Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm lại xuống.

“Nếu muốn luyện được tuyệt thế võ công.
Gian lao khổ đau kinh qua thân phàm không thể kham.
Phụ thân thích uống nhất hương trà mang tên Ô Long.
Y phục luôn mang Đại Việt trường phong.

Bất kể mùa hạ nóng bức hay trời lạnh giá rét.
Đế Cung trên nhìn được nơi xa xăm, khung trời xa rất xa.
Đợi một ngày ta có thể xuất cung.
Một ngày ta có thể ngao du thiên địa.

Tay trái ta đánh ra Đế Vương quyền.
Tay phải ta cầm một thanh thần binh.
Chân quét một đường, chiêu này gọi Long Cước.
Hạ gục Luyện Khí công.

Trong ta kỳ gân dị mạch lực phá thiên.
Toàn thân tràn ngập lực lượng, ngao du khắp thế gian.
Tâm nguyện của ta chính là trừ bạo an dân.
Đế Cung con đi đây.

Nếu muốn luyện được tuyệt thế võ công.
Gian lao khổ đau kinh qua thân phàm không thể kham.
Phụ thân thích uống nhất hương trà mang tên Ô Long.
Y phục luôn mang Đại Việt trường phong.

Bất kể mùa hạ nóng bức hay trời lạnh giá rét.
Đế Cung trên nhìn được nơi xa xăm, khung trời xa rất xa.
Đợi một ngày ta có thể xuất cung.
Một ngày ta có thể ngao du thiên địa.

Tay trái ta đánh ra Đế Vương quyền.
Tay phải ta cầm một thanh thần binh.
Chân quét một đường, chiêu này gọi Long Cước.
Hạ gục Luyện Khí kiếm.

Trong ta kỳ gân dị mạch lực phá thiên.
Toàn thân tràn ngập lực lượng, ngao du khắp thế gian.
Tâm nguyện của ta chính là trừ bạo an dân.
Đế Cung con đi đây.

Nhân pháp Địa!
Địa pháp Thiên.
Thiên pháp Đạo.
Đạo pháp Tự Nhiên.”

Lời ca vui nhộn, cùng với đó một cái tiểu hình thân ảnh hợp múa với giọng nam trầm ấm vang lên.

Là Thiên Minh, một bộ phối hợp với lời hát, khi thì tung cước nhảy múa khi thì tay đấm quyền, có khi lại lấy ra binh khí, có khi lại nhảy mấy động tác kỳ lạ.

Như Sương, Cao Nguyệt lẫn cả Thiếu Vũ đều tròn mắt nhìn, không có dứt ra được.

Cho đến khi lời ca hết, Thiên Minh bày ra một bộ phong phạm cao thủ, đưa tay chắp sau lưng đưa mắt nhìn trời, một tay cầm thanh kiếm.

“ Nếu như còn chỉnh lại cây kiếm một góc nghiêng nữa, đầu lại ngẩng cao thêm một chút, con thêm một bộ ta không có đối thủ. Thì mới trang ra được tuyệt thế cao nhân” Thiên Trạch đem cây gita hạ xuống, hướng Thiên Minh đang bày tư thế nói.

Thiên Minh lập tức làm theo.

“ Ukm! Đã có chút giống rồi đấy!” Thiên Trạch cười nói.

Mấy cái nữ che miệng cười lấy.

“ Lời hát thông dụng, tiết tấu mới lạ, bài hát này tên gì?” Tuyết Nữ dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “ Xuất Cung”

“ Xuất Cung” Như Sương niệm lại, cẩn thận nghĩ lại lời hát thì danh tự không sai chút nào.

Thiên Trạch nói : “ Hùng ưng không thể ở mãi dưới cánh của cha mẹ chúng được, Long tử cũng thế, Long Động là nhà nhưng cũng là lồng giam, một ngày chúng đủ lớn mạnh tự khắc phải đi ra chân trời rộng lớn hơn.”

Cao Nguyệt nói vào : “ bài hát này chính là dành cho ngày đó ư?”

“ Hì hì” Thiên Minh đã thôi trang bức tạo hình, cười hì hì đi lại ngồi xuống : “ ta là người đầu tiên xuất cung, trên đường đi trải qua hung hiểm tầng tầng lớp lớp, cùng với Kiếm Thánh Cái Nhiếp thoát khỏi 300 tinh binh Đại Việt, vượt qua tổ chức Lưu Sa hung ác truy giết chạy đến Cơ Quan thành, thành công từ Mặc Hạch cấm địa của Mặc gia đi ra trùng trùng cơ quan lấy được chí tôn Phi Công.”

“Đở được một chiêu tất sát của thủ lĩnh Lưu Sa là Quỷ Cốc hoành kiếm Vệ Trang, tại Cơ Quan Thành trung ương phá giải được Trầm Vũ Thiên Dạ của Xích Luyện, lấy một người chi lực cứu Mặc gia thoát khốn.”

“Sau đó tiền Cừ Tử vì cảm ân mà nhờ ta dẫn dắt Mặc gia, có điều bọn thống lĩnh không phục lại không chịu nghe lời thế là Thiên Minh ta tiêu sái phủi áo đi. Sau này dùng mưu trí đả bại Mặc gia thống lĩnh cùng tân nhiệm Cừ Tử, ai nấy đều khiếp sợ trước tài trí cùng đức độ của ta.”

“Tại Tiểu Thánh Hiền trang bại Danh gia Công Tôn Linh Lung cứu Nho gia thể diện, đem Trương Lương bức khỏi nhận đồ, hạ cờ thắng Nho gia Tuân Tử. Chiến tích này, quả thật khó ai mà làm được. Nghĩ đi nghĩ lại bằng tuổi của ta, không biết trên đời còn ai có được bản lĩnh lớn như vậy không?”

Nhiều người nghe hắn rắm thối tâng bốc mình cũng không quên cà khịa người khác mà cũng im lặng, không phản bác được.

“ Tiểu quỷ đầu” Xích Luyện nhìn hắn bộ dạng cũng nhẹ mắng một câu.

Tuyết Nữ nói : “ tiểu Thiên Minh đúng là lợi hại đấy, khả năng gây chuyện chọc tức người của ngươi so với trước càng thêm gấp bội”

Cao Nguyệt cười khúc khích, lia lịa gật đầu.

“ Con nói nhiều như vậy, là có ý gì đây?” Thiên Trạch nhìn đứa bé trước, biết rõ nhưng cố tình không hiểu nói.

“ Cha! Chiến tích như vậy! cha xem thử trong lớp lớp nhân tài mà cha biết có ai làm được như con không?” Thiên Minh giảo hoạt hỏi trước.

Thiên Trạch nói : “ không có”

“ Lần này xuất cung gây ra oanh động như vậy chiến tích, không cho cha mất mặt” Thiên Minh cười tủm tỉm nói.

“ Không có” Thiên Trạch nói.

Thiên Minh nói : “ đã không mất mặt vậy với chiến tích này con được phần thưởng gì đây chứ?”

Nói cả buổi đám người cũng đã biết tiểu tử này lại muốn xin đồ.

“ Đã thấy chưa?” Thiên Trạch quay sang Như Sương cười hỏi.

Như Sương bỉu môi : “ chút ấy thì có gì chứ, nếu là con, con cũng làm được”

“ Chậc! chậc” Thiên Minh tấm tắc, cho ánh mắt giễu cợt : “ Cừ Tử đại nhân thật hay quên, ta nhớ được từ khi chúng ta nhận nhau đến giờ, trừ đánh ra Cừ Tử đại nhân còn chưa thắng qua ta được cái gì cả”

Như Sương mặt đỏ lên, đang định phát tác tính khí thì bị Thiên Trạch chặn lại.

“ Con đó” Thiên Trạch : “ ý cha là con thấy tiểu tử này xin đồ đã thấy sự khác biệc chưa? Nó vòng vèo một hồi lâu, lại khoe khoang chiến tích, còn con lại cứ chuẩn bị nhảy vào nó hố, thật chẳng có chút tiến bộ gì cả”

Như Sương nghe được cẩn thận suy nghĩ lại, tiểu tử này từ khi trở về từ Tiểu Thánh Hiền trang đã vòng vo nhiều chuyện, sau đó lại hướng cha đề ra cái bài Xuất Cung kia, thì ra là có chủ định trước hết cả rồi.

“ Hồ ly âm hiểm” Như Sương mắng một cái.

Thiên Minh con mắt đảo một cái, bỉu môi : “ cha, này cũng quá thiên vị rồi”

Cho nó một cái cốc đầu, tiểu tử này lại la lên oai oái, Thiên Trạch cười nói : “ muốn gì?”

“ Nho gia có Lục Nghệ trong đó có môn bắn cung, môn này thành tích con kém quá lại chả có thanh cung nào ra hồn cả, muốn xin cha một cây. Bằng không ném mất mặt cha mất” Thiên Minh cười nói.

Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.

Lục Nghệ đã ra đời trước Khổng Tử, nhưng đã trở thành một phần của triết học Khổng giáo. Nó đã được luyện tập bởi 72 đệ tử Khổng Tử, sau này trở thành Nho gia dạy học sáu môn quan trọng chi nhất.

“ Cung à?” Thiên Trạch chậm chậm nói.

Thiên Minh cười híp mắt nói : “ con thấy cha có cây cung ngủ sắc rất đẹp, con lại xông ra chiến tích vang dội như vậy, cha xem có thể cho con làm phần thưởng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK