Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch nhìn cái cực kỳ bạo gan nữ tử này, trong ký ức của hắn nữ nhân này chính là sau này Vạn Độc quật Thánh Nữ Xi Mộng mẫu thân, có điều tại thế giới này Vạn Độc Quật còn chưa sinh ra, Tiên Tham còn chưa gặp gỡ Xi Ly mà chạy đến hậu cung hắn.

“ Trong những nữ nhân của ta có vài cái bạo gan lớn mật, cũng không ít triền miên mặn nồng nụ hôn. Song đến nay ta mới hưởng thụ một cái nụ hôn đặc biệc như thế, vừa tiêu hồn thực cốt lại có phong phú hương vị thức ăn”

Tiên Tham nghe được có chút xấu hổ, đem chân thu xuống, nói : “ mỹ nhân hôn lại có trù thần mỹ vị, bà nương ta hôn nhất định sẽ hơn đám nữ nhân kia rồi”

Thiên Trạch không nói đem tay bắt lấy eo đem Tiên Tham đặt vào đùi, nói : “ nàng là cái thẳng tính dám yêu dám hận người, ta cũng bất ngờ khi có nữ nhân lại lớn gan chạy vào hậu trạch ta như nàng. May mắn là ta bản lĩnh lớn khiến mỹ nhân đi vào đây đem phương tâm giữ lại, bằng không tiện nghi kẻ khác rồi.”

Tiên Tham lại nhảy thoát ra : “ ngươi làm bọn nhỏ ta sợ”

“ Long uy của ta tất nhiên sẽ chấn nhiếp đám trùng của nàng rồi! nuôi nhiều trùng như vậy chẳng trách tiêu hao nguyên khí, còn nữa nàng gả cho ta rồi cũng nên thay đổi xưng hô đi” Thiên Trạch lại đem hai đầu rồng vươn ra bắt lấy Lạc Hà cùng Đổng Thục Ny eo.

Tiên Tham nhẹ nhàng nói : “ biết rồi”

“Nàng rất thích đánh cược, nếu yêu thích có thể mở một cái sòng bạc lớn nhất thiên hạ mà chơi đùa, tiền kiếm được chúng ta 5 5 thế nào?” Thiên Trạch cười nói.

Lạc Hà nói : “ có quân vương nào lại như ngài không chứ, còn để phi tần mình mở sòng bạc, lại còn ăn chia nữa chứ?”

“Ta muốn chấm dứt loạn thế mở ra thiên cổ vương triều, tuy có thần ma chi lực nhưng muốn chấp chưởng trung nguyên cần rất nhiều thứ. Mà tiền bạc là một trong những thứ không thể thiếu, mà cờ bạc lại là thứ nhanh thu tiền nhất”

Thiên Trạch cười nói : “ có tiền thì càng nhiều bệnh xá, trường học cùng viện mồ côi mọc lên, hoặc mới chu cấp cho đám nữ nhân của ta được. Ai bảo ta nuôi nhiều như vậy nữ nhân chứ. Mà các nàng nhu cầu không ít à”

Lạc Hà nói : “ nuôi nữ nhân ư? ta thấy bệ hạ cưới mỹ nhân về so với đại thần trong triều cũng chả khác đâu?”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ khác chứ, các nàng vừa làm quan vừa được tự do làm thứ mình thích, có trẫm ở thả tay mà làm, lại vừa hưởng lương triều đình lại có lương bổng của phi tần, mặt nào cũng hơn đám quan viên kia”

Tiên Tham chen vào : “ dựng sòng bạc ư? ta lại thích chơi trò chơi hơn”

“ Vậy ta lập riêng cho nàng một ban liên quan đến trò chơi, tổ chức các giải đấu như đấu cờ, đá bóng, kéo co.... Cứ hễ lễ hội đến thì tổ chức cho bách tính trong nước chơi đùa, rất phù hợp với tính cách nhảy thoát của nàng”

“ Ý hay” Tiên Tham mắt sáng lên, chủ ý này khiến nàng vui thích vô cùng, tiếp nhận chức vị này có thể cho nàng tự do nhiều hơn, bất quá nàng cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói : “ không được, mỗi cái làm việc cho chàng đều bận tối đầu cả, ta lại muốn như thế này tốt hơn”

“ Vậy....để Thục Ny.... Thục Ny muốn trợ giúp bệ hạ một chút” Đổng Thục Ny thầm mừng nói vào.

Thiên Trạch gật đầu : “vậy nàng đảm nhiệm chính còn Tiên Tham làm phó, có công việc các nàng sẽ thấy thời gian trôi qua hữu ích hơn. Hơn nữa ta đảm bảo các nàng sẽ rất ưa thích, nhất là đá bóng các nàng có thể tổ chức giải đấu, có thể tự mình lãnh quân hoặc tham dự đây. Sân Vận Động trên Long Trụ đang cải tạo, các nàng đại biểu hoàng thất Bách Việt tham chiến, có thể tranh bá với dân chúng hoặc chư môn đại phái đây, rất náo nhiệt cùng hấp dẫn”

Tiên Tham tâm động, nàng là cái thích náo nhiệt trò chơi, nói : “ vậy ta cũng xem thử”

“ Bệ hạ đúng là lợi hại, chỉ đôi ba lời đã đem hai người này lừa gạt rồi” Lạc Hà vừa châm chọc vừa tán thưởng.

“Ta còn lợi hại hơn, chẳng hạn như làm nàng lớn bụng lên, nàng có muốn thử hay không?” Thiên Trạch lưu manh đùa giỡn, cúi miệng thì thầm bên tai Lạc Hà.

Lạc Hà mặt đỏ hơn, nhẹ mắng : “ lưu manh”

Thời gian lại lặng lẽ qua đi nữa tiếng, Tống Điềm Nhi dùng thời gian này cũng đem Ca Diêu Văn Ngư chế biến thành các đạo món ăn đem lên.

Tiên Tham đã sớm đợi không được, khi các món ăn được dọn lên bàn, nàng không một chút để ý Thiên Trạch gì cả, dùng đủa gắp ăn lấy.

“ Ngoài hành chính trẫm cũng không để ý nhiều, dùng bữa đi, Nhược Y” Thiên Trạch một tay đem Diệp Nhược Y kéo lại gần.

“ Tạ.... Tạ bệ hạ” Diệp Nhược Y thụ sủng nhược kinh đáp.

Thiên Trạch chậm rãi thưởng thức, quả thật từ hương vị đến bày trí Tống Điềm Nhi tay nghệ đều là đỉnh cấp.

“ Xoạt!”

Một đạo quang mang lóe lên.

Tống Điềm Nhi bưng lên một cái mâm gỗ lớn, dưới đó là đặt một cây đao, khi đến gần Thiên Trạch năm bước nàng buông khai rút đao chém đến.

Tống Điềm Nhi nấu ăn công phu càng là giang hồ nhất tuyệt, nhưng cho tới bây giờ không thích dùng giết người đao.

Tống Điềm Nhi trước kia là chưa bao giờ có nghĩ tới giết người, nhưng lần này nàng lại muốn giết người, giết một cái không thể vượt qua cũng như biết rõ mình khó mà giết được y, nhưng nàng vẫn làm.

Đao đã chém ra, là một đao cực kỳ hung hăn. Này một đao hoàn toàn là từ bỏ phòng thủ chỉ có công không phòng.

Tống Điềm Nhi chém ra này một đao thời điểm đã đem tất thân lực đạo đều dùng tại đây một đao phía trên, tuy sơ hở chồng chất nhưng lực lượng thì mười phần.

“ Hả?” Lạc Hà, Tiên Tham, Diệp Nhược Y, Đổng Thục Ny, Hồng Liên cũng tràn đầy bất ngờ, trong sát na không kịp phản ứng, các nàng không nghĩ đến vốn luôn hòa ái dể gần Tống Điềm Nhi lại làm ra điên cuồng không lý trí như vậy.

Nhưng đao đến nhanh lại dừng lại cách người Thiên Trạch một tấc.

Không phải Thiên Trạch sở ra lực lượng cản lại mà Tống Điềm Nhi do dự, nàng đến phút cuối lại không làm ra được quyết tuyệt nhất hành động, thích Đế.

“ Điềm Nhi.... cô phát điên gì vậy?” Lạc Hà, Tiên Tham, Hồng Liên cũng không nhịn được chất vấn.

Thiên Trạch từ sớm đả phát hiện ra Tống Điềm Nhi bất thường, hắn cũng biết rõ trên đĩa thức ăn của mình có nàng hạ thủ, bất quá hắn không chút nào sợ mà thưởng thức, bởi hắn có lực lượng không kiêng kỵ thứ gì.

“ Nàng không dám giết ta ư?” Thiên Trạch tiếp tục ăn cá hấp, hỏi.

Tống Điềm Nhi đôi mắt hồng đến càng cùng con thỏ giống nhau nhìn chằm chằm Thiên Trạch, tay cầm đao có chút run lên, nàng quả thật như lời hắn nói không dám giết.

Thiên Trạch hỏi : “ là vì ta quá cường đại hay là sợ hậu quả mà nàng dẫn đến? Hay là vì nàng tình cảm với ta còn chưa đoạn”

Tống Điềm Nhi không nói.

Thiên Trạch đem đủa đặt xuống : “ cho dù nàng đã hạ vào Nhuyễn Hương Tán vô hình vô vị cũng không để nàng tự tin ư? bỏ qua cơ hội này nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ 2”

Tống Điềm Nhi biết hắn nói đều đúng, hít một hơi sâu : “ giết ta đi”

“ Trẫm khải hoàn trở về vốn là một chuyện tốt, song đêm qua có cái nữ nhân khiến trẫm vừa hận lại vừa thấy đáng thương. Chỉ muốn thư giản một lát, nàng lại khiến trẫm phiền não thêm” Thiên Trạch từ tốn nói

Tống Điềm Nhi cắn môi : “ ta đến là giết ngươi”

“Đây là ý của nàng hay là ý của Tống gia?” Thiên Trạch dò hỏi.

Tống Điềm Nhi đáp : “ là ý của ta, là ta muốn báo thù”

Nghe đến đây Lạc Hà, Tiên Tham, Đổng Thục Ny đã rõ vì sao Tống Điềm Nhi lại nổi điên muốn giết Thiên Trạch, làm ra cái chuyện điên cuồng như vậy.

“ Là vì Tống Trí ư?” Thiên Trạch hỏi

Tống Điềm Nhi đáp : “ con gái trả thù cho cha không được ư?”

Thiên Trạch nói : “ chừng một năm trước nàng khẩn xin ta tha thứ, giờ nàng lại muốn giết ta, xem ra ta phải đi một chuyện đem Tống thị trên dưới diệt sạch”

Tống Điềm Nhi thân hình run rẩy, ánh mắt đỏ hồng :“ Ngươi.... ngươi không được làm như thế!!”

Thiên Trạch lạnh nhạt : “ vì sao lại không được?”

Tống Điềm Nhi lui về sau mấy bước, mặt trắng bệch rồi nói : “ oan có đầu nợ có chủ, người nào làm người nó chịu, ngươi tha.... ngươi tha cho bọn họ.... ta ......ta nguyện để ngươi chém giết”

Thiên Trạch nhàn nhạt nói : “ nàng đi hỏi cha nàng, hỏi người nàng quen biết, hành thích quân vương một nước là tội gì? Nhìn ở nàng bửa cơm cùng nữ nhân ta, ta không giết nàng cùng thu hồi lại thân phận, ta cho nàng thời gian để rời khỏi Đế Cung và báo cho nhà nàng trốn cho thật kỹ, ta sẽ không nhân từ như trước nữa”

Tống Điềm Nhi ngã bệch dưới mặt đất, khẩn xin : “ ta xin người, người muốn trừng trị ta thế nào cũng được, rút hồn trảm phách ta không oán không hận, là ta tư tình muốn trả thù không nghĩ đến nhiều như vậy, người bỏ qua cho những người vô tội đi”

Thiên Trạch lặng im không nói nhìn cái nữ tử hoa lễ đái vũ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK