Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đám người bên ngoài mặc kệ là giang hồ lảo luyện hay là mới sơ nhập giang hồ, kiến thức uyên thâm đi nữa cũng bị tình cảnh phía trước cho khiếp sợ. Một màn cải tử hồi sinh hiện ra trước mặt họ để bọn họ chết lặng đi.

“ Lấy ngũ hành làm trận, âm dương nghịch chuyển dùng tiên nhân máu huyết gia trì, dẫn hồn từ cỏi u minh. Ngày chí âm thịnh dương diệt, thật khiến cho lảo đạo mở mang tầm mắt” Đột nhiên một giọng thanh âm như gần như xa hiện lên phía sau đám người Đông Quân.

Chỉ thấy một thân ảnh trẻ tuổi mặc đạo bào nhưng râu trắng bạc phơ từ khi nào xuất hiện, làm cho đám người Lôi Vô Kiệt chú tâm quan sát dọa cho một hồi nhảy lên, người đến không ai khác chính là Khâm Thiên Giám giam chính Tề Thiên Trần.

“ Ta không có ác ý, Kiếm Tiên không cần động kiếm” Tề Thiên Trần nhìn Lý Hàn Y trên tay song kiếm đả hiện ra cười khổ nói.

Đông Quân cười nói :“ Thì ra là Khâm Thiên Giám Tề Thiên Trần”

Lý Hàn Y cũng không có đem song kiếm thu lại, thân ảnh nhanh xuất hiện ở vị trí Đế Thiên An, cùng với Tiểu Hưu Hưu hộ pháp cho hắn, dù sao Tề Thiên Trần với Đế Thiên An nàng lựa chọn an nguy cho hắn hơn, ai mà biết hắn có mang theo mấy tên khác tập kích không chứ, khi mà Đế Thiên An đắc tội Thiên Khải không ít lần đây.

Đường Liên nhìn một chút bốn phía sau mờ mịt nói: "Quốc sư ngươi ngồi thuyền tới?"

Tề Thiên Trần lắc đầu một cái.

Đường Liên suy nghĩ một chút, lại nói: "Kia là ngồi hạc mà đến?"

Tề Thiên Trần vẫn lắc đầu một cái.

Đường Liên rất là nghi hoặc: "Kia quốc sư ngươi là đột nhiên nhô ra?"

Tề Thiên Trần lần này là gật đầu một cái.

Đường Liên cười khổ: "Quốc sư ngươi liền chớ giễu cợt ta."

"Quốc sư cao thâm khó lường, nào có thời gian cùng ngươi tiểu hài tử này làm trò đùa." Bách Lý Đông Quân lúc này cũng đã chạy về, "Ngươi liền là nói đúng, quốc sư thật là đột nhiên nhô ra?"

"Thần Du Huyền Cảnh!" Đường Liên bừng tỉnh hiểu ra, quốc sư cũng tu thành Thần Du Huyền Cảnh, là vạn dặm thần du tới.

Tề Thiên Trần cười lắc đầu một cái: "Ta không bằng Bách Lý thành chủ, còn chưa tới kia Thần Du Huyền Cảnh cảnh giới. Lần này toàn dựa vào bốn vị sư đệ đạo pháp gia trì, dựa vào Tầm Long trận uy lực mới có thể làm cho tinh thần thần du ngàn dặm tới."

“ Tiểu Lục Nhi” Mạc Y đột nhiên kích động hô lên làm cho đám người xì xầm nói chuyện thu hút ánh nhìn , chỉ thấy vốn hai mắt đóng chặt không một mảnh vải nữ hài một tay mi tâm được Đế Thiên An một ngón tay ấn vào bên trong, một tay khác lòng bàn tay có vết cắt đang liền lại, mà lúc này đôi mắt vốn đóng khẻ hé mớ.

“ Tiểu Lục Nhi” “ Tiểu Lục Nhi” Mạc Y nghẹn ngào lên tiếng, thanh âm run rẩy lên sau đó nước mắt chảy dài khi thấy đôi con ngươi kia mở ra, cặp mắt thanh tịnh trong veo như hồ nước, môi mấp máy nói : “ lảo gia gia, ngươi là ai sao biết tên ta”

“ Tiểu Lục Nhi, là ngươi tốt quá rồi, là ca ca là ca ca đây” Mạc Y nghẹn ngào chân tay luống cuống ôm lấy thân hình nữ hài vào lòng, giờ phút này hắn không còn là tiên nhân gì cả mà chỉ là một ca ca bình thường khi nhìn lại em gái mình sau bao năm thất lạc mà thôi.

“ Ahhhhh” Có điều đáp lại hắn là một tiếng thất thanh vang lên, kêu lớn từ Tiểu Lục Nhi khi mà nàng nhận ra trên người mình không một mảnh vài che thân, mà hai nam tử có mặt trước mắt một trong đó lại còn ôm nàng đây, thất kinh kêu lên tay chân đạp túi bụi lấy thân hình hắn.

Đế Thiên An bất đắc dỉ từ trong không gian của mình lấy ra một bộ y phục đem cho bé gái này, thân ảnh đứng dậy có phần mệ mỏi tinh thần suy kiệt lên, quét mắt qua một vòng liền thấy rất nhiều người có mặt ở đây, bước đến vài bước ôm lấy eo của Hàn Y hôn lên má nàng một cái : “ bảo bối, cảm ơn nàng”

“ Ah” Bách Lý Đông Quân có chút kinh ngạc lên, vốn khi hắn thấy Lý Hàn Y chịu lấy tấm mặt nạ xuống hiển lộ ra dung mạo của mình đả khiến hắn chấn kinh rồi, nhưng mà bị sở tràng của Đế Thiên An cùng Mạc Y liên thủ bày ra để cho hắn nhịn lấy tâm tư hỏi lấy.

“ Khục khục” Đường Liên ho khan nhỏ giọng nói cho sư phụ mình : “ sư phụ, nhị sư tôn hiện giờ là nữ nhân của Đế Thiên An, còn có Tam sư tôn nữ nhi cùng với Diệp Nhược Y cô nương, và cả Lạc Hà trưởng lão”

Bách Lý Đông Quân ánh mắt mở to, một hồi nói : “ bội phục bội phục”

Lúc này trong lòng hắn cũng sóng gió chứ không như mặt ngoài bình tĩnh như vậy được, khi mà thấy một màn cải tử hoàn sinh như vậy để hắn manh nha ra ý định muốn đem giai nhân của mình thử lấy, dù sao một màn đi ngược lại số trời cũng diễn ra đây.

Hai huynh muội Mạc Y cũng nhận được nhau, khi mà Mạc Y đem một loạt chuyện cũ kể lại để cho Tiểu Lục Nhi tin tưởng, dù sao nàng ký ức nhớ lại chính là mình đả chết rồi đây, hiện giờ đối với nàng mà nói cũng khó mà chấp nhận được.

“ Bịch” Mạc Y dẫn theo Tiểu Lục Nhi tay nhỏ, cả người khoát lên một bộ da hổ xù lông cực kỳ đáng yêu, ngay khi đến gần hắn liền vội quỳ xuống còn định dập đầu thì cơ thể lần nữa lại nâng lên, liền nghe : “ quỳ thật phiền,ta còn chưa có chết đây, ngươi chính là muốn trù ẻo ta chết sớm sao”

“ Mạc Y cảm tạ đại ân đại đức của thượng tiên, chỉ cần ngài có việc gì cần Mạc Y cho dù tan xương nát thịt thần hồn câu diệt cũng không nề hà” Mạc Y thanh âm có phần nghẹn ngào, cúi đầu lên tiếng.

Tiểu Lục Nhi ánh mắt trong veo nhìn về thân ảnh thiếu niên phía trước, đây chính là nhân vật thần tiên cứu nàng đây, đột nhiên ánh mắt chớp chớp bị thu hút bởi một vật nhỏ hỏa hồng đậu trên vai Lý Hàn Y, miệng nhỏ kinh hô lên : “ thật xinh đẹp, thần tiên đại ca ca Tiểu Lục Nhi có thể ôm nó sao”

“ Hahahaha” Đế Thiên An cất lên tiếng cười vui vẻ, khi nghe âm thanh ngây ngô của nàng, gật đầu nói : “ được chứ, Tiểu Lục Nhi danh tự thật êm tai đây, nó tên là Tiểu Hưu Hưu”

“ Tiểu Hưu Hưu” Tiểu Lục Nhi mắt tròn xoe nhìn đầu thú hỏa hồng xinh đẹp bay đến trước người nàng, chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng cực kỳ đáng yêu, nhịn không được đem tay vươn ra bắt lấy ôm vào lòng.

“ Thu” Đế Thiên An quát một tiếng, nhìn về bầu trời bên trên chỉ thấy một hư ảnh Đế Thiên An từ lúc nào xuất hiện cầm lấy một thanh kiếm phóng ra quang mang đỏ hồng- Ám Trú.

Ngay khi Ám Trú biến mất ngũ hành trận táng đi, thì đám người mới phát hiện ra bầu trời là một mảnh chiều tà mỹ lệ, hết thảy huyễn cảnh cũng chậm rãi tan biến đi. Âm thịnh dương diệt có thêm đại trận ngũ hành hai người hợp lực, lại cộng thêm máu huyết của Đế Thiên An sinh cơ rất lớn cùng với máu huyết trên người của Mạc Y giúp cho Tiểu Lục Nhi mới một màn cái tử hồi sinh được.

“ Bảo bối, ta mệt mỏi làm phiền nàng đưa ta đến chổ nghỉ ngơi nào” Đế Thiên An thanh âm ngả ngớn nói lên, tay ôm lấy eo Lý Hàn Y.

“ Hừ” Lý Hàn Y hừ một tiếng, gương mặt có phần ửng đỏ lên hiển nhiên nàng biết tên này muốn gì, cũng không có phản đối mũi chân dẫm nhẹ lao lên thiên khung bên trên, mang theo Đế Thiên An rời đi.

“ Nhược Y...” Tư Không Thiên Lạc khó hiểu nhìn Diệp Nhược Y đem tay chặn lại mình, nàng cũng muốn đuổi theo hai người đây.Diệp Nhược Y đi đến thì thầm vào tay nàng khiến cho Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ thẩm lên, khiến cho đám người hiếu kỳ.

Tề Thiên Trần điểm mũi chân một cái, xuất hiện trước mắt Mạc Y nói "Sư đệ, biết được ngươi còn sống, sư huynh ta rất vui vẻ. Sư phụ lão nhân gia ông ta chứ ?"

Mạc Y đáp: "Sư phụ lão nhân gia hai mươi năm trước đã về cõi tiên."

"Hắn trước khi chết từng lưu lại di ngôn gì?" Tề Thiên Trần tựa hồ cũng không kinh ngạc, ánh mắt liếc qua thấy Tiểu Lục Nhi thân ảnh phiêu bồng được Tiểu Hưu Hưu cánh nhỏ vổ bay đi phiêu bồng trong không trung.

"Sư phụ nói, nếu ta có thể tu thành kia chân tiên, là bởi vì ta trong lòng chấp niệm. Nếu ta đọa chân tiên, cũng là bởi vì ta kia trong lòng chấp niệm." Mạc Y nói.

Tề Thiên Trần gật đầu một cái: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"

"Ta nghĩ, sư phụ đạo pháp tu vi xa không bằng ta, làm sao có thể đánh giá ta?" Mạc Y ngạo nghễ nói.

"Không hỗ là ta tiểu sư đệ, hôm nay ngươi chi thành tựu, dõi mắt Bắc Ly ba trăm năm, đúng là đã là người thứ nhất. Coi như là sư phụ, cũng đích xác không có tư cách đánh giá ngươi." Tề Thiên Trần chậm rãi nói

Lầu các bên trong, một gian phòng.

“ Như vậy rồi, ngươi còn muốn” Lý Hàn Y đỏ mặt mắng lên, khi ngay khi gian phòng đóng lại đôi tay của hắn đả không an phận luồn vào bên trong người nàng du tẩu.

“ Song tu nha, âm dương tương giao cũng giúp ta chữa thương đây, bảo bối” Đế Thiên An cười tà, đem tay giải khai đi bộ y phục của nàng, thân hình trắng nõn hiện ra.

“ Thiên Lạc, Nhược Y đây ngươi không đi kiếm hai người kia, thương cho bọn họ còn ta thì mặc chà đạp rồi” Lý Hàn Y hờn giỗi nói.

“ Oan uổng nha, còn không phải bảo bối quá mê người, ta không chịu được sao” Đế Thiên An lấp liếm nói , đem trên người y phục thoát sạch đi .

“ Ngươi làm không gian tối một chút” Lý Hàn Y xấu hổ lên tiếng, gương mặt đỏ bừng xuân tâm dập dờn đem mấy đầu ngón tay di chuyển bên trên bờ ngực săn chắt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK