Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Kha không thể giết Thiên Trạch được, khi chế định kế hoạch Diệt Thiên, Xương Bình Quân đã rõ ràng, nhưng hắn chủ đích thật sự vốn không phải trông vào Kinh Kha thành công thích Đế.

Mà là muốn để y câu giờ cho những kẻ khác tận dụng.

Bởi lẻ có thể vào Đế kinh diện kiến Việt Đế lại ám sát hắn cực kỳ khó.

Nhưng Kinh Kha lại khác, y với Việt Đế có hận là một lại có cái sư muội là nữ nhân của Việt Đế, có thể lấy cớ mà cùng y so chiến hoặc thuận lợi gặp gỡ. Một khi Kinh Kha dây dưa xuống thì những người khác có càng nhiều thời gian mà ra tay.

Tuy nhiên kế hoạch đến giờ lại sinh biến khi Mặc gia vốn chịu Việt Đế truy nã, lại không đồng ý tham dự vào Diệt Thiên kế hoạch.

Đối với một cái đối thủ cực kỳ khủng bố kia, dù chỉ một sơ hở thôi cũng có thể hủy bỏ kế hoạch kín kẻ này.

Hiển nhiên Lục Chỉ Hắc Hiệp không đồng ý tham dự vào, đó là một cái cực kỳ bất an nhân tố.

Yên Đan có thể không xuống tay với sư tôn mình, nhưng những kẻ khác lại không phải không thể.

“ Các hạ là ai?” Phục Chỉ Hắc Hiệp rời khỏi thái tử phủ chừng mười phút liền dừng lại, khi ra ngoại thành thì một cái thân ảnh đứng chặn hắn đường giữa trời tuyết.

Gả này mặc vải da bó sát, đeo mặt nạ không lộ ra chút dung mạo, đội một cái nón vành, y chậm rãi xoay người lại.

Lục Chỉ Hắc Hiệp đưa mắt nhìn, quan sát thật kỹ y thấy y mặc y phục trên thêu lấy Đại Chu văn tự, trên y phục có một chữ Soái, rồi nói : “ từ lâu tại hạ có nghe Bất Lương Soái của Đại Chu, không nghĩ hôm nay mới được gặp”

Bất Lương Soái nói : “ Mặc gia luôn hành hiệp trượng nghĩa phản đối chiến tranh, Cự Tử vì sao lại không đồng ý tham dự vào việc phản Việt chứ?”

Lục Chỉ Hắc Hiệp lạnh lùng đáp : “ Mặc gia từ trước đến nay Kiêm Ái, Phi Công, hành đồng này của các vị Mặc gia chúng ta không thể tham dự vào”

Bất Lương Soái nói : “ nếu không tham dự, vậy có thể mượn nhờ Thanh Long cơ quan được không?”

Lục Chỉ Hắc Hiệp đáp : “ Thanh Long cơ quan là Tứ Linh Thú của bản môn, từ khi thành lập đến nay tổ sư nghiêm cấm sử dụng. Bất Lương Soái muốn mượn nhờ, thứ lỗi tại hạ không thể đáp ứng”

Bất Lương Soái đi đến trước, chất vấn : “ Cừ Tử nhất quyết không chịu cho bản soái mặt mủi ư?”

“ Hành động thích sát lần này trái với tôn chỉ của Mặc gia, Mặc gia chúng tôi quyết không tham dự vào” Lục Chỉ Hắc Hiệp cự tuyệt.

Bất Lương Soái lạnh lùng, ngữ khí dày nặng : “ nếu đã như vậy, Bản Soái cũng muốn lĩnh giáo một chút Mặc thị kiếm pháp là thế nào”.

Lời vừa dứt, Bất Lương Soái vung quyền, quyền chưa đến khí đã đến trước.

Sóng kính này cương mãnh cùng như nước sôi nóng rực, đến cả trời tuyết cũng bị hóa đi, sương mù bạo xuất.

“ BÀNH!!!!!”

Đối mặt với một quyền chí cương chí dương của Bất Lương Soái, Mặc Mi ra khỏi vỏ, Phi Công Kiếm Pháp nháy mắt kéo lên, trong chớp mắt kiếm khí cùng quyền khí va chạm, một mảng đầy trời tuyết bị thổi tung ra.

“ Ong ong ong!”

Mặc Mi nháy mắt chấn minh, hắc bạch nhị khí trên Mặc Mi bắt đầu cấp tốc bành trường thoát ly vây quanh bên cạnh Lục Chỉ Hắc Hiệp, kiếm khí kiếm thế đẩy lên cao.

Trong nháy mắt đã đem một vùng thiên địa đệt thành một bức trắng đen.

“ Mặc Mi Phi Công” Bất Lương Soái nhìn một kiếm kia nhàn nhạt nói, sống gần hai trăm năm cho nên hắn biết về Mặc gia bộ kiếm pháp này.

Phi Công kiếm pháp có phần giống với Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ, là bộ kiếm pháp không dùng ở sát nhân, mà trọng ở khốn cùng vây địch.

Kẻ lọt vào Phi Công kiếm pháp, tựa như cá mắc lưới đồng dạng. Tuy nhiên lưới này cũng không phải hoàn toàn chắc chắn, chỉ cần cá đủ lớn đủ mạnh cũng có thể xé lưới mà thoát.

Bất Lương Soái là một trong đó.

Bất Lương Soái từ khi phục dụng qua bất tử đan được hỏng, đến nay đã gần được hai trăm năm, hắn tư chất viễn siêu người thường bằng tài trí cũng thời gian, thực lực đã sớm ở Thiên vị chí cường cảnh giới.

Đơn thuần lực lượng của hắn đã mạnh hơn Lục Chỉ Hắc Hiệp rất nhiều rồi

“Phanh!”

Nồng đậm kim sắc chi khí bao phủ quanh hai đầu nắm tay, theo Bất Lương Soái tung ra tựa như hai đầu song long ra biển, đem tấm võng lưới của Mặc Mi kiếm khí xé mở.

Phi Công kiếm pháp bị song quyền mạnh mẽ mở ra.

“ Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen, Mặc môn Phi Công, Kiêm Ái bình sinh”

Lục Chỉ Hắc Hiệp thấy đại chiêu bị phá lập tức huy kiếm múa, vừa múa lại ngâm nga 16 câu chữ cũng là yếu quyết của Phi Công kiếm pháp, theo hắn càng múa, hắc bạch nhị khí trong Mặc Mi ào áo bay ra.

Kiếm khí, kiếm thế bị phá lại thay đổi.

Chỉ thấy Lục Chỉ Hắc Hiệp run tay một cái Mặc Mi bay ra ngoài, hắn khinh thân mà nhảy lên bên trên.

Trong nháy mắt, kiếm thế kiếm ý mạnh mẽ quét ra bao phủ toàn bộ không gian.

Màu trắng kiếm khi như thủy triều rút đi, không là chuyển hoán thành màu đen kiếm khí, cà một vùng tối tăm như mực.

Yên tĩnh, hết thảy yên tĩnh.

Tuyết rơi đầy trời cũng không bay được vào vùng không gian của Lục Chỉ Hắc Hiệp và Bất Lương Soái đang giao chiến.

Thậm chí bông tuyết màu trắng khi đến gần cùng bị mực khí nhộm đen, mất đi ánh trắng.

“ Mặc Họa Thiên Địa” Bất Lương Soái trong đêm đen nhìn về một hướng, thị giác không thấy gì cả, nhưng đạt đến cảnh giới như hắn liễn rõ ràng, mười lăm trượng đối diện chính là Lục Chỉ Hắc Hiệp.

Đồng thời Bất Lương Soái cũng biết được đệ nhị chiêu trong Phi Công kiếm pháp của Mặc gia đã được Lục Chỉ Hắc Hiệp sở ra.

“ Sa sa sa sa!”

Ánh sáng lại hiện, cả người Bất Lương Soái như tôn đại phật, nồng đậm kim sắc chi khí tản ra ngoài, trong cái không gian tối đen bừng sáng.

Bất Lương Soái huy quyền.

Quyền rất nhẹ, như bông một dạng đánh ra.

Quyền động khí kim sắc tản ra xung quanh.

Vừa thoát khỏi ba trượng, trong nháy mắt sinh ra ngàn vạn đạo quyền ảnh, như hồng thủy vở đê một loại cường đại khí tức, khí cùng ý mãnh liệt kéo lên.

“ẦM!”

Cả vùng không gian tối đen rung chuyển.

Bốn phương tám hướng chổ quyền ảnh va chạm, lại như bức tường bị đánh nứt, khe nứt lan tỏa khắp nơi.

“ Phanh! Phanh! Phanh!”

Ngay khi khe nứt hiện ra, Bất Lương Soái động, cướp đến chổ Lục Chỉ Hắc Hiệp song quyền song cước va chạm với y.

Lục Chỉ Hắc Hiệp nâng Mặc Mi đón đở, cùng với Bất Lương Soái giao tranh đánh ra kình lực liên miên không dứt.

“ Phốc!” giao đấu qua trăm đòn, Lục Chỉ Hắc Hiệp bị một quyền của Bất Lương Soái đánh thương, cả cơ thể văng mạnh về sau trong không trung phun ra một ngụm máu.

Trong ngắn ngủi, Lục Chỉ Hắc Hiệp thuận thế vận lên khinh công thoát đi.

Đám người Bất Lương Soái mưu đồ diệt Việt Đế muốn lấy ra Thanh Long cơ quan, mà đệ tử của hắn Yên Đan cũng tham dự vào. Một khi hắn ngả xuống, như vậy Thanh Long cơ quan rất có khả năng sẽ được lấy ra, bởi Yên Đan khả năng cao sẽ tiếp quản vị trí Cừ Tử.

Mặc dù Mặc môn không có việc cha truyền con nối, nhưng trong các thống lĩnh thì danh vọng của Yên Đan lại lớn nhất, và công cuộc phản Việt có không ít người đồng ý, hơn nữa không ít kẻ nhận ân tình và tin phục Yên Đan.

Cho nên Lục Chỉ Hắc Hiệp mới lựa chọn rời đi.

“Ngươi trốn sao?” Bất Lương Soái nhìn Lục Chỉ Hắc Hiệp chạy trốn, trên mặt lại một điểm thần sắc lo lắng đều không có, chậm rãi đi theo Lục Chỉ Hắc Hiệp sau lưng.

Từ khi Lục Chỉ Hắc Hiệp từ chối gia nhập trận doanh với bọn hắn, thì y nhất định phải chết. Chỉ có chết bí mật mới không tiết lộ ra, và Yên Đan mới có cơ hội nắm giữ Mặc gia tham dự vào phản Việt liên minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK