Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa đã tạnh. Mái hiên thỉnh thoảng nhỏ giọt tí tách. Ngọn gió đêm mới mẻ và thanh khiết thổi lại.

Bốn cô gái nhỏ tuổi mà xinh đẹp. Chẳng những người các cô xinh đẹp, phong độ cũng dịu dàng.

Cô nào cô nấy mặc quần áo khít vào mình khiến cho tấm thân mảnh dẻ lại càng tha thướt dễ làm rung động lòng người.

Thiếu nữ lưng thon, chân dài mà lưng các cô này đều bé nhỏ thon thon, chân các cô cũng rất dài.

Cả bốn thiếu nữ mỉm cười cất bước di chuyển trên hành lang, gương mặt có chút ửng hồng, khi thấy được ngồi trong lầu đình tại đó có một nam nhân tuấn lãng đang dùng bữa.

Thức ăn mỹ vị tỏa ra khắp nơi, trên bàn gỗ một cái vò rượu ngọc trắng còn chưa khưi ra. Bên cạnh bàn là một chiếc hạp kiếm bằng kim loại dựng sát vào.

Cái thứ nhất người nói chuyện, vóc người cao nhất, tinh tế thật dài một đôi mắt phượng, dẫn đầu ba tỷ muội của mình đi đến ngồi vào chiếc ghế gần đó, đem mắt quan sát về cái hạp kiếm, nói : “ nghe nói bên trong là 13 chuôi phi kiếm”

“ Là” Đế Thiên An cười đáp.

Ba nữ phía sau thấy tỷ muội mình đả ngồi vào, bọn họ cũng ngồi xuống, sau đó một người khá điềm đạm, hồng hồng gương mặt nói : “ Có thể cho ta xem một chút được không?”

“ Thật là phi kiếm ư””

“ Công tử, ngài tặng cho ta một thanh thế nào?”

“ Ta có thể xem công tử ngự kiếm không?”

Đế Thiên An cười cười nghe một lần bốn nữ nhân nói, từ chối nói : “ Các nàng không hội Ngự Kiếm Thuật sử dụng phi kiếm cũng vô dụng, còn Tú Châu ta nhớ cách đây mười ngày ta đả rèn cho nàng một thanh Kỳ Lân Hỏa Nha”

Bốn nữ nhân này lần lượt là Mã Tú Chân, Diệp Tú Châu, Tôn Tú Thanh, Thạch Tú Vân cùng với Tô Thiếu Anh là phái Nga Mi Tam Anh Tứ Tú.

“ Công tử nhận ra ta ư?” Diệp Tú Châu ngượng ngùng nói.

Thạch Tú Vân hồng hồng gương mặt nhìn sư tỷ mình hàm xuân, bên cạnh lại là đệ nhất mỹ nam trên giang hồ, thiên hạ vô song công tử, trong lòng có chua chua, liền mở lời chen vào: “ Công tử thật bất công, Kỳ Lân Hỏa Nha kiếm là thần binh hiếm có, ngài lại rèn cho sư tỷ, có phải là chê thiếp không đủ xinh đẹp hay không? ”

Tôn Tú Thanh tiếp lời : “ Phải đó, còn nói ly không đối nguyệt, phụ lòng mỹ nhân, sư tỷ là mỹ nhân, lẻ nào chúng ta không phải mỹ nhân”

Thạch Tú Tuyết cũng chen lời vào : “ Trên giang hồ người nào cũng biết Nga Mi Tứ Tú chúng ta, thiếp không tin công tử chỉ biết mỗi sư tỷ”

Đế Thiên An nở lấy nụ cười, ngay lập tức nghe được tiếng tim đập của bốn nữ dường như nhanh hơn, môi nhích lên độ cong, rồi nói : “ oan uổng à, các nàng cũng biết rõ, Tú Châu xuống núi lại tìm đến ta nhờ rèn đao à, đả các nàng ưa thích, đợi mấy ngày nữa ta về rèn tặng cho mỗi nàng một chuôi thế nào?”

Ba nữ nghe xong gương mặt ngượng ngùng gật đầu, thốt lên một tiếng “ân”, ở đây trừ đại tỷ của mình ra thì cả ba cũng là lần đầu tiếp kiến với vị đệ nhất kỳ tài công tử này.

Đáng nói hơn khi gần đây việc y hội Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết, một người đả bại các cao thủ thành danh trong giang hồ, càng làm cho đám nữ hài ái mộ hơn, số lượng fan tăng nhiều vô kể.

Diệp Tú Châu trấn áp tâm tình ngượng ngùng của mình, kiếm chủ đề nói : “ nghe nói công tử còn có một khung cơ quan xe vô song, chẳng hay nó...”

Lời nàng còn chưa nói hết, một cái bóng đen in xuống mặt đất gần đó cùng với áp lực từ trên bầu trời truyền lại, khiến cho cả bốn nữ ngước đầu nhìn lên, con mắt liền mở lớn, thậm chí cả bốn đều giật mình đứng lên, chết trân nhìn lấy.

Một tràng cơ quan vang lên, chỉ thấy trên bầu trời to lớn hình chim cơ quan chậm rải tiếp xuống mặt đất, trượt đi trên nền đá sơn trang.

Sau một hồi thì dừng lại, lại phát lên một tràng đinh tai thanh âm, hình thái lại biến đổi chuyển sang làm một đầu cơ quan xe.

Bánh xe kim loại lăn bánh, hung hăn tông vở vách tường gạch “ Ầm” một tiếng lớn, để lộ một cái lổ hổng, sau đó chạy nhanh ra bên ngoài.

“ Đó... đó là...” Diệp Tú Châu sừng sờ một hồi cà lăm nói.

Đế Thiên An cười đáp : “là cơ quan xe do ta chế tác, có tiểu cô nương mượn chơi, để cho bốn nàng giật mình rồi!”

“ Thiếp, thiếp một lát có thể thử được không?” Tú Tuyết mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói, con mắt lại tràn đầy chờ mong.

Mả lời nàng nói cũng đồng dạng với tiếng lòng của ba nữ còn lại, thần kỳ như vậy cơ quan bọn họ cũng muốn ngoài thử à.

“ Ta còn sợ không hợp mắt xanh của mỹ nhân chứ” Đế Thiên An cười cười


Tôn Tú Thanh lại ngồi xuống bên cạnh, càng nhìn càng thêm đỏ mặt, người này quả thật như đồn đải, cực kỳ dể gần, lại đối với nữ nhân chiều chuộng, nói : “ công tử, ngài có thể làm tặng Tú Thanh một khung sao? có thể không?”

Đế Thiên An lắc đầu nói : “ các nàng mượn chơi mấy cũng được, nhưng mà đây là bí mật bất truyền à, mong nàng hiểu cho.”

“ Ân” Tú Thanh xấu hổ mặt đỏ thêm, hai tay vân vê vạt áo, dù sao nàng là xuất thân danh môn đại phái à.

Mở miệng đòi người khác bí mật tuyệt học đây là chuyện đại kỵ trong võ lâm à, ngượng ngùng : “ Tú Thanh... Tú Thanh...”

“ Thì ra tên nàng là Tú Thanh, không sao cá nàng đừng bận tâm” Đế Thiên An ngừng một chút rồi nói : “ ta mắt bất tiện, chỉ có thể thông qua thanh âm lẫn khí tức riêng biệc để nhận biết. Hai giai nhân còn lại, không biết có thể cho Đế Thiên An biết phương danh để nhận biết được chăng?”

Tôn Tú Thanh lòng nhàn nhạt vui sướng, sau đó thì tràng đầy tiếc hận khi nghe y nói, nàng cũng nghe đồn lẫn chính miệng đại tỷ của mình nói về y, đôi mắt của y không cách nào mở ra, tuy đui mù nhưng lại quan tuyệt thiên hạ.

Bỗng nhiên ở giữa bốn nữ thế mà là cảm thấy có chút đau lòng, ở gần nhất Thạch Tú Tuyết không biết ma xui quỷ khiến dùng lực nhấc chính mình tay trái, nhẹ vỗ về hắn khuôn mặt, nhẹ nhàng nói ra: “ sau này chúng ta nếu là tách ra, công tử vẫn sẽ hay không nhận ra Tú Tuyết hay không?”

Ba tỷ muội còn lại cũng giật mình khi Thạch Tú Tuyết lại lớn mật như vậy, trong lòng lại có chút chua chua lên.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thạch Tú Tuyết đối với hắn nhất kiến chung tình, mà không chỉ mình nàng tỷ muội bọn họ cũng vậy.

Đế Thiên An cười đáp : “ sẻ không, ta nhận ra nàng thanh âm cũng khí tức, đặc biệc trên người nàng mùi thơm đặc trưng.”

Thạch Tú Tuyết mặt cấp tốc đỏ như nước đun sôi, tay như điện giật thu về, lại nhìn về ba tỷ muội mình ánh mắt.

Nhất thời lòng như nai loạn, nàng không ngờ mình lại có hành động như vậy, càng không ngờ y lại nói mấy câu khinh bạc như vậy mình.

Hít sâu một hơi, lại nói : “có thể sờ sờ mặt thiếp sao, dạng này về sau coi như thiếp không thể nói chuyện, công tử cũng có thể nhận thiếp đi ra, thiếp hi vọng mãi mãi cũng không nên quên ”

Khi nói chuyện, Thạch Tú Tuyết lại thật cầm lấy Đế Thiên An tay vuốt ve lấy mặt chính mình, bàn tay có chút run.

“ Sư muội, ngươi quá đáng”

“ Sư tỷ, ngươi không phúc hậu”

“ aii bị Tú Tuyết ngươi đoạt trước”

Ba nữ nhìn một cảnh này không cam tâm nói lên, ánh mắt u oán nhìn hắn như phụ tình lang.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên.

Thạch Tú Tuyết vội thu tay về, tim đập bang bang, đem mặt cúi xuống,

“ Tú Tuyết mỹ mạo ta đả khắc gi đại não, có thể để cho giai nhân nhớ thương là Đế Thiên An vinh hạnh, có điều ta lại vô tình đắc tội thêm ba vị mỹ nữ, aii mỹ nhân tình thật khó tiêu thụ, chả trách anh hùng khó qua ải mỹ nhân”

Mã Tú Chân, chua chua nói : “ bốn tỷ muội chúng ta tình thâm nhiều năm, bây giờ chỉ e không lâu nữa đều rạn nứt, mà hết thảy đều là công tử mà ra cả.”

Tôn Tú Thanh bồi tiếp : “ đoạt phương tâm của thiếp thì thôi, còn đoạt chúng ta bốn tỷ muội, đoạt chúng ta bốn tỷ muội cũng thôi, công tử lại đoạt thiên hạ nữ tử phương tâm. Người nói chúng ta phải làm thế nào đây”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lớn lên, lăng không hấp lấy vò rượu vào tay mình, rồi cất lời nói : “ là tại hạ lỗi lầm, cho nên đặc biệc chuẩn bị vò cực phẩm rượu ngon bồi tội cho bốn nàng.”

“ Chỉ một vò rượu, công tử nghĩ hay lắm” Diệp Tú Châu u oán mắng lấy.

Thạch Tú Tuyết cũng ném cho hắn u oán ánh mắt, nói : “ trộm tâm của thiếp, công tử đem một vò rượu rồi chạy ư? không dể đâu!”

“ Thơm quá” bốn nữ đồng loạt thốt lên một tiếng khi vò rượu ngọc được mở nắp, trong không khí lập tức bốc lên mùi thơm phức, hương rượu theo gió phiêu tán tản ra khắp nơi, chỉ cần ngửi một cái cũng đả khiến say lòng.

“ Rượu ngon” Cách xa căn tiểu lầu, trong gian phòng trang nhã, Lục Tiểu Phụng yết hầu giật giật, không ngừng nuốt nước bọt.

“ Là tuyệt thế rượu ngon” Hoa Mãn Lâu hít một hơi, điềm nhiên ngồi trên bàn uống trà của mình, chen một câu vào lời nói của hắn.

Tây Môn Xuy Tuyết ôm kiếm đứng ở một bên cửa sổ, thần sắc lạnh lùng, khẽ gật đầu một cái, con mắt lại sáng lên khi nhìn thấy được một thân ảnh ôm kiếm trên không trung di chuyển đến.

Người này cũng chính là lỳ do hắn nán lại nơi này dưỡng thương, nói : “ đến rồi”

Lục Tiểu Phụng ngứa ngáy vô cùng, hắn là con sâu rượu lại nghe được rượu ngon làm sao mà yên cho được, nhưng hắn biết mình không có cửa để uống rượu này, tiếc nuối, nói : “ quả đúng là tra tấn mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK