Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này quả thực ThắngThất dừng lại thân ảnh, xoay người ánh mắt lạnh lùng không một cảm xúc nhìn lấy.

“ Ta chỉ hy vọng ngươi trả lời câu hỏi của ta mà thôi, nếu không trả lời câu hỏi của ta, ta quyết không cho ngươi rời khỏi” Xích Luyện nói.

Thắng Thất lạnh nhạt : “ với thực lực của ngươi hoàn toàn không có tư cách làm đối thủ của ta. Ngươi có biết vì sao ta lại có hứng thú nói chuyện với ngươi chăng?”

“ Ta chẳng có hứng thú biết” Xích Luyện đáp

Thắng Thất lại nói : “ ta nói chuyện với ngươi là ngươi rất đáng thương”

“ Ngươi nói sao cơ?” Hồng Liên ngử khí tức giận cất lời.

Thắng Thất vẫn âm thanh như cũ, nói : “ ngươi dấn thân vào thế giới của binh khí và tử vong, thân là nữ nhân ngươi chờ đợi ngươi là thất bại và lăng nhục”

Xích Luyện sao không rõ được điều này, thanh âm có phần buồn bã : “đây là lựa chọn của riêng ta”

“ Ngươi rất đáng thương ta không giết ngươi” Thắng Thất nói.

Xích Luyện thân ảnh uyển chuyển đến gần, kiều mị cất lời : “ hóa ra là vậy, ta vẫn nghe nói chủ nhân của Cự Khuyết là một quái vật lạnh lùng vô tình, nào ngờ ngươi cũng là người thương hoa tiếc ngọc, có lòng cảm thông đến thế. Nếu ngươi đả thích tìm kiếm đối thủ có thực lực đến thế. Tại sao có một người mà ngươi lại không dám đi khiêu chiến”

“ Kẻ nào?” Thắng Thất lớn giọng hỏi.

Xích Luyện khoảng cách chỉ còn bảy bước chân liền dừng lại tay chống eo : “ một đối thủ như Thiên Trạch có lẽ đã là quá sức với ngươi, nhưng một cao thủ như Kiếm Thánh Cái Nhiếp...”

“ Cái Nhiếp” Thắng Thất trầm giọng lại, hắn làm sao mà quên được tên đáng ghét này vì hắn mà bản thân bị nhốt vào Phệ Nha Ngục gần 10 năm, người từng đả bại hắn cũng là đối thủ mà hắn muốn giết nhất.

“ Thách thức đó với ngươi có phải quá khó chăng?” Xích Luyện đổ dầu vào lửa.

Thắng Thất trầm giọng : “ Ngươi biết tung tích của Cái Nhiếp”

“ Sao khéo thế ngươi cũng đang tìm y ư?” Xích Luyện đáp.

Thắng Thất liền đáp : “ đúng thế!”

Xích Luyện nhìn kẻ trước cười nói : “ nghe nói ngươi từng ngồi nhà lao của 10 nước, mỗi lần vào ngục trên mình đều bị thích chữ, mà lần cuối cùng ngươi ngồi nhà lao là do Cái Nhiếp ban cho”

Thắng Thất gương mặt ngưng trọng cất bước đến gần : “ Cái Nhiếp đang ở đâu?”

“ Vậy chúng ta có thể trao đổi thông tin” Xích Luyện cười nói.

“ Trao đổi thông tin” Thắng Thất nghiền ngẫm.

Tung tích của Cái Nhiếp nàng làm sao biết chữ, chẳng qua là lừa gạt kẻ này đạt được điều mình muốn : “ ngươi cho ta hay đáp án mà ta muốn biết, ta sẽ trả lời ngươi”

Thắng Thất trầm ngâm một hồi rồi nói : “ hôm đó khi bọn ta giao thủ, ta dùng một kiếm chặt gãy cầu, hai chúng ta cùng rơi xuống dưới. Trong quá trình rơi xuống dưới hai chúng ta còn trao đổi 10 chiêu, không là 9 chiêu. Sau khi ta xuất chiêu y không hề đáp trả”

“ Vậy y...” Xích Luyện lo lắng hỏi.

Thắng Thất tiếp lời : “ Y tránh qua chiêu kiếm phất qua của ta, dùng Sa Xỉ chống lên Cự Khuyết rồi mượn sức bay ngược lên trên”

Xích Luyện vui mừng nói : “ vậy y không phải rơi xuống thâm cốc, kẻ rơi xuống thâm cốc là ngươi”

Thắng Thất lại nói : “ ta ở vách đá chờ một giờ, không hề thấy y rơi xuống”

“ Nếu là vậy ngươi có tư cách gì nói y còn chưa đủ mạnh” Xích Luyện nói.

Thắng Thất trả lời : “ Sức mạnh của nhát kiếm cuối cùng ta có thể cảm nhận được”

Xích Luyện cười nói : “ Nhược giả luôn thích dùng lý do để biện minh cho kết quả”

“ Ta đả trả lời câu hỏi của ngươi” Thắng Thất lạnh giọng.

Xích Luyện ánh mắt giảo hoạt : “ Nhưng ngươi không cho ta biết y hiện giờ ở đâu”

“ Điều mà ta biết chỉ có vậy, đây là đáp án của ta” Thắng Thất đáp.

Xích Luyện liền đáp lời : “ vậy ta trả lời ngươi, giờ khắc này đây Cái Nhiếp đang ở thành Tang Hải, đất Tề Lỗ”

“ Còn gì nữa?” Thắng Thất truy hỏi.

Xích Luyện đáp : “ điều ta biết chỉ có thế, hy vọng có thể giúp được cho ngươi”

Thắng Thất ánh mắt nhìn nữ nhân phía trước như một cổ tử thi : “ ngươi có biết điều mình vừa làm là một việc ngu xuẩn và nguy hiểm?”

Xích Luyện giả vờ kinh hãi đáp lại : “ hình như ngươi tức giận rồi”

Thắng Thất giờ mà còn không biết mình bị nàng đùa giỡn thì uổng công sống nhiều năm rồi, hắn đương nhiên biết rõ Cái Nhiếp trong thành một hồi trò chuyện cuối cùng bị nàng đùa giỡn xoay quanh, đe dọa : “ ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, tuy ta không hề muốn giết nữ nhân”

“ Thế ư” Xích Luyện nhìn Thắng Thất đem tay lên nắm lấy chuôi kiếm thân ảnh xoay người cất bước rời đi, còn đổ dầu vào lửa : “ ta không tin ngươi giết nổi ta”

“ Xoẹt!”

Chỉ thấy Cự Khuyết được lấy ra, Thắng Thất vung kiếm vẻ lên không trung hai đường quang mang, kiếm khí lao đến phía trước.

Ngay sau đó một luồng kình phong lay động hai gốc cây lớn, kiếm khí quét qua đổ rạp xuống chặt lấy đường di chuyển của Xích Luyện.

Xích Luyện quay đầu chỉ thấy Thắng Thất đang ở tư thế huy kiếm, hắn nhanh như thiểm điện lao đến, một cơn kình phong phả vào mặt nàng, đôi mắt nhắm lại khi Cự Khuyết trên tay đối phương đả chém xuống.

Nhưng không hề có cảnh máu tanh giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, Cự Khuyết đã được giữ lại.

Thắng Thất lạnh giọng nhìn mũi kiếm chỉ cách đầu của Xích Luyện tầm một đón ngón tay : “ Ta hỏi lại ngươi lần nữa, nếu không cho ta biết đáp án mà ta cần”

“ Giết ta rồi, ngươi cũng chẳng có được đáp án” Xích Luyện trả lời.

“ Sai rồi!” Thắng Thất nâng kiếm sát tâm hiện ra.

Ngay lập tức Xích Luyện cũng ứng đối, lúc trước nàng không kịp phản ứng giờ thì khác, tay nắm một cái thắt lưng là một thanh nhuyễn kiếm bay ra.

“ Đang! Đang! Đang”

Liên Xà nhuyễn kiếm trên tay Xích Luyện cùng với Cự Khuyết va chạm nảy sinh đinh tai âm thanh cùng hoa lửa không ngừng.

Cự Khuyết vì sao hào xưng chí tôn rất nhanh hiện ra, mỗi kiếm của Thắng Thất đánh lên khiến Xích Luyện thất thế, chỉ vài đường giao thủ đã lộ ra sơ hở, Thắng Thất thừa cơ một cước đạp lên bụng Xích Luyện.

Xích Luyện khống kiếm, nhuyễn kiếm chặn lại một chân kia nhưng vị cước kình cả thân hình bị đẩy trượt mười mấy mét, cuối cùng đụng vào một thân cây mới giữ vững lại.

Ngay lập tức Thắng Thất mang theo vũ khí chạy nhanh đến.

Xích Luyện thôi động nhuyễn kiếm, các đốt xích dài ra như trường xà uốn lượn, kiếm khí tứ tung trong không khí.

Thắng Thắng né tránh đi, dậm nhảy một cái tung người bổ một kiếm xuống, một kiếm này chỉ đơn thuần vung kiếm, hắn không có thả ra kiếm khí. Bởi trong mắt Thắng Thất nữ nhân này vốn không phải là đối thủ của hắn.

“Phanh!”

Trước khi bị kiếm bổ trúng, Xích Luyện đả nhanh chóng thoát thân thân ảnh tung người lên không né đi trong không trung, để lại Cự Khuyết cắm xuống mặt đất.

Xích Luyện xoay người rồi điều khiển nhuyễn kiếm lao đến,

Thắng Thất như có mắt phía sau đưa Cự Khuyết ra sau đở lấy.

“ Keng keng keng” chói tay kim loại thanh âm vang lên khi Liên Xà kiếm trói buộc lấy thân kiếm Cự Khuyết.

Thắng Thất nhìn nữ nhân kia lại trói kiếm khống chế mình, tâm tư nhanh nhạy tay giữ kiếm hất mạnh một cái, Cự Khuyết được hắn cố ý xoay tròn trong không trung, chiều lại ngược với nhuyễn kiếm trói buộc.

Một chiêu này không những hóa giải Cự Khuyết bị cố định, mà còn khiến Xích Luyện nhất thời mất đà bị cuốn theo.

Tận dùng thời cơ Thắng Thất một cước đá lên Cự Khuyết thoát ly khỏi trói buộc, thân ảnh theo sau tung người lên trên hai tay hợp nắm chuôi kiếm lao xuống bên dưới cắm mạnh vào phương vị Xích Luyện.

“ Ầm ầm ầm” mặt đất bên dưới lập tức bị cày xới một mảng.

Xích Luyện tung thân cấp tốc né đi kiếm khí từ dưới mặt đất lao đến mình, thân ảnh linh hoạt tận dụng địa hình thoát khỏi kiếm khí công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK