hai chuôi phi kiếm lao đến.

Trong lòng hắn bây giờ đả phun tào, đây là điển hình nằm không cũng trúng đàn à!

Khi Lục Tiểu Phụng tham chiến để cho Đế Thiên An xuất phi kiếm ra liên tục, đến thanh thứ 6 sắp giết được y, thì Hoa Mãn Lâu nhảy vào giúp đỡ. Để cho bây giờ hắn không tham dự, còn cầu cho đám người này chết cũng bị liên lụy theo.

Đế Thiên An hai tay nhấc một cái, phi kiếm tại hắn bên người bay xoáy bất động, Ngự Kiếm Thuật thần kỳ, làm người ta thán phục.

Nằm dưới đất Tô Tiểu Anh đều trợn to hai mắt, cùng với Thượng Quan Phi Yến một bên ánh mắt say mê ngắm nhìn mườihai Phi Kiếm Thuật, đây mới thực là trong truyền thuyết kiếm thuật.

Sinh một đời có thể thấy được một màn như vậy, chết cũng không tiếc.

“ Ra” Đế Thiên An lại trang bức thốt lên, bàn tay trái giơ lên chỉ chừa lại ngón trỏ và giữa, theo hắn điều khiển 12 chuôi phi kiếm lượn lờ trong không trung.

Nhưng vào lúc này, Đế Thiên An vỗ một cái xuống Vô Song Kiếm Hạp trong kia thứ mười ba thanh kiếm mở ra.

Kia là một chuôi toàn thân đỏ rực trường kiếm, kiếm thủ chỗ chạm trổ một con dục hỏa bay lên phượng hoàng.

Đại Minh Chu Tước, phóng xuất lên bầu trời trên không trung để lại một đầu hỏa hồng Chu Tước hư ảnh.

Kiếm minh réo vang làm cho bách điểu gần đó kinh sợ, rồi an vị lên bầu trời, 12 chuôi phi kiếm lập tức sắp xếp an vị ở nó hai bên.

Tây Môn Xuy Tuyết lúc này bạch y phá nát, trên cơ thể không ít vết thương máu tươi nhiễm đỏ bởi các chuôi phi kiếm cắt qua.

Kiếm pháp của hắn chủ tu giết người như không thể giết người, người giết người liền chắc chắn phải chết.

“ Xoẹt” Đại Minh Chu Tước hư ảnh phượng hoàng đả không còn mà hiện ra là một chuôi trường kiếm đỏ thẳm, sát khí xung thiên.

Vẻ lên không trung một vệt kinh hồng thiểm điện bắn mạnh đến Hoắc Thiên Thanh, đông thời các thanh phi kiếm còn lại lao đến công kích ba người Phung Lâu Tuyết.

Đại Minh Chu Tước khí thế kinh hồng sát khí đại thịnh, lao đến Hoắc Thiên Thanh đang chật vật né tránh đi hai chuôi phi kiếm.

Khí tràng đè ép đến hắn, mặc cho hắn thi triển khinh công tuyệt diệu, phi kiếm truy đuổi không tha.

Đại Minh Chu Tước cùng kia mười hai chuôi phi kiếm cũng là Quỷ Kiếm Sư chế tạo, cần lấy máu nuôi kiếm nuôi.

Hơn nữa kiếm có linh tính, có thể thứ này kiếm kiếm tâm tà mị quỷ dị, giết lệ khí rất nặng.

Cho nên Đại Minh Chu Tước còn có một cái tên, Ma Kiếm, phàm là người cầm lên Đại Minh Chu Tước thời điểm, kết quả là người khống chế kiếm, còn là kiếm khống chế người,vậy thì phải nhìn người cầm kiếm tâm trí.

“ Phốc” Hoắc Thiên Thanh phun ra một ngụm máu, cả thân ảnh hung hăn đụng vào một bức tường, y phục trên người xuất hiện hai vết rách lớn, máu tươi bắn ra.

Đồng dạng Phụng Lâu Tuyết ba người lúc này cũng chật vật vô cùng, 12 thanh phi kiếm một người ứng đối vởi bốn thanh.

Trong ba người chỉ có Hoa Mãn Lâu đối với nghe âm đoán vị là phán đoán cao minh cho nên ít thụ thương nhất.

Còn lại hai người kia bị phi kiếm cắt rách y phục, thụ thương không ít.

“ Trở về” Đế Thiên An quát một tiếng, hắn mục đích cũng không có giết chết ba người này, giết rồi thì còn gì mà chơi nữa chứ.

Theo đó Đại Minh Chu Tước vẻ lên không trung một đường uốn cong buông tha cho lấy mạng của Hoắc Thiên Thành, rồi yên lặng ở không trung.

Hư ảnh Chu Tước lần nữa hiện ra, mười hai chuôi phi kiếm còn lại tề minh thoát khỏi công kích đám người sắp xếp phân chia quanh Đại Minh Chu Tước.

“ Keng” “ Keng” “ Keng”

Một tràng kim thiết va chạm, lần lượt 12 chuôi phi kiếm phóng thân rơi xuống Vô Song Kiếm Hạp, tra vào võ kiếm.

Cho đến khi cuối cùng Đại Minh Chu Tước phóng xuống hạp kiếm trung tâm, cơ quan lập tức khởi động, hạp kiếm liền đóng lại

“ Phốc” Tây Môn Xuy Tuyết phun ra một ngụm máu, bạch y đả nhiễm đỏ, một chống kiếm giữ vững thân hình, ánh mắt gắt gao như ưng quan sát hộp kiếm.

Đế Thiên An thu lại Vô Song Kiếm Hạp, nhếch môi xem thường, nói : “ chỉ có như đó cũng ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ, đúng là buồn cười”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK