Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiểu Phụng có phần ghen tuông, khi nhìn nam tử kia tay lại vươn ra bắt lấy nữ nhân của mình, sau đó ôm lấy ngồi xuống bàn, lớn tiếng : “ công tử dù sao cũng là người vang danh thiên hạ, sao lại sổ sàng với nữ nhân khuê các như vậy.”

Bất luận kẻ nào thấy cảnh này, đều sẽ cảm giác đến trong lòng khí không thuận, Lục Tiểu Phụng là người, là nam nhân, là nam nhân nhìn thấy nữ nhân mình thích cùng nam nhân khác cùng một chỗ, hơn nữa lại bị y sổ sàng chiếm lấy tiện nghi đây.

Nhưng là nghĩ lại, mình cùng Tiết Băng mặc dù trong lòng có ý, nhưng lại lẫn nhau đều không nói rõ, làm sao có thể nói Tiết Băng là nữ nhân của mình?

Hai người mặc dù trong lòng đều cảm thấy tình đầu ý hợp, nhưng lẫn nhau ở giữa lại như cũ thanh bạch, Đế Thiên An cùng với nàng một chổ hắn cũng không có lý do à.

Đế Thiên An cười nói : “ Nàng là nữ nhân của ta, ta thân mật nữ nhân của ta, liên quan gì đến ngươi đây Lục Tiểu Kê?”

Tiết Băng nghe được cả gương mặt đỏ bừng lên, lắp bắp : “ nữ nhân....”

Lục Tiểu Phụng lớn tiếng chất vấn : “ chuyện cười, Tiết Băng cô nương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, lại từ trong miệng các hạ nói là nữ nhân. Công tử võ công tài hoa Lục Tiểu Phụng không bằng, nhưng cưỡng đoạt dân nữ hành vi...”

“ Ngừng” Đế Thiên An cắt ngang hắn, cười nói : “ bà của nàng đã gả bán nàng cho ta mất rồi.”

“ Hả” Lục Tiểu Phùng và Tiết Băng kinh hô lên.

Đế Thiên An tiếp tục nói : “ Tiết phu nhân một hai bắt gả cháu gái mình cho ta để chịu trách nhiệm à”

“ Mới....mới....không có” Tiết Băng cà lăm, lổ tai và cổ giờ cũng ửng đỏ lên.

“ Ta cần phải lừa nàng, bằng ta dung mạo thực lực tài hoa, lrc nào còn thiếu cô gái muốn gả cho.”

Đế Thiên An lại cất lời : “ Đám cô nương trong trang của nàng đều nguyện ý gả cho ta cả rồi, ai thật là ta chỉ đến để đòi đồ, lại nhảy ra thêm một đám nương tử à”

Tiết Băng đỏ mặt quay đầu, lời hắn nói nàng tin à, dù sao y quá hoàn mỹ đi, võ công cao cường đến cả chưởng môn phái Nga Mi cũng không thể địch lại.

Tài hoa trác tuyệt, dung mạo soái đến ngây người nhất là nhục thể của y, khiến cho bao cô nương đỏ mặc thẹn thùng muốn sờ soạng à.

“ Crac” Lục Tiểu Phụng hai nắm tay siết chặt cắn răng hàm, nếu quả thật như lời y nói chuyện này là thật, đối mặt với thiên hạ Vô Song công tử hắn làm có gì cửa mà so đấu cùng y chứ.

Đế Thiên An lại cười cười : “ có điều trước giờ ta chưa từng ép buộc mỹ nhân à, lại chưa biết Tiết Băng cô nương tâm ý thế nào. Cho nên đả tạm hoãn lại”

Nghe được Lục Tiểu Phụng thở phào một hơi, trong lòng dấy lên một cổ hy vọng, ánh mắt liếc qua nhìn Tiết Băng, khẩn trương nhìn.

Đế Thiên An lại đều đều nói : “ Đồ ta cũng đã lấy về, tuy mất đi vài thứ nhỏ, nhưng trước giờ ta cũng không làm khó các nàng. Đã mấy món đồ đó các nàng ưa thích, thì cứ dùng đi.”

Nói xong lại đem tay nâng chung rượu uống một ngụm : “ nàng chuyển cáo giùm cho đám người còn lại, ta mạng nhỏ tâm linh yếu ớt không phải là các nàng ấy đối thủ, khẩn cầu mỹ nhân thương tình bỏ qua cho”

“ Phốc” Tiết Băng nghe xong cười lấy, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, nhận thấy cánh tay nới lỏng ra.

Gương mặt đỏ bừng lên, cúi đầu ngượng ngùng nói : “ công tử trên giang hồ đồn rằng, mỹ nhân lưu tình, bất cứ nữ tử cũng không làm khó, làm sao lại đến gây khó dể cho thiếp đây”

Đế Thiên An buông chung rượu : “ nàng nói mấy tuần này ta có thảm hay không chứ, thanh danh của ta cũng bị quét đáy, ta phải đi lại trên giang hồ thế nào? Cho dù tính ta tốt cũng giận chứ, hôn nàng một cái đòi lại thua thiệt.”

“ Thiếp.... thiếp” Tiết Băng ngại ngùng lên.

“ Được rồi, được rồi, coi như giữa chúng ta ân oán xóa bỏ”Đế Thiên An buông tay, đem Tiết Băng thả ra.

Tiết Băng đầu cúi thấp hơn, ngượng ngùng vô cùng.

Đế Thiên An nói tiếp : “ còn có một chuyện, là ta lắm lời không biết Tiết cô nương có muốn nghe không?”

Tiết Băng ngại ngụng, nói : “ công tử mời nói”

“ Có câu vật họp theo loài” Đế Thiên An cười nói : “ khi ta đuổi đến lại tình cờ nghe được, Lục Tiểu Phụng con người này ta thấy nàng nên đổi một đối tượng thì tốt, hạng người thấp kép hành vi suy bại cũng kết giao được, nàng nếu đi chung y có một ngày rơi xuống không tốt kết cục.”

Lục Tiểu Phụng hảo cảm mới nhen nhóm lập tức không còn, trong long nổi lên vô danh lửa giận, hừ một tiếng rồi châm chọc : “ đi chung với ta không tốt, nói như công tử chỉ có đi chung với công tử là số may rồi.”

Đế Thiên An cười nói : “ đúng vậy à, không phải ta khoe khoang nhưng ta mọi hạng mục tinh thông, nấu rượu chế cơ quan, rèn đúc vũ khí, ngâm thơ đánh đàn, ca múa, vẻ tranh, làm thức ăn, tinh thông kỳ môn độn giáp, thông thiên văn tường địa lý, phong hoa tuyệt đại.”

“Đi bên cạnh ta nàng mỗi ngày đều hoan hỉ, hạnh phúc còn ở bên cạnh tên vô dụng này, y so với ta mà nói kém xa vạn dặm, chỉ có một chuyện y hơn ta, đó là y đào giun giỏi.”

Lục Tiểu Phụng mặt đen như đít nồi, gân xanh bạo khởi, đây là trước mặt mắng chửi hắn, tôn vinh bản thân à. Nhưng hắn lại không tìm ra được chổ phản đối, y lời nói bày ra phía trước.

Tiết Băng cười khúc khích, rồi nói : “ đào giun ư?”

Lúc này tiểu nhị đi đến, bưng lấy một mâm đồ ăn cùng vời vò rượu đặt lên bàn, con mắt thoáng qua quang mang khi nhìn nam tử tuấn lãng, bận lấy một bộ trắng đen y phục đan xen.

Tửu bảo cười đáp: “ Cô nương chưa hiểu y, vị công tử này nói không sai chút nào cả. Y chẳng có bản lãnh nào khác ngoài chuyện đào giun. Trong vòng mười ngày y đào cho tại hạ sáu trăm tám chục con giun.”

Tiết Băng không nhịn được hỏi : “Tiểu ca lấy giun làm gì nhiều thế ?”

“Một con tại hạ cũng chẳng cần, chẳng qua muốn coi y đào giun mà thôi.” Tửu bảo đáp xong nghe Tiết Băng cười ồ, hỏi : “Cô nương đã coi y đào giun bao giờ chưa ?”

Tiết Băng đáp : “Chưa .”

Tửu bảo thở dài nói : “Nếu biết sớm tại hạ kêu cô đi coi. Y đào giun tư thế rất ngoạn mục so với kép hát nổi danh kinh thành còn hay hơn. Cô nương lỡ mất cơ hội này thật đáng tiếc .”

Đế Thiên An gật gù, tay nhanh như thiểm điện khẻ lên bàn tay của tiểu nhị, y động tác cực kỳ nhanh, thân thủ vô cùng tốt, có thể nói thế giới này khó người có được tốc độ bằng y, song đứng trước hắn Thâu vương cũng không có cửa.

“Lần trước ta mắt nhắm mắt mở thả cho một vò rượu, bây giờ còn muốn trộm cái gì nữa?” Đế Thiên An một tay cầm lấy cổ tay của y.

Đế Thiên An cười nói : “ có tin từ nay về sau ngươi dùng chân đi trộm đồ không? Đúng rồi hình như ta có nghe Mộng Kỳ cô nương tìm ta tố khổ, có một tên trộm đoạt mất vò rượu của nàng à”

“ Tin, tin” Tư Không Trích Tinh mồ hôi tản ra, khi cánh tay mình tê dại, cười hì hỉ lấy lòng : “ thiên hạ vô song công tử quả không hổ là danh xưng à, cô nương ta thấy y nói đúng à, đi cùng với tên này chẳng khác nào là hoa đẹp cắm phải phân trâu.”

Tiết Băng lại cười khúc khích, nhìn thấy Đế Thiên An thả tay y ra, rồi lại thấy Lục Tiểu Phụng như nuốt con ruồi.

Đế Thiên An buông tay y ra, rồi cúi người hôn xuống gò má của Tiết Băng khiến cho cô nương mặt đỏ như trời chiều, nói : “ coi như là đền bù, lời ta nói không phải đùa, nàng đi gần Lục Tiểu Phụng có ngày bị y hại chết. Tin hay không thì tùy à.”

Tư Không Trích Tinh nhìn thân ảnh này đứng dậy cất bước xoay người, chỉ một bước đả rút đi mười mấy mét, thân ảnh lại thoắc cái hiện lại gần.

Cười hì hì lấy lòng nói : “ lần trước là ta không đúng, có câu không đánh không quen biết, lần này ta muốn mua công tử một vò rượu”

Đế Thiên An cười nói : “ rượu của ta đả bị đám cô nương kia cướp hết cả rồi, ngươi muốn tìm nên đến gặp cái tên tiểu tặc khác, nàng trộm hơn một nữa số rượu ta nhưỡng ra.”

“ Aii” Tư Không Trích Tinh thở dài, xoắn xuýt lên hắn cũng biết tiểu tặc khác mà y nói đến là ai, hắn đả từng gặp cô gái này, chính là ngay đêm hắn đến tìm nam nhân này khi nghe y nhưỡng ra tuyệt thế rượu ngon.

Thân là kẻ nghiện rượu còn là trộm vương, Tư Không Trích Tinh làm sao chịu được, cho nên liền mò mẫm đến dịch dung thành cô gái đến tìm Đế Thiên An, nhưng bị y phát hiện ra.

Khi đó bên cạnh y còn một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, hiện giờ trên giang hồ xông ra không nhỏ thanh danh.

Đế Thiên An đến như cơn gió khi đi cũng như cơn gió để lại cho ba người không ít cảm xúc, nhất là Tiết Băng lòng lại dị thường cả lên, không ngừng xao động.

Y phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng bất cứ nữ nhân nào đều nguyện ý để cho y trêu ghẹo, tài hoa trác tuyệt nàng đả thấy qua.

Những món đồ mà nàng lấy được từ hắn đều thần hồ kỷ kỳ, độc nhất vô nhị, thậm chí đến cả võ công do y sáng tạo, cực kỳ đáng sợ khiếp người.

Đổi lại người khác nàng lẫn đám tỷ muội đả sớm mất mạng từ lâu với những hành vi của mình.

Trộm bảo vật của hắn, đoạt võ công thậm chí không ít lần kéo người đến vây giết, y lại có võ lực cao cường.

Song lại nương tay với các nàng, đồ mất đi cũng không tính toán, nếu đổi lại nhiều người khác ai sẻ chấp nhận được, chỉ có một mình y.

Thế gian như rồng như phương, trên đời chỉ có một Đế Thiên An.

Đế Thiên An tuy rời đi nhưng để lại một ám thủ nho nhỏ, là một đầu linh điệp rực rở bay đến đậu lên người Tiết Băng, nữ hài đối với những sinh vật xinh đẹp đều rất yếu thích không buông tay, cũng không có đuổi nó đi.

Thông qua đầu bươm bướm này mọi động tĩnh của cả ba người hắn đều biết cả, mọi chuyện đều không khác gì nguyên tác.

Tư Không Trích Tinh muốn trộm lấy tấm khăn thêu trên tay của Lục Tiểu Phụng, một hồi lộn xộn Lục Tiểu Phụng cũng không từ Tư Không Trích Tinh biết được đáp án mà hắn muốn biết.

Sau lại cùng Tiết Băng lại đuổi đến Giang Trọng Uy chổ hỏi han tin tức về Thêu Hoa đạo tặc.

Cũng không tra nên manh mối hắn quyết định đi tìm một vị bằng hữu khác của mình là hắc đạo Xà Vương, muốn từ y kiếm được một tấm bản đồ của Bình Nam vương phủ, xông vào đó tìm kiếm manh mối liên quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK