Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ đệ rộng lớn, trong đêm tối đèn đuốc sáng ngời.

Một gian thư phòng rộng lớn, bên trong bài trí đồ vật hết sức trang nhã, tại trung tâm gian phòng có một cái thân ảnh trung niên đang quỳ ngồi tại trước một cái bàn nhỏ.

Dung mạo cũng xem là tuấn lãng, tuổi tác nhìn qua năm nay cũng tầm ba mươi ba hai tuổi, một bộ lam y được làm từ vải lụa đắc tiền.

Tóc dài được cẩn thận bó buộc, ở hông đeo lấy một tấm ngọc bội quý giá, nhìn sơ qua không phú cũng quý hạng người.

Mà người này quả thật như vậy, hơn nữa hai thứ đều hội tụ đủ, bởi y chính là Hàn vương con trai một trong, ngủ công tử Hàn An.

“ Thế nào rồi?” Hàn An cất lời dò hỏi, trong ngữ khí có mấy lần lo lắng.

Người được hỏi là một gả tướng lĩnh trung niên, dung mạo thô kệch mặt chữ quốc mày rậm, cho người cảm nhận vũ phu. Tại Hàn quốc mà nói y tuyệt đối là một nhân vật, tại Thất quốc trên y được xem là Hàn quốc trăm năm đến nay tối cường chi tướng.

Cơ Vô Dạ nghe hỏi, khóe miệng hiện ra nho nhỏ nụ cười, đáp : “ công tử an tâm, xứ man di Bách Việt chẳng mấy chốc cũng bị đại quân nước Hàn bình định mà thôi”

Hàn An lại nói : “ mặc dù có nội loạn, lại có tinh nhuệ đại quân nước Hàn ta nhưng đất man di trước nay nổi danh dị thuật, chỉ e..”

Cơ Vô Dạ tiếp lời : “ công tử an tâm, Bạch Diệc Phi là Binh gia tướng tài, nhổ cỏ không nhổ tận gốc gió xuân lại mọc, đạo lý này y hơn ai hết rõ ràng”

Hàn An mày nhíu lại, nói : “ Bạch Diệc Phi quả thật là Hàn quốc tướng tài, nhưng ta cũng không an tâm cho lắm.”

Cơ Vô Dạ lại nói : “ công tử an tâm, thần đã thuê không ít sát thủ ngoại quốc cùng phái tử sỉ tiến về đất Bách Việt, một khi đại quân nước Hàn phá đô thành Bách Việt, vương thất Bách Việt quyết không kẻ nào sống sót được”

“ Tốt lắm” Hàn An nghe được gương mặt giản ra, rồi nói : “ còn có một kẻ tuyệt đối không được cho hắn sống sót”

Cơ Vô Dạ đoán ra là ai, nói : “ đệ nhất trí giả Bách Việt, thập công tử Thiên An”

“ Năm tuổi có danh hiền giả, chỉ trong chưa đến năm năm liền dựng lên Thiên Hạ Vô Song thành, giàu có nhất Bách Việt. Từ khi đại quân Hàn vào liền đóng cổng không ra, quả thật khiến ta lo lắng” Hàn An lên tiếng.

Nếu nói kẻ nào để cho Hàn An kiêng kỵ nhất, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn bày ra nhất. Chính là tiểu công tử của Bách Việt vương, tài trí của y hắn không thể không phục cho được.

Cho dù là hắn cũng khó mà làm được, từ đô thành mang theo một đám dân nghèo đi đến một cái đất phong không mấy giàu có. Lại trong thời gian ngắn gầy dựng được một tòa thành phồn vinh, thậm chí lương thực sung túc nhiều lần cung ứng cho Bách Việt.

Kẻ này quá nguy hiểm buộc phải chết, nếu như còn sống hậu hoạn khôn lường. Bách Việt cho dù diệt vong rơi vào tay y cũng có thể trọng chấn. Hơn nữa chuyện xấu hắn làm ra rất có khả năng liền bị phơi bày.

“ Công tử xin an tâm, Bạch Diệc Phi sau khi trừ giết được vương thất Bách Việt tất sẽ không bỏ qua cho kẻ này. Chưa kể Sở quốc đồng dạng cũng không muốn y tồn tại” Cơ Vô Dạ tiếp lời.

Hàn An cũng rõ ràng vì sao, còn không phải vì tài trí lẫn tài lực của Đế Thiên An mà kiêng kỵ xuống, nói : “Thiên Hạ Vô Song thành là thành trí giàu có nhất phương, bên trong cất giấu không ít bí phương. Tuyệt đối không để cho Sở quốc được lợi”

Cơ Vô Dạ tươi cười đáp : “thuộc hạ sẽ phái người hổ trợ Bạch Diệc Phi, những thứ này vốn nên thuộc về người”

“Nặc Năng Bình làm việc khiến ta an tâm, đợi khi bá nghiệp thành công lao của ngươi ta sẽ ghi nhớ” Hàn An thả ra củ cà rốt cho thuộc hạ.

Cơ Vô Dạ vội chắp tay hành lễ : “ Nặc Năng Bình có ngày hôm nay cũng nhờ công tử nâng đở, vì công tử phân ưu là bổn sự của Năng Bình, công tử quá lời rồi”

“ Tốt lắm, tốt lắm” Hàn An tâm trạng phá lệ vui vẻ cầm lên chung rượu uống.

Quả nhiên không đợi hắn sở vọng, tình thế hiện giờ đều không lọt ngoài hắn bố trí cả, chỉ đem Bách Việt bình định, hiển hách quân công giúp cho Hàn An có thể ngồi lên ngôi vị chí cao dưới một người trên vạn người tại Hàn quốc.

“ Tam ca cũng không phải là dễ qua mặt” Hàn An uống xong chung rượu nói.

Cơ Vô Dạ tiếp lời : “ Năng Bình có một kế, có thể giúp công tử trừ đi phiền nhiễu”

“ Ồ!!” Hàn An con mắt sáng lên, vô cùng động tâm, truy hỏi : “ kế gì”

Cơ Vô Dạ thấp giọng nói : “Trong tam thập lục kế ( 36 kế) trong Binh pháp Tôn Tử, có một kế đó là Tá Đao Sát Nhân ( mượn đao giết người)”

Hàn An ánh mắt lay động thốt lên : “Tá Đao Sát Nhân”

Đối với Binh gia 36 kế Hàn An đương nhiên biết về nó, cái gọi là Tá Đao Sát Nhân cũng không phải là khó hiểu. Ngay từ tên gọi cũng đã nói rõ hết thảy rồi.

Kế này được dùng khi bản thân không có đủ điều kiện để tự mình ra tay, hoặc là không muốn chịu hậu quả của việc tự ra tay. Vì thế mà mượn tay kẻ khác mà đạt mục tiêu của mình. Chính kẻ bị lợi dụng cũng không hề hay biết.

Hàn An quả thật là động tâm, một khi trừ đi đối thủ ngáng đường mình thì ngôi vị kế tự cũng trở nên rộng mở với hắn hơn. Nhưng hắn cũng hiểu rõ được , muốn đem huynh trưởng mình gạt bỏ cũng không phải là dễ dàng.

Giết thì dễ, giết như thế nào mới là quan trọng.

Cái chết của Hàn Mặc phải hợp tình hợp lý tới mức không thể nghi ngờ. Thậm chí người ta nhìn vào cũng chỉ có thể suy đoán mà chẳng có bằng cớ gì để kết tội kẻ “mượn” tay.

Hàn An đứng dậy, một tay đưa về sau nắm chặt lại, im lặng một hồi hỏi : “ Ngươi biết mình đang nói gì?”

Cơ Vô Dạ cung kính đáp : “ Nặc Năng Bình đã có nhân thủ thích hợp cho vị trí này”

Hàn quốc minh tranh ám đấu, một khi công tử Hàn An thuận lợi kế vị thái tử. Nước lên thuyền lên, một tay hắn phò tá vị này lên vương vị. Hiển nhiên hồi đáp cho hắn cũng tuyệt không thể nhỏ.

Cho nên vì mình tương lai tiền đồ, Cơ Vô Dạ tất nhiên sẽ dốc hết sức lo liệu, trải đường cho công tử Hàn An thuận lợi nhất kế vị. Một khi y ngồi lên chí cao chi vị Hàn quốc, làm sao có thể quên trung thần như hắn đây?

“Kẻ nào?” Hàn An nghe xong lời thuộc hạ dò hỏi.

Cơ Vô Dạ đáp : “ Thái tử Bách Việt”

“ Xích Mi Long Xà, Thiên Trạch” Hàn An thốt lên, bàn tay cũng siết một cái.

Xích Mi Long Xà với Hàn An mà nói là một cái tên quen thuộc, tại nhiều năm trước hắn được Hàn Hoàn Huệ Vương cử đến Bách Việt làm hạt nhân, có gặp gỡ vị thái tử này.

Tại thời đại này mà nói, việc quân chủ các nước gởi các con trai đến các nước lân bang làm hạt nhân là chuyện hết sức bình thường. Bách Việt mặc dù là tiểu quốc nhưng nó lại nằm ở phía nam Sở quốc và Hàn quốc, nếu hai nước giao chiến có Bách Việt góp sức vào cũng là một chuyện lớn.

Đồng dạng Bách Việt cũng vậy, Bách Việt vương sai phái con trai mình qua hai nước Sở và Hàn để đổi lấy yên bình trong thời gian ngắn. Mà không lâu trước, thái tử Thiên Trạch được cử đến Tân Trịnh làm hạt nhân.

Hàn An chính là tận dụng cơ hội này đem phản loạn bồi dưỡng nổi lên, lại tìm đến Thiên Trạch chủ động cùng hắn giúp đỡ. Song phương hổ trợ lẫn nhau, Thiên Trạch cần mượn binh Hàn quốc để kìm giữ Sở quốc cùng nội loạn trong thành, đổi lại Hàn An sẽ nhận được hổ trợ của Thiên Trạch ngồi vững chắc thái tử chi vị.

“ Chuyện này..!” Hàn An do dự, tay siết chặt một cái suy nghĩ.

Hắn cùng với Thiên Trạch hợp tác, song mục đích của hắn còn muốn đảo khách thành chủ đem đối tượng này trừ giết luôn. Chỉ có kẻ chết mới để cho hắn an tâm được, bằng không sự việc lộ ra ngoài hắn bồi dưỡng phản loạn ở Bách Việt, chính là dã tràng xây cát.

Cơ Vô Dạ khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ, nói : “ Thái tử Thiên Trạch của Bách Việt vốn tinh thông Vu thuật, là người cậy mạnh chúng ta có thể lợi dụng điểm này, một khi Bách Việt xảy ra biến cố, lấy cá tính của y rất có thể làm ra những chuyện khó người có thể nghĩ đến, như xông vào vương cung.”

“Chuyện này ta giao cho Nặc Năng Bình, tuyệt không thể để xảy ra sơ sót” Hàn An nghe xong gương mặt thoáng qua vui mừng, nhìn lấy Cơ Vô Dạ vô cùng tán thưởng,

Xác thực nếu đúng theo kế hoạch, Thiên Trạch rất có khả năng xung động làm ra chuyện Hàn quốc người khó tưởng. Nếu như hắn có thể lợi dụng tốt, có thể nhân cơ hội này một tiễn hạ hai chim.

Trước có thể giải quyết chính địch đối thủ mạnh mẽ của hắn, người có rất lớn khả năng ngồi vào vị trí thái tử. Sau là có thể dụ giết luôn mầm họa Bách Việt này ở trong đô thành Tân Trịnh.

Tam ca hắn một khi chết dưới tay Xích Mi Long Xà, hắn bình định xong Bách Việt khi đó dựa vào quân công kia, trong đám huynh đệ của hắn kẻ nào còn có thể ngồi lên được vị trí vững chắc kia, trừ hắn còn là ai?

Cơ Vô Dạ đáp : “ Công tử an tâm, Nặc Năng Bình sẽ không phụ công tử kỳ vọng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK