Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, núi Trường Bạch một nơi.

Ngay khi thức dậy, nhóm người hưởng dụng xong bữa sáng Đàm Hoa Liên dẫn nhóm người đến hang núi Trường Bạch. Đó là nơi mà Kiếm Vương, nàng và sư huynh ở đó luyện kiếm.

Sở dĩ đi đến đó là vì tại nơi đó có chỉ dẫn để tìm được tung tích của Thần Địa. Đây là từ chính miệng sư huynh của mình Lưu Tư nói ra, khi biết được nàng cũng bất ngờ không thôi. Bởi nàng luyện tập nhiều năm trong đó không nghĩ đến nó còn ẩn dấu bí mật mà nàng không ngờ đến.

“ Đây là hang huấn luyện núi Trường Bạch sao?” Phù Dung, Tiểu Hương nhìn cửa hang u ám bên trong giương mắt nhìn.

Đàm Hoa Liên gật đầu trả lời : “ Ư! Lâu lắm rồi tôi mới trở lại đây”

“ Chiếc hang lớn hơn tôi tưởng rất nhiều” Phù Dung lại nói

Đàm Hoa Liên đáp : “ ừ! Bên trong sâu và rộng lắm, có cả mấy phòng ốc riêng biệc kia. Hồi đầu ông tôi đã ẩn cư và luyện võ công ở đây mà”

“ Vào thôi!” Đế Thiên An phất tay, Hỏa Long Đao lăng không mà lên cây đao bốc cháy hừng hực trở thành cây đuốc lửa chiếu sáng.

Đàm Hoa Liên nhìn thấy cất lời : “ Hỏa Long Đao tiện dụng quá nhỉ”

Nghe được lời này Hỏa Long Đao im lặng làm như không nghe thấy.

Ánh lửa chiếu sáng rất nhanh đám người đi vào đều thấy được tại các vách đá đều có khắc lấy văn tự, còn cả các trang giấy trên đó ghi chép lại hình ảnh, là kiếm chiêu của Kiếm Vương để lại.

“ Trong căn phòng đầu tiên này có thể vừa học lí thuyết vừa luyện chiêu thức, rất tiện lợi. Ông thường viết rồi dán nội dung luyện trong ngay lên bức vách” Đàm Hoa Liên lên tiếng giảng dạy cho đám người.

Nhóm người quan sát một hồi rồi tiếp tục đi tiếp, có điều đang đi nữa chừng Đế Thiên An lại dừng lại trước một cái vách tối

“ Anh sao vậy! phía đó bị bịt rồi mà” Đàm Hoa Liên nhìn theo ánh mắt nói.

Mai Tần Du nói : “ phía đó có gì lạ, rõ ràng tôi vừa cảm thấy có gì rất là ở hướng này”

“ Có bất ngờ” Đế Thiên An cười nói, sau đó cất bước đi vào trong, quả nhiên như lời Đàm Hoa Liên nói là một con đường cụt.

Đàm Hoa Liên lên tiếng : “ Thấy chưa, hết đường rồi! Đâu có lối nào để đi nữa?”

“ Ánh mắt hội gạt người” Đế Thiên An vừa nói, lại khống chế Hỏa Long Đao bắn về vách đá.

Vách đá tưởng chừng cứng rắn lại vở tan nát, thì ra phía sau là một cái không gian khác, và chỉ được một bức tường mỏng che chắn.

“Ủa! ở đây có phòng trống thế này sao”Đàm Hoa Liên bất ngờ nói

Phù Dung tiếp lời : “ giờ đi theo hướng nào?”

“ Đi theo nam nhân các nàng” Đế Thiên An cất bước đi tiếp, lời này vừa ra lại làm cho ba Đàm Hoa Liên, Mai Du Tần, Tiểu Hương gò má hiển lên một tầng đỏ ửng.

“Anh, làm sao mà biết nơi này có phòng lại biết đường đi?” Đàm Hoa Liên đi theo cất lời nghi hoặc hỏi.

“ Ta nhãn đồng trời sinh chỉ cần vận công có thể nhìn xuyên thấu, thị lực rất tốt, cho dù là trong đêm tối cũng thấy” Đế Thiên An giải thích.

Nghe được ba nữ hiểu ra, bất chợt Phù Dung như nghĩ đến thứ gì : “ nhìn xuyên thấu, vậy y phục thì sao?”

“ Tất nhiên cũng bỏ qua, các nàng đứng trước ta đều bị nhìn thấy hết, khà khà” Đế Thiên An trêu chọc.

Trong chốc lát, Tiểu Hương, Mai Du Tần và Đàm Hoa Liên mặt đỏ lên lợi hại khi nghĩ mình bị hắn xem hết trơn,

“ Tên khốn kiếp” Đàm Hoa Liên thẹn quá thành giận vung quyền đánh lên, có điều bị kẻ kia né tránh, thậm chí còn bị hắn bắt giữ vào lòng.

“ Bẹp!” Đế Thiên An lại hôn lên má, nói : “ cho nên các nàng trừ ta ra còn có thể gả cho ai chứ? Bị ta nhìn sạch sẽ, chổ nào mà không thấy. Để cho công bằng ta chọn một chổ bí mật để cho các nàng nhìn lại”

“ Đồ lưu manh!” tứ nữ đồng thanh mắng một tiếng, Đàm Hoa Liên không ngừng vùng vẩy muốn thoát ra phí một sức lớn mới nhảy ra được.

“ Ầm!” Hỏa Long Đao lại lao về trước đánh phá mặt đất phía trước, để lộ ra một cái hố chông, bên dưới đều là chông tre vót nhọn.

Đám người từ xa đi đến cái bẫy đặt dưới đất, mà khi đi đến mặt đất dưới chân và vách đá rung động làm cho đám người chú ý. Đặc biệc tại vách đá vốn u tối lại phát sáng một vùng nhỏ.

“ Gì thế kia?” Đàm Hoa Liên tứ nữ nhìn vầng sáng trong vách tường đang rung động, ai nấy cũng bị chú ý.

“ Ối mẹ ơi, ma quỷ hiện hình!” Đàm Hoa Liên, Tiểu Hương, Phù Dung giật nảy cả mình nhảy bổ vào người Đế Thiên An ôm lấy, khi mà bọn họ thấy được từ cái vách tường kia một cái xác quấn băng vải cầm đèn nến hiện ra, một nữa thân hình chìm vào vách đá.

Dù ba người võ lực không thấp nhưng chứng kiến cái khung cảnh quỷ dị kia làm sao mà không sợ cho được. Mà lúc hoảng sợ nhất, Đế Thiên An trở thành chổ dựa vững chãi nhất cho ba người bám lấy.

“ Cạch” Mai Du Tần lập tức rút tên cài cung nhắm bắn.

“ Đừng bắn! Mai Du Tần! Ta không phải kẻ địch của ngươi đâu” quấn băng vải người mở miệng ngăn lại.

“ Ngươi biết ta sao?” Mai Du Tần do hỏi.

Băng vải người đáp : “ tất nhiên, cả ba kẻ đang run sợ Đoàn Phù Dung, Cang Tiểu Hương, Đàm Hoa Liên và chủ nhân của Hỏa Long Đao kia nữa”

Đế Thiên An một bên im lặng, hưởng thụ lấy tam nữ ôm ấp, hai tay dang rộng ôm lấy tam nữ, cười nói : “ bảo bối không cần sợ, chỉ là Huyễn Ảnh Môn người thôi, Du Tần nàng hạ cung xuống đi, không phải địch đâu hắn chủ động dẫn chúng ta đến”

Đàm Hoa Liên bên tai nghe được đối thoại cũng biết là người chứ không phải quỷ, lập tức từ trong vòng tay hắn chạy ra, xấu hổ giận mình sau lại nhảy vào lòng tên kia chứ.

“ Ôm có sướng không?” Phù Dung kiều mị bên tai thì thầm

Đế Thiên An xem như không nghe, nhìn về gã xác ướp : “ giải huyễn thuật đi”

“ Quả không hổ là Đế Thiên An công tử, đều không qua được mắt ngươi” xác ướp tán thưởng, sau đó giải trừ huyễn thuật, theo đó mặt đá hai bên lập tức tách ra để lộ phía sau một gian phòng còn rộng lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK