Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng nghe đám thống lĩnh bàng hoàng.

Trong các thống lĩnh ở đây thì Ban đại sư cùng Từ phu tử là hai cái thống lĩnh cũ, bọn họ cũng biết đến một thời Lục Chỉ Hắc Hiệp cự tuyệt không phản đối Đại Việt xâm chiếm, lẽ nào thật như lời Thiên Trạch nói hay sao.

“ Yên Đan vì muốn bảo trụ Yên quốc, Xương Bình Quân muốn mơ mộng làm Tần Sở hai nước. Ngụy Vô Thương muốn khôi phục nước Ngụy, Bất Lương Soái muốn phục hưng Đại Chu, bọn hắn để Kinh Kha cùng Tần Vũ Dương vào hành thích ta. Nhưng giết ta không dễ, chúng còn mời ngoại tộc Đông Doanh Phù Dư vào lấy Long Mạch trung nguyên làm giá lớn, chỉ cần hủy đi Đại Việt không thể thống nhất cùng suy yếu mà trung nguyên từ đây cũng họa loạn không ngừng. Nhưng âm mưu của bọn chúng ta đã nhìn thấu” Thiên Trạch khinh miệt mà nói :

“Tần Vũ Dương hướng ta xin tha cho Mặc gia một con đường sống, hắn trước khi chết mới ngộ ra mình lại chính tay hủy hoại cái mộng tưởng của mình cùng như các đời Mặc gia anh hồn làm ra.”

“Đại Việt thống nhất 3 năm nay, không có chiến sự, không có tranh đấu. Nữ nhân trong thiên hạ không còn là hàng hóa. Ta mở trường mở bệnh xá, bao nhiêu cái sinh mạng được cứu rỗi, chỉ qua thêm 10 năm nữa bách tính an cư lạc nghiệp”

“ Nhưng bọn các ngươi không vui lòng? Họ Mặc các ngươi không cam lòng thiên hạ thái bình. Các ngươi muốn cục diện Chiến Quốc Thập Hùng một lần nữa tồn tại, khi đó Mặc gia các ngươi mới có thể đi cứu trợ các nơi, hưởng thế nhân tôn kính”

“ Thiên hạ đại đồng ư? Kiêm Ái Phi Công ư? Chó má nó! Một lũ dối trá vì tư dục đạo mạo mà thôi! Chỉ có thiên hạ loạn lạc, Mặc gia tư tưởng Phi Công Kiêm Ái mới phát huy , các ngươi mới được hưởng lấy thanh danh tốt”

Thiên Trạch nói xong nhẹ nhàng phất tay, một ít thần lực đem toàn bộ đám người hất mạnh về sau.

“Cút đi! ta không giết các ngươi đó không phải là vì ta nhân từ, mà là ta không muốn để con gái ta thương tâm. Tính mạng của các ngươi sớm muộn cũng bị dân chúng lẫn triều thần ta thu lấy. Dùng máu tươi của bọn phản loạn các ngươi mở ra thịnh thế” Thiên Trạch lạnh lùng nói.

“ Phốc!” đám người Ban đại sư bị lực chấn phun ra một ngụm máu.

Nhưng giờ này không ai để ý đến thương thế mà bận lòng mấy lời của Thiên Trạch, bọn họ lòng tin bị dao động. Giữa đạo nghĩa trước nay vẫn luôn tin tưởng mà động dung.

“ Không thể nào! Ngươi ngụy biện... Mặc gia chúng ta mấy trăm năm nay hành hiệp trượng nghĩa” Đại Thiết Chùy hoang mang vô cùng, gắng gượng chèo chống lấy gốc rễ mà hắn vẫn luôn tin tưởng.

Ban đại sư mê man tự hỏi : “ Mặc gia chúng ta... lẽ nào làm sai ư?”

“ Mặc gia! Mặc gia lẽ nào làm sai rồi!”

Tỉnh dậy từ trước khi Đạo Chích đến song Như Sương vẫn nằm im, một phần là cảm xúc khó tả, nàng chờ mong lại sợ hãi hoang mang khi lần đầu cùng cha ruột chung đụng, một phần lại muốn hưởng thụ lấy trước nay chưa từng có cùng cha thân mật.

Cho đến khi Đạo Chích hiện phá vở đi không khí, nàng vẫn luôn một bên nghe lấy, nàng chấn kinh khi biết thân phận thật sự của cha mình, cho đến khi cha mình nói xong, nàng rơi vào mê man, nhất thời không rõ, trước nay nàng vẫn luôn cho rằng Mặc gia tư tưởng là đúng nhưng hiện giờ thì khác.

“ Mặc gia tư tưởng không sai! có sai là lũ âm hiểm này! Con từ nhỏ lớn lên bị chúng lừa gạt mà thôi. Đời này vô thường đôi khi nhìn thấy nghe thấy cũng chưa chắc là đúng, ta cùng con đứng ở hai trận doanh khác nhau. Đạo bất đồng không thể cùng mưu, thế giới của người lớn rất phức tạp. Đúng sai danh lợi đan xen, còn làm sao rõ được chứ” Thiên Trạch chậm rãi nói.

“ Người... người có thể bỏ qua cho Mặc gia không?” Như Sương cái hiểu cái không, nàng chủ động xin tha cho Mặc gia, dù sao cũng lớn lên tại nơi này nàng không muốn các huynh đệ tỷ muội bị người cha mới này giết.

Người cha mà nàng không nghĩ đến, người cha mà trước nay trong Mặc gia phải trừ, là thế gian này tuyệt đại quân vương.

“ Để ta kể cho con nghe một câu chuyện nhé!” Thiên Trạch từ tốn nói.

Như Sương gật đầu.

“ 30 năm trước, cha của con khi đó còn là thái tử Bách Việt, lúc ấy Bách Việt làViệt quốc Xuân Thu Ngũ Bá đang trên đà suy yếu” Thiên Trạch đem con gái điều chỉnh lại tư thế gối đầu cho thuận lợi.

“ Một năm sau Ngô vương Phù Sai cất quân tiến đánh Việt báo thù cho Hạp Lư, Việt quốc dốc lực chống đở. Nhưng trong quá trình kháng Ngô, Bách Việt lại sinh ra nội loạn.
Cái mà nội loạn thực chất là do Hàn An, vị vua thứ 11 của nước Hàn bồi dưỡng. Ta hồ đồ cầu cứu Hàn quốc, 60 vạn quân Hàn tràn vào Bách Việt, Hàn An bội tín thất ước tràn vào đô thành giết cả nhà của cha tắm máu toàn thành”

“ Lúc đó cha con giận quá mất khôn đem thuộc hạ xông vào Hàn cung muốn bắt vương giải họa, cuối cùng bị nhốt vào ngục tối. Chúng gieo cổ độc tra tấn ta, sống không bằng chết, may mắn là ta không chết”

Như Sương thực ra đã nghe qua chuyện này không ít lần, dù sao Việt Đế truyền kỳ có quá nhiều sự tích, nàng cũng nghe không ít về quá khứ của y.

Bất quá nghe là một chuyện, cha ruột kể lại là một chuyện khác.

“ Ta bị nhốt, Bách Việt bị Hàn, Sở, Bắc Ly Ngô bốn nước thôn tính. Bằng hữu của con Hạng Vũ, Hạng thị nhất tộc vũ dũng trong thiên hạ. Tổ phụ y Hạng Yến, năm xưa từng cùng Tống Khuyết xâm chiếm Bách Việt, chôn sống 90 vạn quân Việt, quân Sở đi qua hãm hiếp phụ nữ tộc ta, giết già yếu không ít. Trong mắt chúng Bách Việt là vùng man di, chết cũng đáng thôi”

Lời dứt không lâu, một thanh âm chen vào : “ ngươi nói dối”

Người nói là Thiếu Vũ, một phần là vị trí của Thiên Trạch cách hắn không xa, một phần hắn đã chú ý đám người Mặc gia đến, lại thêm náo động ồn ào hắn cũng nghe rõ.

Đế Vô Song là Việt Đế Thiên Trạch, hắn không nghĩ đến được, đối với cái gả kia hắn vừa kính sợ lại vừa phẫn hận.

“ Ta trước nay cần phải lừa kẻ khác để đạt được mục đích ư?” Thiên Trạch khinh thường nói : “ Hạng Lương! Phạm Tăng lời của ta nói, có hay là không?”

Hạng Lương thần sắc do dự cuối cùng trầm mặc một lát gật đầu.

“ Binh bất yếm trá, trên chiến trường hành sự thay đổi! Việc chôn giết hàng binh lẫn cướp đoạt quân lương để tránh sinh biến, vốn là chuyện thường tình của Binh gia” Phạm Tăng bổ sung vào.

“Trước khi Đại Việt nổi dậy, Sở cũng là nước mạnh. Từ quá khứ đến khi bị diệt, chúng diệt hơn 70 quốc gia. Luận về diệt quốc không nước nào qua Sở. Đại Việt đến nay chỉ diệt bao nhiêu cái quốc gia đây?”

“ Chiến bại, kỹ không bằng người ta không có gì nói. Mười hai năm sau ngục tối đi ra, ta dùng Đạo Thánh trộm cướp bọn nhà giàu khắp thiên hạ. Ngang dọc trung nguyên không đối thủ, không ai có thể cản được bước chân của cha con. Cho đến khi ta thấy đủ, ta độc xông Hàn cung chém đoạn Hàn An một tay, sau đó trở vềquét sạch bốn nước quân đội dựng lên Đại Việt”

“Sau này Hàn quốc, Bắc Ly, Sở Ngô quốc kéo binh đến trừ diệt. Lúc ấy ta không thấy Mặc gia nhân sĩ nào cả. Cũng đúng thôi, khi đó cha con thanh danh không tốt, hung danh cực kỳ lớn. Võ lâm trung nguyên sục sôi, chúng kéo đến trăm vạn cái nhân sĩ đến Gia Lãm nhưng bị ta đã bại”

“ Ta đi một chuyến Bắc Ly giết vào Thiên Khải, khi trở về không được bao lâu thì Sở Hàn Ngô kéo gần 500 vạn quân xuống đánh Đại Việt. Bọn chúng còn bí mật cho thích khách ám sát, nhưng hết thảy âm mưu đều vô dụng, ta chỉ giữ một còn chín phần thì giết”

“ Sau đó thế nhân sợ cha con. Sở vương Ngô vương Hàn vương Bắc Ly vương phải cho sứ thần thông hôn. Nhưng ta không đồng ý, một năm sau ta lập Đại Việt, ta chiêu cáo thiên hạ muốn trừ Sở.”

“Khi đó U tộc U vương muốn nương nhờ cha con, muốn trở về U Đô Đại Mộ thả ra ngàn năm chướng khí, ta nếu đồng ý không mất một binh có thể đạt được Sở quốc ngay. Song ta từ bỏ, ta đem chướng khí diệt trừ, sau đó cử binh công Sở”

“ Ta làm tiên phong dẫn gần 60 vạn quân thế như chẻ tre giết vào đất Sở. Quân đội chính quy của Đại Việt ta khi đó còn non nớt lắm, nhưng dưới mệnh lệnh của ta không ai dám chém giết người vô tội hoặc cướp bóc. Cho dù ta công thành chiếm đất cùng chưa từng giết hàng binh, một ít thì bắt đi lao động một ít thì nhập ngủ.”

“Tất nhiên người Sở chết không ít, đó là không ít thế lực nương nhờ vào Đại Việt làm ra, nhưng con cũng nghe lời Phạm mưu sĩ đến từ Hạng thị gia tộc danh giá rồi đó, chiến trường giết hàng binh chỉ là bình thường. Bọn chúng thì giết được, còn cha con giết thì là bạo chúa”

Thiên Trạch nói đến đây vuốt ve mái tóc con gái mình, lại đem chung rượu uống : “ bằng hữu con chống phá đế quốc ta, theo lẽ nó phải chết, nhưng truy nã trên lại không có lệnh giết. Bởi nó còn chưa đủ tuổi thành niên, theo luật pháp của Đại Việt ta còn chưa đủ chín chắn cùng nhận thức hành động”

“ Lòng nhân tử của cha con đã đủ rồi. Con là con ta, ta cũng không tính là người cha tốt khi để con lưu lạc lớn lên trong vòng tay phản nghịch. Ta đêm nay nói nhiều với con, không phải muốn khuyên bảo con gì cả. Chỉ là không muốn để con giống như cha bị kẻ khác tính toán mà không hay biết gì cả, cha mẹ cho con sinh mạnh nhưng sống thế nào là do con cả. Cho dù có chống đối lại Đại Việt đi nữa, cha cũng không oán trách con một lời nào. Bởi từ trước đến nay nữ nhân cùng hài tử của cha, tự do cùng yêu thích gì cha đều không can thiệp vào”

Như Sương say sưa nghe lấy, nàng đi hết từ cung bậc này đến cung bậc khác.

Nàng nghe nhập thần, lần đầu tiên cùng cha ruột của mình trò chuyện quá khác với những gì nàng tưởng tượng trước đây.

Giờ khắc này cũng khó diễn tả được cảm xúc.

Mà những người họ Mặc, Hạng thị thì xấu hổ trước lòng dạ cùng khí phách, bọn họ đứng ở trận đoanh đối địch nhưng cũng bị y cho khuất phục.

Nhất là người họ Mặc, trước đây có bao nhiêu chống đối với Đại Việt thì bây giờ có bao nhiêu xấu hổ.

“Thiên Minh, con lại đây?” Thiên Trạch lên tiếng.

Thiên Minh đứng ở bên Cái Nhiếp nghe điểm danh có phần lúng túng chạy đến : “ Đế đại thúc... à không! thúc là Việt Đế ư?”

Thiên Trạch thở dài, nói : “ Năm xưa ta bảo Nguyệt Thần hạ xuống Phong Miên Chú Ấn lên con, là muốn con quên đi ký ức. Đưa con đến nơi xa xôi, có điều mệnh số khó tránh, thì biết làm sao đây?”

“ Hả! ngài...chú ân lên người con... nó nó ở đâu?” Thiên Minh giật mình đem tay sờ sờ khắp nơi.

“ Cha của con Kinh Kha vào cung giết ta là vì mẹ con. Năm xưa Vệ quốc diệt cha mẹ con chạy nạn sang Tần. Mẹ con bị người khác bắt dâng cho ta, sau này ở trong Đế Cung sinh ra, con chính là đã chết Đại Việt sáu mươi lăm công tử, Thiên Minh” Thiên Trạch từ tốn nói cho Thiên Minh.

Lời này vừa ra Thiên Minh kinh ngạc ngây người, miệng há lớn.

Những người khác cũng đối với tin này rung động lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK