Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa kiếm liên miên bất tuyệt rơi xuống cùng ba vị Thủ Mộ Nhân trên Thiên Bộc nhai không ngừng va chạm.

Cả ba người đối mặt với vô cùng vô tận luyện khí kiếm có khổ mà không biết kêu ai, vừa phải cường bính luyện khí đại kiếm ở trên rơi xuống lại phải đối mặt với các thanh bị đánh văng quay trở về công kích.

Trong chốc lát, cả tiểu thiên địa của cả ba người như lung lay sắp đổ.

Trụ cột văn tự như chống trời thiên đại bị đại kiếm cắt vở.

Giang sơn kia bị kiếm khí cắt nát.

Tiên nữ thướt tha giống như hồ điệp mắt vào lưới nhện, chỉ có thể chật vật vùng vẫy.

Cuối cùng, theo vòng kiếm xoay tròn không ngừng ép sát cả tiểu thiên địa do ba người sở ra như muốn đến cực hạn, bóng kiếm như khe nứt đan dệt vào.

“ Ầm!” một tiếng lớn, kinh khí tứ tung.

Cầu Hoàng, Họa Thánh, Thư Thánh bị kình lực thổi văng đi, miệng rỉ máu.

“Phập! Phập!”

Dày đặt luyện khí kiếm theo Thiên Trạch khống chế đem cả ba người vây nhốt chế trụ, đem toàn bộ cơ thể ép chặt dưới mặt đất, đại kiếm như lao tù đan xen nhau.

“ Quá yếu!” Thiên Trạch trang bức nói, ngự lấy Ngọc Long Tọa bay đến chổ Cầu Hoàng.

Cả ba cái Thủ Mộ Nhân nghe hắn khinh thị vừa giận lại vừa bi ai, cả ba người cũng không phải là hạng a miêu a cẩu, tại Mộ phái cùng giang hồ tiếng tăm không nhỏ, ấy vậy mà không chịu nổi một đòn của kẻ kia.

Bọn họ nghe qua hắn chiến tích nhưng lâm trận mới biết được bản thân mình cùng y cách biệt, nhiều năm trấn thủ trên đại mộ Bộc Nhai chỉ sợ đến nay thất thủ.

“ Ngài võ lực đã là nhân gian chí cường, hà tấc cần gì phải lấy đi thứ đó” Cầu Hoàng mở miệng nói.

“ Sức mạnh không phân chánh tà, chỉ có kẻ dùng chúng như thế nào mà thôi!” Thiên Trạch thu lại đại lượng luyện khí kiếm chỉ giữ lại hai kẻ Thư Họa đang bị giam.

Long đầu cuốn đến, trực tiếp đem Cầu Hoàng cuốn lấy eo rồi thu vào Ngọc Long Tọa.

“ Cầu Hoàng muội muội” Thư Thánh, Họa Thánh kinh hô muốn vùng vẩy thoát ly nhưng cả người như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

“ An tâm! Bản Đế trước nay thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần nàng ta có thứ Bản Đế cần là được” Thiên Trạch vừa nói lại đem mạng sa trên mặt cởi xuống, lại ngự Ngọc Long Tọa bay vào nhà lớn.

“ Thật là đẹp! mỹ nhân như vậy đúng là khiến Bản Đế xuân tâm dập dờn” Thiên Trạch trêu đùa.

Mộc Tuyết Nhu tiếp lời : “ Cầu Hoàng phu nhân từ 10 năm trước đã là mỹ nhân tuyệt sắc trên Đại Chu, trong hậu cung của ngài dù sao cũng có Tâm Nguyệt tỷ, Văn Quân tỷ chi bằng thêm một cái nữa”

Cầu Hoàng nghe vừa giận vừa thẹn, lạnh lùng nói : “ sĩ có thể sát bất khả nhục”

“ Được rồi! Bản Đế chỉ là muốn xem Cầu Hoàng dung nhan một chút mà thôi, trêu một chút! Mỹ nhân mà ai lại không thích chứ” Thiên Trạch phất tay đem mạn che đậy lại dung mạo.

Lúc này Mộc Tuyết Nhu một lực hút tỏa ra đem bức tranh trêu trên vách tường hấp đến, bức tranh vào tay Mộc Tuyết Nhu cười nói : “Lạc Hà đồ”

Cùng lúc Lạc Hà đồ bị lấy đi, để lộ ra một cái cơ quan chốt che dấu bên dưới, Thiên Trạch liền cách không khiến cơ quan khởi động.

Mặt nền dưới phòng lập tức nứt ra, theo tảng đá rắn chắt bị dời qua hai bên để lộ bên dưới là một cái thông đạo tối đen.

Không quá dư thừa Thiên Trạch mang người đi xuống.

Tối đen không gian được hắn Không Thức Giới Thần Lực tản ra, kim quang bao trùm đem một mảnh không gian soi sáng.

Động huyệt rộng lớn, đều là kiên cố kim loại dựng, bên dưới là các mặt nạ quỷ quái Quỷ Chuyên bánh xe, chỉ cần chạm xuống bánh xe các chông kiếm trong các bánh xe liền đâm lên cùng lúc.

Cầu Hoàng ánh mắt phức tạp vô cùng.

Thông qua Không Thức Giới Thần Lực, Thiên Trạch trong mấy phút ngắn ngủi đọc lấy toàn bộ ký ức của Cầu Hoàng, từ đó tìm được chính xác lối đi đến ngôi mộ chôn cất của Phó Dịch.

“ Ầm! Ầm!”

Cửa đá lớn theo cơ quan khóa được khởi động, một gian thạch thất lớn được mở ra.

Trung tâm thạch thất có một cái quan tài, không phải bằng gỗ mà thuần đúc bằng kim loại huyền thiết, đao kiếm bình thường khó mà phá hủy lại thêm cơ quan bố trí, dù là thiên sinh thần lực cũng không thể mở ra.

Mà muốn mở ra quan tài cần phải lấy được Lệnh Phá Mộ trong tổ mộ của tứ đại gia tộc Vong Xuyên, Kỳ Lân, Sở Độc, Thiên Cơ của Mộ Vương Thành.

“ Đúng là phiền phức” Thiên Trạch lẩm bẩm, ngưng tụ ra Tru Thiên, khí tràng cường đại lập tức bạo phát ra ngoài khiến cho hai nữ như nghẹt thở.

“ Oanh!!”

Vang dội thanh âm, cả tòa thạch thất như muốn rung chuyển.

Từng mãnh kim loại tan nát văng tứ tung kèm với lôi điện tứ tán.

“ Mở ra!” Cầu Hoàng nỉ non lên tiếng, nàng thủ mộ ở đây cũng đã đến nơi này cũng rõ ràng biết được muốn mở ra được nắp quan tài cần bốn cái Phá Mộ Lệnh của tứ đại gia tộc Thủ Mộ phái.

Ban đầu Thiên Trạch mang người xuống nàng cũng cho rằng y thất bại mà về, chờ đi đến tứ đại gia tộc đoạt Lệnh Phá Mộ mới quay lại. Song không nghĩ đến trực tiếp nhất cũng là điều nàng trước nay chưa nghĩ đến, y lại cường phá nắp quan tài.

“ Dưới gầm trời này có thể làm khó được bệ hạ còn chưa sinh ra” Mộc Tuyết Nhu kiều mị nói, ánh mắt nhìn về trong quan tài.

Một cái thây khô nam tử khoanh tay màn nằm, hắn chính là giáo chủ của Tà Linh giáo đã chết nhiều năm trước, Phó Dịch.

Tại trước ngực đặt một thanh vũ khí, là một cái liêm đao, cán liêm đao được sửa tạo thành tựa như một nhánh cây, phía trên có cây hoa đào hoa đào cùng một chỗ, trông bắt mắt vô cùng.

Đây chính là đệ nhất sát khí của Mộ phái Tà Linh Ly Hồn Câu, nhưng Phó Dịch sử dụng cái thanh binh khí có phần mất hình tượng. Bởi nhìn thế nào đi nữa thì cái thanh vũ khí này cũng là dành cho nữ tử dùng à.

Đầu rồng há miệng, đem Tà Linh Ly Hồn câu hút ra.

“ Thanh vũ khí này chính là dành cho nữ tử, rất hợp với nàng” Thiên Trạch đem Tà Linh Ly Hồn Câu cấp cho Mộc Tuyết Nhu.

Mộc Tuyết Nhu đem Tà Linh Ly Hồn Câu ra vuốt ve, thần sắc tràn đầy yêu thích.

Trước đây Phó Hải tìm đến cùng nàng hợp tác, bàn chính là muốn lấy ra thanh vũ khí này, song Thiên Bộc Nhai trận pháp quỷ dị lại thêm Thủ Mộ Nhân không phải bình thường, muốn lấy được là một chuyện vô cùng khó.

Nàng nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra cách. Cho đến Thiên Trạch xuất hiện để nàng thay đổi mục đích ban đầu, mà nàng lựa chọn trở thành nữ nhân của hắn lại càng thêm chích xác, thứ nàng mong đợi trước kia với hắn mà nói chỉ là hít thở bình thường.

“ Ong ong!”

Theo Mộc Tuyết Nhu vuốt ve chân khí thả vào vũ khí, thanh binh khí chấn minh phát ra quang mang.

“Tà Linh vô kiến đao, sát khí Ly Hồn câu” Mộc Tuyết Nhu yêu thích nói.

Thiên Trạch nói : “ binh khí không phân chánh tà, lực lượng không phân phải trái, nàng nên nhớ rằng kẻ dùng binh mới quyết định hết thảy, đừng bị lực lượng nhất thời mà lạc lối, bằng không chỉ trở thành nô lệ của lực lượng mà thôi”

Mộc Tuyết Nhu nép vào bên cạnh Thiên Trạch : “ chàng yên tâm, Tuyết Nhu sẽ không để chàng thất vọng!”

Cầu Hoàng yên lặng nghe lấy, mấy lời này khiến nàng băn khoăn, bởi trong đó đạo lý khiến nàng khó phản bác.

“ Được rồi! mỹ nhân! Nàng từ giờ là tù binh của Bản Đế, chỉ cần qua 3 năm trợ giúp Bách Việt quản lý chút sự vụ, Bản Đế đích thân đưa tiễn” Thiên Trạch cười nói.

Cầu Hoàng tức giận nói : “ ta còn có thể phản kháng ư?”

Thiên Trạch không đáp, chỉ khống chế lấy Ngọc Long Tọa rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK