Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Minh linh hoạt di chuyển qua các thạch côn tựa như đùa giỡn nhảy múa.

“ Sao chỉ trong chốc lát mà tiểu tử này trở nên lợi hại thế nhỉ?” Thiếu Vũ kinh ngạc

Nguyệt nhi nhìn xem Thiên Minh bóng lưng nói khẽ: “Ta vẫn luôn có một cảm giác, trên đời này chẳng có chuyện gì có thể làm khó được huynh và Thiên Minh. Hai người trong tương lai sẽ trở thành những đại anh hùng tài ba!!”

Đã đến chốt chặn cuối cùng, Thiên Minh đem hay tay bắt lấy cả người xoay tròn một cái, rồi lộn nhào trong không trung tiếp đất.

Có điều khâu tiếp đất lại không được mỹ mãn, Thiên Minh lăn một vòng sau đó cụng đầu vào vách đá “ bốp” một tiếng thật vang.

“ Ah!” Cao Nguyệt chứng kiến che miệng lo lắng.

Chỉ thấy Thiên Minh nhanh tỉnh lại, đem tay hướng hai người vui vẻ vẫy tay cao giọng nói: “ Này, các ngươi thấy rồi chứ? Nhìn thấy vừa rồi ta đã bay qua thế nào không? Ta cũng rất lợi hại mà”

Nguyệt nhi vỗ tay: “Thấy được thấy được, Thiên Minh giỏi nhất !”

Thiên Minh đứng lại đi đến chổ cơ quan bên cạnh, hai tay hợp nắm cần gạt dùng sức kéo và nói : “ ta mở đây”

“ Crac crac” Cơ quan lập tức vận chuyển, một khối đá lớn từ bên trong vách núi bề rộng đúng bằng vách núi mà bọn họ đứng bên kia nhanh chóng ráp lại, tạo thành một con đường nhỏ thông qua.

Một hồi lộn xộn xuống dưới, Cao Nguyệt lần nữa di chuyển qua bên kia khi mà Thiếu Vũ vẫn chưa từ độ cao sợ hãi thoát ly đem hắn kéo qua bên kia.

“ Cái tên này!” Thiên Minh khuôn mặt tràn đầy bất mãn khi thấy một màn trước.

Thiếu Vũ thấy vậy cười nói : “ nắm tay Nguyệt cô nương, ta cảm thấy an tâm nhiều.”

“ Ngươi là đồ gian manh” Thiên Minh cũng nhịn không được nữa nhảy dựng lên giận.

Cao Nguyệt không để ý chút nào, mang Thiếu Vũ thuận lợi đi qua, nhìn thấy chỉ có một mình Thiên Minh hỏi : “ Dung tỷ tỷ cùng Nhất Việt đại ca đâu?”

“ Không biết! khi ta qua liền không thấy” Thiên Minh trả lời

Thiếu Vũ chen vào : “ có lẽ hai người họ đi trước rồi, chúng ta đi thôi”

Ba người gật đầu rồi nhanh chóng thoát ly khỏi nơi này, cả ba cất bước tiến nhập vào một hành lang hai bên có các bó đuốc thắp sáng.

Rất nhanh tổ ba người phát hiện hai bên đường khắc hoạ lấy một vài bức bích hoạ, sinh động như thật. Để cho người ta nhịn không được đi ra phía trước nhìn cẩn thận.

“ Trên này có chữ viết, viết cái gì thế?” Thiên Minh kinh ngạc hỏi

Thiếu Vũ ngẩng đầu đọc lên hàng chữ kia: “Phong Tiêu Tiêu Hề Dịch Thủy Hàn ( gió hiu hắt sông Hề lạnh tê)”

Nguyệt nhi đọc tiếp câu tiếp theo : “ Tráng Sĩ Nhất Khứ Hề, Bất Phục Hoàn ( Tráng sĩ một đi không trở lại”

Bọn hắn từ bích hoạ trông được, một thân ảnh nam tử tiễn biệt hai nam tử khác cởi ngựa đi, phía sau hắn là từng bóng người đen không rõ dung mạo quỳ xuống, một làn sóng dài tượng trưng cho dòng sông.

Mà hai người nam tử cởi ngựa bên cạnh lại thấy rất nhiều bóng đen khác tụ tập một chổ.
Bức họa độ này chính là do Yên Đan sai người khắc xuống một màn đưa tiễn Đâm Tần năm xưa tái hiện lại.

Yên lặng nhìn chăm chú lên thạch bích câu trên chữ, trong nháy mắt, Thiếu Vũ; Thiên Minh; Cao Nguyệt phảng phất bị trước mắt chứng kiến điêu khắc đưa vào một cái thế giới khác, đi qua một vài bức bức tranh, trong lòng tràn ngập vô hạn đau buồn, tựa như trong vách đá hết thảy đều là vật sống đồng dạng, hướng đám người bày ra một đoạn trần phong đã lâu này đoạn chuyện cũ.

“ Lẽ nào thanh kiếm này là ... Uyên Hồng” Thiếu Vũ nhìn về thanh kiếm trên lưng ngựa một nam nhân, nhận ra chuôi kiếm cực kỳ giống với Cái Nhiếp.

“ Người này là ai, sao y lại có kiếm của đại thúc?” Thiên Minh nghi hoặc

"Phong Tiêu Tiêu Hề Dịch Thủy Hàn, y chính là Kinh Kha”Thiếu Vũ trong đầu lại bay tới vừa mới hàng chữ kia, trong nháy mắt liền nghĩ đến người này.

“ Kinh Kha!” Thiên Minh nghi hoặc hơn.

Thiếu Vũ so với Thiên Minh thì kiến thức lớn hơn nhiều, lên tiếng giải thích : “ Kinh Kha là thích khách mạnh nhất trong truyền thuyết, cũng là đại anh hùng đại hào kiệt mà ta kính ngưỡng nhất.”

“Khi đó tên Doanh Chính tràn đầy dã tâm, phái quân đội không ngừng tấn công các nước. Khiến cho trăm họ lục quốc rơi vào cảnh binh lửa liên miên nhà tan cửa nát, mất vợ lìa con. Lúc đó thái tử Đan của Yên quốc vì cứu vớt sinh linh của lục quốc, đã quyết định thích sát Doanh Chính.”

Nhưng cung Hàm Dương canh phòng nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp phóng mắt thiên hạ người có thể thực hiện việc này chỉ có hai người”

Nghe đến đây Thiên Minh liền chỉ vào bích họa kia người, tiếp lời : “người đó chính là Kinh Kha, vậy người còn lại là ai?”

“ Người còn lại là thiên hạ này đệ nhất nhân” Thiếu Vũ nhắc đến người này con mắt hiện lên sùng kính : “ y là một cái truyền thuyết tồn tại người, cổ kim đến nay khoáng thế cổ kim quân vương”

“ Người mà huynh nói đến chính là Thánh Vương” Cao Nguyệt một bên chen vào

Thiên Minh liền gật gù : “ là Thánh Vương, nếu là Thánh Vương thì không sai đâu, đại thúc nói ông ấy là đệ nhất thiên hạ người.”

“ Thánh Vương năm tuổi đã có danh Thánh Hiền, chín tuổi tại đất phong dựng lên Thiên Hạ Vô Song Thành, mười hai tuổi chấp chưởng Bách Việt. Từng vào thiên quân vạn mã giết tướng, là đại anh hùng đại hạo kiệt” Cao Nguyệt cũng kính ngưỡng nói : “ Mặc gia chúng ta được Thánh Vương trợ giúp, xây dựng nên đất nước mà tổ sư gia sở mong”

“ Đúng! Đúng!” Thiên Minh gật đầu : “ ta nghe nói vì Doanh Chính vì kiêng kỵ Thánh Vương không dám đem quân đánh Bách Việt, một khi giao chiến liền thua”

Thiếu Vũ tiếp lời : “ Bách Việt là quốc gia mạnh mẽ nhất, cũng là quốc gia để Tần quốc sợ hãi nhất. Không như Doanh Chính, Thánh Vương có sức mạnh cường đại nắm giữ đội quân hùng mạnh bậc nhất nhưng không có xâm chiếm các nước. Là quân vương mà ta kính nễ nhất”

Thiên Minh nói tiếp : “ đại thúc nói Thánh Vương là thiên hạ đệ nhất nhân, ông ấy nếu ra tay thì Doanh Chính chắc chết rồi. Vậy còn Kinh Kha thì sao?”

Đại não nhớ lại thông tin về Kinh Kha, Thiếu Vũ chậm nói : “ Trong vòng 5 bước khó ai có thể thoát khỏi Tuyệt Sát Chi Kiếm của Kinh Kha tiền bối. Thế là thái tử Đan cùng với Kinh Kha đã vạch ra một kế hoạch động trời.”

“Dùng thứ Doanh Chính mong muốn nhất chính là thủ cấp của phản tướng nước Tần Phàn Vu Kỳ và địa đồ của nước Yên làm mồi nhử. Kinh Kha tiền bối giả làm sứ giả của nước Yên tiếp đến Hàm Dương, chỉ có như vậy mới có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp canh phòng, tiếp cận tên bạo chúa đó”

Thiên Minh lẳng lặng nghe, chính mình giống như về tới niên đại đó, thấy được cái kia gọi là Kinh Kha người phát ra chính mình Tuyệt Sát Chi Kiếm.

Thiếu Vũ ngừng lại, nhìn về phía Thiên Minh ánh mắt của hắn vô thần, hắn vỗ vỗ bình minh bả vai, hỏi : “ ngươi không sao chứ?’

“ Nhưng mà Doanh Chính hiện giờ vẫn còn sống” Thiên Minh ngữ khí có phần thương cảm nói.

Thiếu Vũ chậm đáp: “ Nghe nói lúc đó trên đại điện, Kinh Kha tiền bối đả phát ra Tuyệt Sát Chi Kiếm, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc đả xảy ra chuyện gì, tại sao Doanh Chính lại không chết”

“Là như thế này à” Thiên Minh có chút rơi xuống tâm trạng.

Ở một bên, Nguyệt nhi cúi đầu khóe mắt chảy qua một tia nước mắt, từ khi từ Cái Nhiếp biết được câu chuyện, nàng đối với phụ vương mình cũng không còn oán hận như trước,

“Nguyệt cô nương…” Thiếu Vũ phát giác ra Cao Nguyệt khác thường, không rõ nói

Nguyệt nhi xoa xoa nước mắt ngẩng đầu lên nói: “Ta không sao, chỉ là nhớ tới rất nhiều chuyện cũa Yên quốc. Nhớ đếnphụ vương cùng mẫu phi và cả Dung tỷ tỷ.”

“ Hả?” Thiếu Vũ nghe được có chút giật mình, phụ vương cũng mẫu phi hai chữ này cũng để cho hắn đoán ra được thân phận của Cao Nguyệt.

Hắn không nghĩ đến Nguyệt nhi cô nương lại chính là công chúa của Yên quốc, là nữ nhi của Yên thái tử Đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK