Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Vũ tại thế giới tinh thần của Chân Thiền Thánh Vương không ngừng luân hồi, mỗi lần luân hồi là càng gần với cảm giác nội tâm của hắn

Tử Vũ mặc dù nhiều lần lạc lối tại thế giới tinh thần bên trong, có khi hắn ngộ nhận giữa thực và hư. Nhưng bằng vào ý chí tinh thần cứng cỏi của mình, hắn lại từ trong cái thế giới tinh thần của Chân Thiền Thánh Vương thoát ra được.

Một chuyện mà đến ngay cả Chân Thiền Thánh Vương không ngờ được, phá vở Đại Thiên Thế Giới của hắn trở về với hiện thực.

“ Đây là Thần Lãnh, ta đả quay về lại nơi ban đầu, ta dường như trải qua cuộc sống mấy chục năm, cũng có thể hiện thực chỉ là một thoáng qua” Tử Vũ đem mắt quan sát bốn phía, nhận ra cảnh sắc quen thuộc khi đối chiến với Chân Thiền Thánh Vương.

Chân Thiền tràn đầy không hiểu, trong đầu suy ngẫm : “ Vì sao hắn có thể thoát khỏi Luân Hồi? vượt ra khỏi sự khống chế của Đại Thiên Thế Giới. Phàm Nhan lại có thể làm được như vậy! tỉnh dậy từ giấc mộng sâu nhất để quay về hiện thực”

“ Chân Thiền Thánh Vương, không thể không công nhận, ngươi có năng lực vượt qua tưởng tượng. Làm cho ta thấy được thế giới của mấy chục năm không giống nhau. Nhưng cuối cùng ta cũng có thể quay lại.”

“Bởi vì thứ quan trong nhất trong tim ta, lúc nào cũng rõ rang và sâu sắc như thế, ngươi không nên chạm đến phần này, bởi vì nó sẽ làm ta tỉnh ngộ và phẫn nộ!!”

Tử Vũ tay lại ngưng tụ Tru Thiên kiếm, ném mạnh thân kiếm, Tru Thiên cuộn lên một luồng gió lửa, lao nhanh đến đang xếp bằng ở hư không Chân Thiền Thánh Vương.

Lúc này đây Chân Thiền Thánh Vương vẫn chưa thoát khỏi chìm trong suy nghẫm làm thế nào mà Tử Vũ có thể thoát ra được, nên không kịp tránh đòn.

“ OANH!!”

Một tiếng động lớn xé trời, phía sau lưng Chân Thiền Thánh Vương chính là một đường tròn lớn, chính là Đại Thiên Thế Giới được thần lực và tinh thần của y cấu thành, Tử Vũ linh hồn bị hút vào cùng thoát ra cũng từ đó.

“ Crac crac crac!”

Bức tranh Đại Thiên Thế Giới bị phá vỡ, liên tục xuất hiện vết nứt rồi đổ sập đi, còn bản thân Chân Thiền Thánh Vương bị Tru Thiên kiếm va đập đánh văng xuống mặt đất, máu tươi phun ra trên đại địa.

Tử Vũ thả người đến sau, tay chụp lấy Tru Thiên đánh trúng Chân Thiền Thánh Vương mà phản hồi, ở trên không trung lao đến gần chực chờ lại gần mà chém xuống, lớn tiếng : “ Chân Thiền Thánh Vương! Ngươi tưởng rằng chúng sinh đều ngu xuẩn phải nghe giáo hao của ngươi. Xem ra cách nghĩ này có chút vấn đề, ít nhất ta cũng có thể cho ngươi thấy chút ngạc nhiên, ngươi thua rồi”

Khi khoảng cách đến gần hơn, Tử Vũ hai tay hợp nắm lấy Tru Thiên kiếm chém xuống bên dưới đang đứng đậy Chân Thiền Thánh Vương.

“NGHIỆP CHƯỚNG TO GAN!!!”

Thanh âm giận dữ tràn đầy phẫn nộ từ Chân Thiền Thánh Vươn quát ra, nhưng giờ khắc này hắn vẻ ngoài đả không còn như trước nữa, gương mặt không còn hiền hòa như trước mà thay vào đó hung ác thần sắc tràn đầy giận dữ.

Đôi mắt thuần một màu trắng, trên mặt lẫn cơ thể xuất hiện các hoa văn, da dẻ lại xích hồng, càng làm cho hắn thêm đáng sợ, từ cơ thể lại tỏa ra một cổ hủy diệt khí tức.

“ COONG!!”

Tru Thiên kiếm chém lên đầu của Chân Thiền Thánh Vương nhưng không cách nào làm đả thương được, chỉ có thể phát ra thanh âm thanh thúy.

“ Bổn Thánh Vương nhất tâm nhất ý giáo hóa ngươi! Nhưng ngươi cố chấp bất linh, không thuốc chữa”

Nhìn trước mắt Chân Thiền lại đùng đôi tay ngạnh sanh bắt lấy Tru Thiên kiếm mà không có hề hấn gì, Tử Vũ biến sắc, thầm nghĩ : “ lại có thể nắm chặt Tru Thiên kiếm có thể thiêu đốt nguyên thần, hắn điên rồi sao?”

Chỉ thấy dưới hai tay xoay một cái, Tử Vũ thân hình ở trên không theo Chân Thiền cầm Tru Thiên quật xuống, hung hăn va đập mặt đất, mặt đất dưới lưng vở nát.

“ Có đạo lý sao không nghe? Lại ép bản Thánh Vương phải động thủ! Tại sao?” Chân Thiền quát lơn, tay phải buông kiếm tụ quyền hung hăn đập xuống, phát sinh một tiếng động lớn, mặt đá bị đập thành một cái hố nhỏ.

Có điều Tử Vũ đả kịp thời, từ dưới mặt đất thoát đi một kích hiểm này, thân hình ổn định lại thở phào một hơi : : nguy hiểm thật, không ngờ hắn lại thay đổi thành thế, xem ra tên này ngoài thích giảng đạo lý ra, vẫn còn tiềm ẩn một số bí mật”

“ Phàm nhân ngu xuẩn ngươi không hiểu gì cả”

“ Cả đời ta đều suy ngẫm chân lý của thế giới! tại sao chúng sinh phải trải qua nổi khổ của sinh lảo bệnh tử? thế nào là quy luật của nhân quả?”

“ Cuối cùng ta cũng lĩnh ngộ được! ta muốn truyền đạt rộng rãi chân lý ấy ra ngoài! Nhưng lai sao các ngươi lại cứ không nghe”

“ Thần tộc lại đần độn, ngu ngốc! ta giảng đạo cho chúng không có ai nghe hiểu! Bây giờ đến một phàm nhân cũng không nghe ta giáo hóa!”

“ Ngu không tưởng được, toàn lũ đáng chết!”

Tử Vũ nhìn Chân Thiền phát điên, gầm lớn mà nói, ánh mắt nhìn hai bàn tay của y phủ bọc lấy hỏa diễm, thầm nghĩ : “ lửa của Tru Thiên bị kẹp trong hai tay, hắn tự nhiên phát điên, sức mạnh của cơ thể trở nên mạnh một cách bất thường”

“ Ngu xuẩn cũng là một loại bệnh, chỉ có thể tiêu diệt. Nghiệp chướng bản Thánh Vương phải tiêu diệt ngươi” Chân Thiền giận dữ quát lên, trên người thần lực bùng nổ thoát ra.

Kim luân phía sau lưng đả thay đổi màu sắc, giống như thần lực của hắn thả ra lúc này, một màu đỏ tươi không còn ấm áp sinh cơ bừng bừng nữa, mà trái ngược.

Trường Sinh Giới Thần Lực bị đảo ngược, nơi bị thổi qua cỏ cây đều bị khô héo.

Tử Vũ nhìn thấy một màn này hỏi : “ Ngươi không phải Chân Thiền, ngươi là ai?”

“ Ta là Ác Thiền” Ác Thiền lớn tiếng : “ ta không độ lượng giống Chân Thiền! phàm không muốn nghe ta giảng đạo lý, bất luận là ngươi là thần, đều không đáng sống trên đời. Bản Thánh Vương phải giết hết!!!”

Chân Thiền Thánh Vương là người khác với các chúng Thần, không thích thể hiện ghét cuộc sống xa hoa. Hắn chỉ biết mỗi ngày đều trầm mặc ngồi thiền, suy nghĩ về chân lý vũ trụ, không bạn bè cũng từ chối mọi hình thức xã giao.

Mặc dù cô lập như vậy, nhưng tài năng vẫn hơn người. Bất luận trí tuệ , năng lực, hắn được cho là Đại Thần giống với Thiên nhất.

Hắn thích giảng đạo cho các thành viên trong Thần tộc, chia sẻ triết lý hắn lĩnh ngộ được, nhưng không phải vị Đại Thần nào cũng có đủ ngộ tính và nại tính để nghe đạo.

Đại Thần thần thánh nội tâm lại ấn kín ác ma, mỗi khi gặp phải đệ tự minh ngoan bất linh, Ác Thiền sẽ bạo phát.Vào mỗi lần bất cẩn tại nhiều năm trước hắn đả thất khống giết chết mấy vị Đại Thần.

Suy tính đến tính tình đặc biệc của hắn, Thần Nhãn không truy cứu, suy cho cùng lỗi cũng là từ đám Đại Thần kia khơi màu trước mà ra. Tính cách của Chân Thiền Thánh Vương thế nào người nào cũng đều rõ.

Sau đó Chân Thiền Thánh Vương ẩn mình trong báp tháp của Thần Lãnh, mỗi ngày đều tĩnh tâm loại bỏ tâm ma. Trải qua nhiều năm nỗ lực, hắn nghĩ rằng đả hoàn toàn khắc phục được một cái tôi khác.

Nhưng... hôm nay hắn vì một Tử Vũ ngỗ nghịch bất thính giáo mà bạo phát.

“ Phàm nhân hời hợt, cố chấp vô tri! Ngươi đả phạm phải trọng tội không thể tha”Ác Thiền giận dữ quát : “ ngươi phải chịu tội! ta phải đạp ngươi xuống nơi kinh khủng nhất, chịu hình vĩnh viễn”

Tử Vũ chẳng một chút nào sợ hãi, đáp lại : “ trọng tội mà ngươi nói, là không thuần phục ngươi sao?”

“ Đúng!!” Ác Thiền lại nói : “ ta là Thần!!, Thần toàn trí toàn năng! Ngươi nên cung phụng ta! Nhưng ngươi thách đấu ta! Từ chối ta! Ngươi biết mình từ chối cái gì không? Cái mà ngươi từ chối là trí tuệ, cứu chuộc và chân lý! Hết hy vọng rồi! vận mệnh của ngươi, đã được quyết định”

Ác Thiền quát lớn, thân ảnh dẫm một cái mặt đất dưới chân rạn nứt,thân hình nhảy vọt lên cao, rồi từ trên tung một cước phóng xuất bên dưới Tử Vũ.

“ Bang!!!”

Cả người Tử Vũ đem Tru Thiên kiếm chắn trước ngực, nhưng không tài nào đở được lực đạo, cả thân hình không ngừng bị đẩy trượt về sau, đem mặt đá cứng rắn không ngừng cày xới lên.

“ Nghiệp chướng! xem ngươi có thể kháng cự được bao lâu!!”

Ác Thiền đạp đi Tử Vũ, tại không thân hình lại lộn vòng, khi qua người Tử Vũ giáng một cước lên lưng, đạp bay Tử Vũ đi.

Ác Thiền hoàn toàn trái ngược với Chân Thiền, từ sức mạnh đến phương thức chiến đấu, hoàn toàn nguyên thủy bạo lực.

Trong lúc nhất thời, vì không kịp thích nghi với Ác Thiền trạng thái, Tử Vũ chỉ có hai chữ để hình dung, đó là: ăn hành.

Ăn không ít quyền cước, mỗi quyền mỗi cước lực lớn vô cùng, khiến cơ thể Tử Vũ cũng phải gãy mất mấy cái xương sườn.

Nhưng Tử Vũ lại là một con người đặc biệc, tuy thọ mệnh tài trí của hắn không thể bì được với Chân Thiền, nhưng hắn có một thứ tuyệt đối hơn y, đó là kinh nghiệm chiến đấu vào sinh ra tử của hắn.

Tử Vũ thưở trẻ một lòng luyện kiếm, hắn từ bỏ vương vị để phiêu bạt giang hồ, trong cuộc đời của hắn trừ Kiếm ra còn có vài thứ quan trọng, chẳng hạn như tình nghĩa với Thương Trụ hay người con gái hắn từng yêu thương Tâm Nguyệt Hồ, bây giờ có thêm Vũ Canh cốt nhục còn lại của hai người thân của hắn.

Hắn kinh qua vô số trận chiến, dùng sinh tử đúc kết thành kinh nghiệm, đúc ra một thân thực lực. Tuy bại trận nhưng hắn đả từng giao thủ qua với Thiên chủ của Thần tộc, một điều mà cho dù là Chân Thiền hay Ác Thiền đều chưa từng làm được.

Trong mắt Tử Vũ, Ác Thiền mặc dù hung mãnh nhưng đầy bạo ngược mất đi khôn ngoan như một đầu dã thú chỉ có thực lực cường đại. Đối phó hơn Ác Thiền một đối thủ như vậy, so với Chân Thiền mà nói, dễ hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK