Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Quan Thành bên trong một hành lang nào đó, u ám hành lang, tràn ngập lam sắc vân vụ, cho người ta một loại u tĩnh trang nghiêm cảm giác.

"Con đường này đi đến đâu, chúng ta đi xem thử" Thiên Minh hiếu kỳ nhìn xem u ám hành lang, tràn đầy hứng thú đưa ra chủ ý.

Thiếu Vũ hưởng ứng : “ Được, đi thôi”

Nguyệt Nhi thần sắc có chút khẩn trương lên khi nghe được, tay nhỏ vươn ra cản lại hai người, cất lời : “ Không được, không được không thể đi được”

Thiếu Vũ và Thiên Minh đồng loạt quay đầu hiếu kỳ hỏi : “ Hả, tại sao thế?”

Vốn nguyên bản Lưu Sa dạ nhập những người lớn đã đi hội họp, chỉ còn lại nguyên bản ba người có Nguyệt Nhi dẫn đi tham quan nơi này, một hồi quanh co liền đi đến thông đạo này, nơi đây là Mặc gia cấm địa con đường đệ tử Mặc gia bị cấm chỉ.

Nguyệt nhi giải thích : “ Con đường dẫn đến Mặc Gia cấm địa”

“ Cấm địa” Thiếu Vũ, Thiên Minh đồng thanh nói.

Nguyệt Nhi liền đáp : “ Đệ tử Mặc Gia nếu chưa được phép, thì không thể tự ý đi qua cánh cửa đó”

“ Đó là đạo lý gì?” Thiếu Vũ có chút bất mãn nói.

Thiên Minh phụ trợ : “ phải đó, đạo lý gì mà kỳ vậy?”

"Mặc Gia chủ trương kiêm ái phi công, phản đối tử hình, thành thử các đệ tử Mặc Gia phạm sai lầm thì sẽ phán quyết vào trong cánh cửa đó” Nguyệt Nhi giảng giải

“ Sau đó thì sao?” Thiếu Vũ truy hỏi

Nguyệt Nhi ngữ khí có chút thương cảm : “Trong cấm địa bố trí đầy rẫy cơ quan cạm bẫy và những thách thức chết chóc, nếu người đó còn sống được ra ngoàithì có thể được miễn xử phạt. Nhưng...."

Thiếu Vũ sắc mặt âm trầm tiếp lời : “ Nhưng, nhưng chưa từng có ai có thể sống đi ra từ cánh cửa đó”

"Huynh, huynh làm sao biết?" Nguyệt Nhi một mặt ngạc nhiên hỏi

Thiếu Vũ cười hì hì nói: " Phàm là những truyền thuyết đáng sợ, đều không phải như vậy sao? Mục đích là khiến cho người sợ hãi, thì sẽ không tự tiện nữa"

Thiên Minh cũng ở một bên dùng lực gật đầu.

Nguyệt Nhi tức giận nói : “ huynh tưởng ta bịa ra những điều đó sao?”

"Dù sao cũng chẳng ai dọa nỗi ta” Thiếu Vũ lên tiếng rồi nhìn sang Thiên Minh đang không ngừng gật đầu nói : “ ngươi có phải hay không cũng giống vậy."

Thiên Minh đáp: “ sao ta có thể giống ngươi được.”

“Thế tại sao ngươi lại gật đầu liên tục làm gì?” Thiếu Vũ chất vấn

Thiên Minh đáp: “ ta gật đầu là bởi vì ta tin tưởng những điều Nguyệt nhi nói, chắc chắn là sự thật.”

Nguyệt nhi nghe được vui vẻ nói: “Đương nhiên là thật.”

Dù nói như vậy, song Thiên Minh vẫn là ngăn không được lòng hiếu kỳ của mình, cặp mắt hắn tích lưu lưu chuyển, ngượng ngùng nói: “ có điều đi xem thử chắc cũng không sao đâu”

“ Thế còn tạm được!” Thiếu Vũ cười rất vui vẻ, trước tiên đi thẳng về phía trước.

“Không được!!” Cao Nguyệt nhìn hai người bước đi cất lời ngăn lại,

Mặc Gia cấm địa tuyệt đối không phải xử phạt môn hạ đệ tử đơn giản như vậy, Mặc gia giáo nghĩa là kiêm ái phi công, phản đối tư hình, cho phạm sai lầm đệ tử một con đường sống và quay đầu.

Nưng Mặc Gia cấm địa trong miệng Nguyệt nhi lại là hữu tử vô sinh, cùng Mặc gia giáo nghĩa rõ ràng không giống nhau.

Hao phí nhân lực tài lực xây dựng cái này cấm địa, liền là ẩn tàng một số bí mật, cố ý tạo ra cái này truyền thuyết, liền là không cho người xông loạn, để ẩn tàng bí mật. Người nào không biết nhưng Đế Thiên An đương nhiên biết rõ bên dưới đó bí mật là gì.

Chính là cất giữ một cổ cơ quan thú có uy lực cực kỳ mạnh mẽ- Thanh Long.

Ngoài ra còn có một thứ liên quan đến Thương Long Thất Túc bí mật, thánh vật của Âm Dương Gia Ảo Âm Bảo Hạp được Yên Đan cất giấu ở bên dưới này. Là vật không thể thiếu trong việc phá giải Thương Long Thất Túc.

Hơn ai hết Đế Thiên An biết rõ, không lâu nữa Nguyệt Thần của Âm Dương Gia sẽ đến Cơ Quan Thành nhân lúc nơi này hỗn loạn mà mang đi Cao Nguyệt đến Thận Lâu, đợi cho nàng học được Âm Dương Thuật nơi này phá giải bí mật Ảo Âm Bảo Hạp.

Người duy nhất có thể phá giải được bí mật, chỉ có mỗi một mình Nguyệt Nhi mà thôi.

Ngoài ra cấm địa Mặc Gia còn là nơi chọn ra Cự Tử đời tiếp theo, các cơ quan bên trong chính là thử thách những người được chọn.

Chỉ cần thông qua khảo nghiệm chính là tương lai Cự Tử, bên trong không chỉ ẩn chứa cơ quan mà cất giấu vũ khí lẫn thư tịch. Song người biết được nó đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

"Cô là đệ tử Mặc gia dĩ nhiên không thể, còn chúng ta đâu phải là đệ tử Mặc Gia" Thiếu Vũ đối vớiNguyệt nhi đáp lại.

Trời sinh gan lớn hắn còn không xem mấy lời hù dọa của Nguyệt nhi vào mắt, thân ảnh cùng với Thiên Minh bỏ qua khuyên can của Nguyệt Nhi rời đi.

Có điều hai tên này đi chưa được mấy bước liền dừng lại,một bóng người nhanh chóng thoáng qua, ngăn cản đường đi của hai người. Thiên Minh cùng Thiếu Vũ liền vội vàng dừng lại, có chút hốt hoảng nhìn về phía người tới.

Người tới lại là Từ Phu Tử, cao lớn Từ Phu Tử đối với hai cái tiểu hài sinh đi tới nói là một loại không nhỏ áp lực, trừng lớn con mắt để cho Thiên Minh Thiếu Vũ nhận áp lực, cả hai ngẩn người trong giây lát, sau đó cùng làm ra một hành động.

“ Là chủ ý của hắn” hai người trăm miệng một lời đem tay chỉ về đối phương đem lỗi đổ cho kẻ kia.

Từ Phu Tử hung ác trợn mắt nhìn lấy Thiên Minh Thiếu Vũ, nghiêm giọng nói : “Các ngươi có biết , nếu có kẻ không phải là đệ tử Mặc Gia, xông vào cấm địa thì sẽ xử trí như thế nào không?"

Từ Phu Tử vẻ mặt nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng, hơi hơi khom lưng cúi đầu xích lại gần lâm vào trạng thái đờ đẫn hai người, dọa dẫm : "Đằng sau cánh cửa đó, ở dưới đất sâu có nhốt một con rồng lớn rất đáng sợ.Nó đã sống được hai trăm năm rồi, các ngươi đoán xem hắn thích ăn nhất cái gì".

Nhưng không nghĩ tới hai cái này tinh nghịch tiểu tử một điểm cũng không sợ, đồng thanh nói: "Những đứa trẻ không nghe lời"

"Khục khục." Từ Phu Tử một mặt lúng túng, ra vẻ trấn định ho khan hai tiếng: " Sao các ngươi biết ."

Thiếu Vũ một mặt khinh bỉ, khinh thường nói: " Mỗi khi người lớn dọa trẻ con đều dùng thế cả,lúc tôi lên ta sáu thì Lương thúc đã không dùng được đến chiêu chiêu này"

Thiên Minh cũng hướng về Từ Phu Tử làm cái mặt quỷ, cười nói : "hì hì, bọn ta không mắc lừa đâu"

Tiểu tử này lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ môn hộ đằng sau truyền tới một tiếng to lớn gào thét, Thiếu Vũ cùng Thiên Minh cũng dọa nói không ra lời tới.

"Đó... đó là cái gì." Thiên Minh, Thiếu Vũ trừng mắt hai mắt, không dám tin hỏi.

Từ Phu Tử lạnh lùng nhìn một chút bị tiếng rống dọa sợ hai người, lưng cõng hai tay nghiêm túc nói: "Đừng quanh quẩn ở đây nữa, ngoan ngoãn mà về phòng ngủ đi."

Nhìn ba đứa trẻ rời đi, Từ Phu Tử lẩm bẩm : « Bạch Hổ cũng đã xuất động rồi, kẻ đến xem chừng bất thiện »

Âm thanh vừa rồi là do cơ quan thú Bạch Hổ phát ra, đối với Thiên Minh Thiếu Vũ mà nói họ đương nhiên nghe nó gầm thét rồi, nhưng mà ở dưới thông đạo này lọt vào bọn họ thanh âm lại có phần khác đi. Cộng thêm Từ Phu Tử lão đầu để cho hai người dọa lấy đành phải lui về.

Mà lúc này trận chiến bên ngoài cũng đến hồi kết khi mà Ẩn Bức cùng Cao Tiệm Ly giao đấu. Thực lực cả hai cũng cách biệt xa nhiều, về tổng thể Cao Tiệm Ly trên Ẩn Bức một bậc, nhưng lại bị đêm tối giới hạn lại thêm tốc độ lẫn phi hành của Ẩn Bức lại có lợi thế.

Nhưng bù lại trên tay hắn Thủy Hàn kiếm chính là hiếm có thần binh thông qua thúc dục chân khí hàn băng nhanh chóng đông kết, chỉ cần Thủy Hàn kiếm cắt phải khí lạnh sẽ nhập vào cơ thể.

Nhưng chưa dừng lại ở đó khi mà thêm một cao thủ khác của Mặc Gia tiến đến trợ trận. Tuyết Nữ một khúc Bạch Tuyết âm công vô cùng hiệu quả đem Ẩn Bức mém bỏ mạng đành phải rút đi.

Chỉ một mình Ẩn Bức tấn công mà phải đến ba đại cao thống lĩnh của Mặc Gia xuất trận có thể thấy được Mặc Gia dưới tay của Yên Đan thảm hại đến mức nào.Đa phần cao thủ dưới tay Mặc Gia đều bị hắn hố vào cuộc chiến phản Tần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK