Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày đã qua.

Giữa ban ngày, ánh nắng chiếu khắp nơi, trong không khí có chút oi bức khi khí trời đang là mùa hè.

Trên sơn đạo nhỏ hẹp hoang vắng, chỉ đủ cho hai cái xe ngựa di chuyển, một cái vệt trắng ngần lóe lên tại không trung.

“Phía trước không xa lại có một tòa thành trấn ư? Không phải đã bị Sở quốc diệt ư”

Gió mát quật vào mặt, cảnh vật không ngừng bỏ lại phía sau, Đế Thiên An thông qua nội thiên địa không ngừng lướt đi trong không trung.

Tại tầm mắt của hắn trong, thấy được ở khoảng cách một km đổ lại phía trước, trong đen trắng cảnh sắc là một tòa kiến trúc nhân loại mờ mờ, thấp thoáng còn có các chấm màu xanh ở tại và di chuyển.

Thông qua khổ luyện thị lực của hắn cũng được nâng cao hơn. Bây giờ khi vận dụng nhãn đồng, hắn có thể nhìn xa đến gần hai km, đây cũng là giới hạn của hắn.

Đế Thiên An nhìn cảnh vật xung quanh lẩm bẩm : “ theo ta nhớ thì địa phận này không có tòa thành nào mới phải?”

Hắn dù sau cũng lớn lên tại Bách Việt, lại từ thuộc hạ thu thập tình báo hiển nhiên biết được thổ địa nơi mình sống. Song kỳ lạ đó là cái tòa thành trấn phía trước, lại không có trên tình báo của hắn thu được.

“Ồ!!” Đế Thiên An thốt lên một tiếng, gương mặt có phần thay đổi khi khoảng cách càng ngày càng thu ngắn lại với kiến trúc nhân loại phía trước, càng lại gần hắn thấy rõ được quy mô của nó.

So với một tòa thành trấn thì nhỏ hơn rất nhiều, xung quanh bao bọc là một tấm tường cọc gỗ cao đến ba mét, phía trước còn có các hàng rào làm từ gỗ, các mặt sắt nhọn hướng ra ngoài tựa như đề phòng thú dữ lẫn người khác đi vào.

Một phần kiến trúc lại dựa núi, một cái lối đi ra vào nơi này.

Còn có các tháp lầu cao đến tám chín mét, tại đó trên còn có các chấm xanh, Đế Thiên An biết những chấm xanh này là gì, là con người thông qua nhãn lực Rintensei của hắn ở xa nhìn đến.

“Dựa theo bố trí này không phải là thành trấn được, rất có thể là quân doanh!” Đế Thiên An đại não phân tích.

Bách Việt trong mắt Thất Quốc Chiến Hùng là xứ man di, bởi vì quốc thổ không như các nước này có nhiều bình nguyên rộng lớn, có rất nhiều đồi núi sông ngoài chia tách, dẫn đến dân cư phân bố rải rác khắp nơi.

Vì điều kiện đó cho nên rất ít có thành trấn xây dựng như trung nguyên.

Tuy nhiên Bách Việt không phải là không có thành trì, theo Đế Thiên An biết Bách Việt khi chưa diệt vong có cả thảy 12 tòa thành trì lớn nhỏ.Có điều các tòa thành trì tường cũng không cao như các nước trung nguyên, cao nhất là 20 mét đổ lại mà thôi.

Cho dù là như thế đi nữa, với bố trí của kiến trúc phía trước cộng thêm Đế Thiên Anbiết,hắn khẳng định tòa công trình kia không thể là thành trấn được, cách thức bố trí lại giống như doanh trại quân đội.

“ Lẽ nào là tàn binh Bách Việt tụ tập! không đúng! Vị trí này cũng không phải là dể thủ, lại nói Bách Việt bị Hàn Sở tiêu diệt, cho dù có là tàn quân đi nữa muốn tụ tập thì tại những đồi núi hiểm trở. Nếu như không phải là tàn quân Bách Việt.. thì là Hàn hoặc Sở trại quân!”

Đế Thiên An tăng lên khoảng cách, đại não bắt đầu phân tích không ngừng, theo tốc độ đề thăng khoảng cách càng ngày càng rút ngắn hơn, khi chỉ còn phạm vi hai ngàn mét, thì không còn quá nhiều cây cối cho hắn làm nơi di chuyển được.

“Quả nhiên! Là Sở quân văn tự!” Đế Thiên An đã đình chỉ di chuyển, cả người ở trên một thân cây cách doanh trại hơn trăm mét từ xa quan sát lấy.

Hắn có thể khẳng định không phải là Bách Việt quân doanh mà là Sở quốc, đó là vì cánh cổng lớn phía trước khắc khi văn tự nước Sở.

Lại thêm quân sĩ quân giáp phía trên hoàn toàn khác với Bách Việt quân lính, thêm một minh chứng rõ nét nữa đó là quân kỳ trên các tháp canh và hành lang thêu đậm Sở quốc văn tự.

Sở quốc, Quân trại bên trong.

“ Chát!!!”

“ Chưa ăn cơm hay sao?”

“ Nhanh lên! Không hoàn thành các ngươi đừng hòng ăn cơm!!”

“ Quan gia tha mạng! quan gia tha mạng!”

“ Còn không lo làm việc!!”

Từng cái quân sĩ mặc giáp trên tay lại cầm những cái roi dài, không ngừng quất lên những cái nam tử mình trần chỉ mặc độc một cái khố, dưới chân lại bị những sợi xích sắc giam giữ.

Theo từng cú vung vẩy, từng cái thân thể trên da thịt tươm máu ra, thậm chí có những người vết thương cũ lại tái phát theo từng cú đánh, nhưng bọn họ chỉ có thể gồng mình đón đở ráng gánh chịu thương tích.

Bọn họ không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn, hèn mọn nhận lấy thương tích như sâu kiến sống qua ngày. Cho dù quân số của bọn họ có đông hơn, gấp ba lần đám quân sĩ nước Sở đi nữa cũng không dám đứng lên phản kháng.

Bởi một khi đứng lên, tử vong sẽ đến với bọn họ càng nhanh mà thôi.

Tay không tất sắc, lại có thêm xiềng xích giam giữ, mà quân Sở mặc dù số lượng ít lại có vũ khí sắc bén canh chừng. Kết quả xảy ra thế nào, nhóm người ở đây ai mà không rõ, cho nên bọn họ không dám phản kháng và cũng không nguyện ý phản kháng.

Mặc dù mỗi ngày trôi qua nặng nhọc, kéo dài có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng ít ra bọn họ còn có thể sống sót.

Dù sao! Ai lại nguyện ý từ bỏ mạng sống nguyện ý mà chết chứ. Có thể giữ mạng của mình tại cái quân trại này kéo dài hơi tàn cũng đã là may mắn rồi.

Về phần sống tủi nhục hèn yếu, bọn họ có quyền định đoạt ư! Không hề!

Bách Việt diệt vong, những người như bọn họ chính là tù binh phía bại trận, tại thời đại này chém giết quân lính phe thua trận là chuyện bình thường. Bọn họ còn giữ lại mạng mà tại nơi này trở thành nô lệ quặng khoáng đả là may mắn trong bất hạnh rồi.

Quân trại một nơi, một cái lều bạt to lớn phía trước.

“ Đám man di mới đến thế nào rồi!” Cả người khoát quân giáp một tay đem mũ khôi lấy xuống, trung niên tướng lĩnh hỏi phía trước một tên quân sĩ.

Tên quân sĩ được hỏi, cung kính đáp : “ Bẩm đại nhân! xảy ra náo động một hồi, nhưng chúng đã nhanh ngoan ngoãn xuống!”

Hạng Tu nghe được mày nhíu lại, nói : “ là chuyện gì?”

A Cương quân sĩ đáp : “ khi đến trong đám man di, có vài kẻ ốm yếu bị binh sĩ đánh chết, khiến bọn chúng sinh lòng bất mãn.”

“ Hừ!!” Hạng Tu hừ một tiếng, hắn thân là nơi này quản lý, càng không hy vọng nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói : “ chúng có gì bất mãn, cứ giết vài tên là được, để cho bọn chúng biết nơi này là ai định!”

Làm phương thắng trận, đám nô lệ man di này trong mắt Hạng Tu không đáng để nhấc đến, muốn giết liền giết cũng không có lớn lao hậu quả gì.

“ Là!” A Cương hồi đáp, gương mặt tươi cười nói : “ đại nhân yên tâm! Cái đám cứng đầu quân sĩ kia còn không phải bị người trị sao! cái đám quý tộc của Bách Việt rất nhanh liền ngoan ngoãn ngay thôi!”

Hạng Tu nghe được thân binh vỗ mông ngựa, tâm tình thư sướng, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, mở miệng hồ nghi : “ Tướng quân cũng thật là, lại đem cái đám quý tộc vứt đến chổ ta làm gì chứ!”

Hắn được giao cho nhiệm vụ ở nơi này thành lập trại quân, đem đám hàng binh nước Việt ma luyện, đồng thời tận dụng bọn chúng khai thác quặng mỏ cho quân Sở.

Bách Việt đã diệt vong, đa phần quốc thổ trở thành thổ địa nước Sở, xong vì vỗ về tránh dân chúng bạo động mà đại tướng quân Sở buông tha cho đám hàng quân Bách Việt.

Không phải là hắn nhân từ, mà là Bách Việt đa phần thổ địa nằm trong sông ngoài đồi núi chia tách, bọn họ lại mượn danh trợ giúp phản loạn mà xâm chiếm những vùng lãnh thổ màu mở.

Lại thêm nơi này độc trùng hoành hoành, Bách Việt không ít cao thủ tinh thông vu thuật làm trung nguyên ác mộng. Mặc dù Bách Việt trên danh nghĩa đã thành Sở quốc vật trong túi, nhưng tộc Việt không ít người phản kháng không nguyện ý thừa nhận.

Lại thêm việc địa hình khó khăn, độc trùng mãnh thú cũng khiến cho Sở quân đau đầu, nếu giết tận đuổi tuyệt sẻ càng làm cho dân Việt phản kháng điên cuồng. Bất lợi cho các chính sách cai trị của nước Sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK