Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Nghê nhìn một người một kiếm phía trước mà ngưng trọng, người vô danh mà kiếm trong tay hắnlà vô ảnh.

Nhìn một cái nàng biết hắn là mục tiêu của mình, nói : “ ngươi chính mục tiêu của ta. Chỉ có người như vậy mới xứng đáng để ta ra tay”

Người này chính là kiếm khách thủ vệ bên cạnh của Đông Chu quân, mặc dù bình đạm vô danh nhưng trên giang hồ một thân hảo thủ, nàng cũng hiểu vì sao Lữ Bất Vi nói hắn đặc biệc.

Thân là kiếm khách trên tay lại là danh kiếm, trên giang hồ chiến tích lại cũng không mấy vang dội, mờ nhạt không mấy danh tiếng, song hắn cường đại vẫn không ít người biết được là Đông Chu đệ nhất kiếm khách, rất ít người có thể biết được danh tự của hắn – cho nên thường gọi Vô Danh.

Nàng có thể nhìn ra được một lần này đối thủ cũng rất mạnh, tuy chưa giao thủ nhưng nàng biết kẻ này nàng muốn giết cũng không phải là dễ dàng. Bởi nàng không một chút nhìn thấu hắn tu vị, giống như người thường một dạng, nhưng đó là thật ư?

Chỉ có thể là đối phương thực lực còn mạnh trên cả nàng, một đối thủ như vậy quả thật xứng cho nàng ra tay. Sống trên đầu dao mủi kiếm, thân chấp chưởng lợi khí lại thân hoài võ công, có được một đối thủ như y so kiếm quả thật là đáng giá.

" Đi qua cây cầu này cô sẽ chết"Quý Tiết đem Hàm Quang tới trước mũi kiếm chỉ thiên nhìn Kinh Nghê tung người đạp trên các sợi xích chạy nhanh qua, khuyên một câu.

“ Keng!”

Hàm Quang kiếm trong tay đứng ở trước người, theo một kiếm vung ra, một đạo kiếm khí đem cầu treo bằng dây xích chém, bắt đầu đứt thành từng khúc ra.

Kinh Nghê nhận ra đối phương hành động không tiếp tục chạy trên lòng cầu nữa, mà tung người nhảy lên thành cầu treo, là sợi xích sắc chạy dài xuyên suốt kết nối hai bên.

Mà do trọng lượng của nàng chạy trên đó xích sắc bị đứt một đoạn cũng không chịu được nửa bị đứt ra, tại giữa cầu treo đã sớm có người động chạm các đoạn xích buộc bị cắt đi một nữa liền đứt gãy, chiếc cầu treo lập tức rơi xuống.

Kinh Nghê vẫn tung người đạp trên xích cầu mà đi, nhìn thấy cầu xích đứt ra ngã về hai bên, lập tức súc lực tung người quyết tuyệt nhảy đến, một tay bám lấy một nữa cầu xích đang đứt phía trước kia.

Kinh Nghê theo cầu xích một nữa kia đổ xuống thân ảnh biến mất ở trong mây mù, khuất xa tầm mắt của Quý Tiết.

Vốn tưởng nàng đã tan xương nát thịt, nhưng không Kinh Nghê thành công bắt được đoạn dây xích đang trên đà rơi xuống đập vào vách núi.

Đã có được điểm tựa liền mượn lực phi thân mà lên, chỉ mấy nhịp hô hấp thân ảnh linh hoạt đạp trên các sợi xích nhảy lên tiếp cận mục tiêu của mình.

" Ầm"

Vang dội thanh âm khi xích sắc cầu treo cũng không chịu được đứt gãy rơi xuống bên dưới, va chạm với nền đất trong đêm phát ra ầm vang thanh âm.

Song Kinh Nghê một lần nữa đã kịp thoát khỏi hiểm cảnh, thân ảnh đã kịp nhảy lên đặt chân lên cửa điện phía trước. Nhưng mục tiêu của nàng đã không còn tại.

“ Xoẹt! Xoẹt!”

Nhìn cánh cửa khép lại, tay nàng vung lên trường kiếm, hai đường kiếm khí sắc bén đem cánh cửa cắt vở vụn.

" Đạp đạp đạp" gót giày kim loại cùng sàn gổ vang lên theo bước chân của nàng tiến vào bên trong gian phòng, không có một thân ảnh nào trong đó cả chỉ có một chiếc hạp vàng được đặt bên cửa sổ cùng một ngọn nến được thắp gần đó.

" Keng" lanh lảnh thanh âm vang lên khi mũi kiếm chạm vào nắp hạp, giống như bốn mặt xung quanh đều chạm trổ hoa văn Chu triều cổ xưa, lại thêm một tràng lanh lảnh kinh loại khác vang lên khi nắp hạp mở ra, nhưng chỉ là một chiếc hạp rỗng bên trong nó lại chẳng có gì cả.

“ Vù!”

Ngay tại Kinh Nghê phân tâm ở giữa, bên cạnh ánh nến khẽ nhúc nhích, đột ngột từ phía sau xuất hiện một cái thân ảnh.

Vốn đã biến mất từ lâu Quý Tiết lại xuất hiện nhanh không thể tả một kiếm vươn ra hướng về Kinh Nghê công kíchm y huy một kiếm xuất.

Một kiếm này rất nhanh, thậm chí ngay cả kiếm quang cũng không có, Kinh Nghê mặc dù thân thủ bất phàm nhưng căn bản phản ứng không kịp, liền xem như phản ứng lại cũng căn bản không thể nào ngăn cản được một kiếm này.

“ Đinh”

Một kiếm đã xuất nhưng lại không có đem Kinh Nghê lấy mạng, một kiếm này chỉ đem cái mặt nạ của nàng chém thành hai nửa.

Kinh Nghê hốt hoảng, một kiếm kia không lấy đi tính mạng của nàng, bàn tay lập tức huy kiếm, kiếm quang hồng nhạt xinh đẹp hiện ra, theo tay nàng vung vẩy liền đem hai nữa mặt nạ giữ trên thân kiếm.

Không có mặt nạ che dấu nàng cũng đã lộ ra chân thật dung mạo, cái kia trương khiến người ta vừa nhìn liền kinh diễm vạn phần khuôn mặt. Dung mạo lãnh diễm, không son phấn trang điểm, nữ tử dung mạo cực mỹ.

Đen tròn con ngươi thâm thúy câu người nhìn về phía trước nam tử đứng tại cửa vào, trong mắt nàng tay cầm kiếm của hắn chỉ thấy rõ chuôi kiếm màu xanh ngọc mà thôi.

“Trong tay không có kiếm" Kinh Nghê thầm hô, chỉ thấy một cơn gió thoáng qua đem ngọn nến tắt đi, gian phòng cũng chìm vào tối tăm, thân ảnh của nam tử phía trước lần nữa biến mất.

Kinh Nghê thân ảnh nhanh chóng cất bước đi đến cửa sổ trong tay lại nghe được tiếng vó ngựa di chuyển.

Một khung xe ngựa tại bên dưới trong đêm nhanh chóng rời đi, Kinh Nghê môi nhích lên độ cong khi nàng đến nơi này không chỉ có một mình, đã sớm bố trí bẫy rập.

La Võng đã giăng lưới làm sao để con mồi xảy được, một sợi chỉ hồng cực kỳ mảnh mai được căng ngang ở tuyến đường phía trước khung xe ngựa, rất khó mà phát hiện ra được.

“ Ầm ầm!!”

Rất nhanh bên tai truyền đến tiếng ngựa hí đau đớn cũng như tiếng xa phu thống khổ, cổ xe ngựa ngã đổ đi.

Hai con ngựa điều khiển hai chân bị đứt lìa khi chạm vào sợi dây hồng mảnh mai kia, nó lại sắc bén đáng sợ như lợi khí tuy mảnh mai nhưng lại bền chắt cực kỳ.

Hỏa Tằm Ti một loại tơ tằm từ một loại hỏa tằm nhả ra nếu không cẩn thận người có thể bị những sợi tơ mảnh này cắt đứt tứ chi khi không phát giác mà lao nhanh rời đi.

" Đạp đạp đạp"

Một tràng bước chân vang lên, năm tên sát thủ tay nâng trường kiếm mặt một bộ hắc y trên đó một tấm lưới nhện màu trắng trước sau, mặt cũng bị một tấm khăn che đi, đầu đội một chiếc nón vành.

Năm người này là La Võng sát thủ nhanh chóng tiếp cận cổ xe ngựa đã ngã này, khi khoảng cách càng gần tung người nhảy lên trường kiếm vung ra tụ lực chỉ chờ công kích.

La Võng đẳng cấp sâm nghiêm chia làm tám cấp bậc Thiên, Sát, Địa, Tuyệt, Si, Muội, Võng, Lượng mỗi cấp chia làm tam đẳng, nhất đẳng tối cao, tam đẳng thấp nhất.

Kinh Nghê là chữ Thiên nhị đẳng sát thủ dưới trướng nàng toàn bộ bảy cấp còn lại đều có thể điều động, mà năm tên Địa cấp sát thủ này chính là nghe lệnh nàng điều động hổ trợ cho nhiệm vụ của nàng.

“ Ầm! Ầm!!”

Trong đêm tối như rể cây sấm chớp hiện lên, trong đôi mắt Kinh Nghê mở lớn khó tin được, từ cổ xe ngựa kia hàng loạt kiếm ảnh màu trắng hiện ra, đem năm tên sát thủ còn ở trên không trung đã thương, không có giết chết mà ở dưới mặt đất quằn quại trường kiếm vương vãi trên mặt đất.

Chỉ thấy một bé trai bảy tám tuổi như ngọc thạch điêu khắc, trung tính dung mại xuất hiện phía trước xe ngựa đả đổ, chưa đến một nhịp hô hấp thân ảnh Quý Tiết từ bên trong khung xe ngựa lại xuất hiện đi đến bên cạnh.

Quý Tiết tay nắm tay nhỏ bé của bé trai này dắt đi, đô thành Đông Chu đã không giữ được không cách nào chống lại 10 vạn đại quân nhà Tần.

Đông Chu nhiều năm mục rữa không phải là hổ lang cường Tần có thể chống lại, Đông Chu diệt vong đã không thể ngăn cản. Quý Tiết chỉ có thể đem đứa bé này, là công tử của Đông Chu công một trong, lưu lại một tia huyết mạch cho nhà Đông Chu.

“ Mục tiêu không chết không dừng!” Nhìn thấy mục tiêu rời đi, đại não Kinh Nghê nhớ lại La Võng từ trước đến nay phương châm, mục tiêu chưa chết không thể từ bỏ nhiệm vụ của mình.

Kinh Nghê chân đạp lên cửa sổ cả người dẫm mạnh tung người nhảy ra, trong ánh trăng dịu nhẹ mỹ mạo dung nhan, trường kiếm chắp sau thả người rơi xuống bên dưới.

Thân ảnh lộn một vòng trong không trung mũi chân điểm nhẹ trên nóc lâu bên dưới, thân ảnh khinh xảo vô cùng, lại từ đó búng người nhảy lên chỉ mấy nhịp hô hấp chạy dọc trên nóc lâu truy đuổi.

La Võng mục tiêu không chết không dừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK