Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe ra trong đó lời nói tuyệt không cho mình đường lui, Trương Thọ đem tay thả xuống, chuẩn bị ứng biến tình huống xấu nhất, nói:“Nói vậy thì bất kể lão phu chiến hay hàng đều là một con đường chết ?”

“Đương nhiên” Sách Liên Thành đi đến gần y: “ ông còn có con đường sống”

Trương Thọ đáp : “ Ồ, xin Sách đại nhân chỉ cho con đường sống”

Sách Liên Thành quay đầu sang, lớn tiếng : “Giao Phá Mộ Lệnh ra đây.”

“ Phá Mộ Lệnh” Trương Thọ thầm kinh, hắn còn tưởng rằng Sách Liên Thành là đến bắt mình, nguyên lai là vì thứ kia mà đến, hắn thầm mắng cái đứa cháu mình cái gì mà không có người biết chứ, hắn đi không lâu Sách Liên Thành liền đến.

Tâm tư xoay chuyển, Trương Thọ cũng không thừa nhận, cất lời nghi hoặc : “Sách đại nhân không nói đùa chứ? Lão phu nào có bản lãnh này cầm tới Phá Mộ Lệnh”

Lời hắn nói cũng không sai, cho dù hắn là Mộ Kim Huyệt Vương nổi danh trong giới Đạo Mộ cũng không có thực lực lấy ra Phá Mộ Lệnh được. Khoan nói võ công các Thủ Hộ Sứ cao cường, cơ quan trong mộ cất giữ Phá Mộ Lệnh hoàn toàn nguy hiểm không biết bao nhiêu lần các ngôi mộ khác.

Bằng thực lực của Trương Thọ mà lấy đi Phá Mộ Lệnh chính là si tâm vọng tưởng. Đừng nói là hắn cho dù là bang phái hung mạnh nhất trong giới Đạo Mộ cũng vô pháp làm.

“Hừ.” Sách Liên Thànhnhìn lão cáo già này không nhận, trực tiếp xé rách hắn giả vờ giả vịt, đem quyển sách mình thu được ném dưới đât : “ Quyển sách này xuất hiện tại nơi Phá Mộ Lệnh bị mất. Ngươi còn cần ta nói thêm cái gì sao?”

Trương Thọ biến sắc, giờ đã hiểu vì sao Sách Liên Thành nhanh như vậy tìm được hắn rồi, chính là thằng cháu ngu ngốc của hắn sơ xảy để lại dấu vết.

Nhưng sống nhiều năm, gặp qua không ít chuyện Trương Thọ nhanh chóng bình tĩnh và đưa ra ứng đối, hắn đem vũ khí đặt lên bàn , hai tay đặt lên túi vải quàng qua ngực mình vừa cởi vừa nói : “Đã Sách đại nhân đều biết cả rồi , có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lão phu đương nhiên phải chọn con đường sống.”

“ Thật không ngờ, Mộ Kim Huyệt Vương Trương Thọ nổi danh phái Đạo Mộ, lại là người biết điều như vậy”Sách Liên Thành cũng sẽ không tin Trương Thọ thành thật như vậy, xoay người hất mắt cho hai tên thuộc hạ đi đến.

“ Ba!!”

Ngay khi hai tên Thần Bộ môn đi đến tay chạm vào túi vải, Trương Thọ vận khí trong người trên trong bọc thả ra khói độc, lập tức bao trùm lên hai tên nam tử, độc tính mãnh liệt lập tức khiến hai kẻ kia chậm giết.

“Ha ha ha” Trương Thọ đắc ý cười nói : “ Mô Kim Huyệt Vương Trương Thọ ta cũng không phải chỉ là hư danh vô thực, muốn bắt ta không dể như vậy đâu”

“ Khói độc Âm Ma Chảo này thật có ích” Trương Thọ cười nói, nhưng rất nhanh hắn biến sắc khi thấy Sách Liên Thành không xảy ra vấn đề gì cả, hơn nữa hắn còn thấy được càng nhiều người xuất hiện phía sau cánh cửa.

“ Chút bản lĩnh của ông chính là cái công phu mèo cào của đảo Âm Ma đó thôi sao? so với Linh Ma so kém đến xa ”Sách Liên Thành đối với việc hai tên thuộc hạ mất mạng bởi khói độc không một chút để ý lẫn thương xót, cất lời châm chọc.

“ Keng!!”

Trương Thọ biết sự không ổn, tay lập tức rút ra chuôi đao trên bàn, thân hình nhanh chóng huy đao mà đến. Chỉ cần giết hoặc chế phục kẻ này hắn liền có thể thoát thân khỏi chốn này.

“ Đang!!”

Ngay khi lưỡi đao sắc lẻm của Trương Thọ cắt qua cổ mình, Sách Liên Thành đã xuất thủ, ngọc đao của mình rời vỏ một đoạn kịp thời cản lại.

“Truyền thuyết kể rằng Kim Đao Vô Tướng giết người không thấy bóng hình, vậy chúng ta xem thử đao của ai nhanh hơn.”Sách Liên Thành nói xong, lập tức gia tăng thêm nội lực trong người đem Trương Thọ bức lùi về sau, đồng thời ngọc đao bắn mạnh lên cao.

Trương Thọ lui về sau, ánh mắt nhìn thấy chuôi ngọc đao của Sách Liên Thành đã rời khỏi vỏ, trên không trung lộn một vòng rơi xuốn, lập tức lấy lại thân bằng một đao lại chém.

“ Keng!”

Lại một lần nữa, Sách Liên Thành đã sớm đem chuôi đao rơi xuống cản lại, Trương Thọ lại bị bức lùi lại.

“ Xoạt!”

Ngọc đao trên tay Tác Liên Thạch lại thoát ly, sượt qua chém lên tay trái của Trương Thọ một nhát, rồi theo nội lực của Sách Liên Thành hấp lại về tay mình, sau đó lại một lần nữa phi đao.

“ Keng!!”

Phi đao bay đến để cho Trương Thọ biết được nguy hiểm, nâng đao lên cản lại.

Chính lúc này, Sách Liên Thành đã động thân, người đi theo đao tay duổi ra tóm chặt cán đao ngọc, theo lực đạo xuất nháy mắt chế trụ hắn, đặt đao trên cổ, lạnh giọng : “Nói đi ”

Trương Thọ mặc dù thành danh nhiều năm, nhưng lại không phải là đối thủ của Sách Liên Thành. Có thể thấy được, Sách Liên Thành có thể đảm nhiệm đường chủ của Bạch Hổ đường cũng không chỉ có hư danh.

“Cháu của ta Trương Dã mang Phá Mộ Lệnh đến Vân Hiên Lâu.”Sinh mạng bị treo trên đầu mủi đao, Trương Thọ cũng thành thật.

Sách Liên Thành thu lại đao, trên tay hắn chuôi ngọc đao xoay tròn mấy vòng rồi lần nữa rơi vào vỏ, tung tích đã có hắn cũng không cần phải ở nơi này thêm lâu.

“ Sách đại nhân, tiền thưởng này ?”

Nghe được khóe môi Sách Liên Thành bất giác nhích lên độ cong, hắn dừng bước lại, sau đó đột ngột đề thân tốc độ.

“ A a a a”

Đau xót truyền lại đại não để cho Trương Thọ hét lên đau đớn, hai tay ôm lấy mặt mình, máu tươi không ngừng đổ ra, cả thân ảnh quỳ ngồi trên mặt đất.

“ Ông còn mặt mủi đòi tiền thưởng” Sách Liên Thành một chân đạp lên đầu của Trương Thọ, châm chọc nói xong, đạp văng hắn về sau, rồi đi ra.

Tên tay hắn có thêm một cái mặt nạ da người, trên đó vẫn còn máu tươi nhỏ giọt mà xuống. Lấy đi tấm da này là hắn lâm thời nghĩ đến có thể mượn bộ mặt của y để dụ ra cháu trai của Trương Thọ.

Sách Liên Thành đi ra phía ngoài đã thấy thuộc hạ xếp thành hai hàng, trên tay đều cầm đuốc lửa, phân phó mệnh lệnh : “ Không chừa một ai trong Thanh Nguyên thôn, thông báo cho Vân Hiên Lâu dọn sạch kiếm người”

Giết cỏ phải nhổ tận gốc, hiện tại việc Phá Mộ Lệnh chỉ có một phía hắn biết được, tiên cơ nằm ở hắn. Nếu việc này bị lộ ra ngoài, ắt hắn sẽ không chiếm được tiên cơ, Phá Mộ Lệnh khả năng sẽ bị kẻ khác lấy đi.

Sách Liên Thành sẽ không cho phép trường hợp đó. Vì để an toàn, hủy hết dấu vết để lại hắn buộc phải tàn độc xuống tay người trong thôn này. Không một chút thương tình xót thương nào, tàn nhẫn hạ lệnh cho thuộc hạ đồ sát.

Đã có mệnh lệnh của Sách Liên Thành, những thành viên của Bạch Hổ đường lập tức chấp hành nhiệm vụ. Trên tay cầm theo cây đuốc châm lửa đốt cháy thôn làng, đồng thời còn nâng lấy trường đao trên tay đồ lục những kẻ muốn chạy trốn trong thôn.

Cứ như vậy, một cái Phá Mộ Lệnh khiến cho toàn bộ cái thôn Thanh Nguyên người, không một ai có thể sống sót, đều bị hỏa hoạn thiêu chết trong đêm.

Hết thảy đều là từ họa trên trời rơi xuống, không là do người mang đến. Chỉ vì Trương Dã lòng tham nảy sinh, dẫn đến đại họa ngập đầu cho thôn Thanh Nguyên và cả chính bá phụ của hắn.

Mà bản thân Trương Dã cũng không nghĩ đến được mình rời đi không lâu sẽ xảy ra cớ sự như thế này. Và chờ đợi hắn phía trước chính là một cái hang ổ, mà hết thảy hắn đều không rõ không hay biết.

“ Thông báo cho công chúa điện hạ, hướng đi của Phá Mộ Lệnh có liên quan đến Thần Bộ môn, xin người định đoạt”

Cách Thanh Nguyên thôn không xa, người của Anh Hoa Cung đã đuổi đến nhưng lại chậm hơn một bước, Tích Nguyệt nhìn thấy thôn trong đêm hỏa hoạn, liền truyền đạt mệnh lệnh.

Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng Tích Nguyệt cũng không phải là kẻ ngu. Sách Liên Thành không vô duyên vô cớ nữa đêm phóng hỏa. Hắn làm như vậy là muốn xóa bỏ manh mối để lại, có lẽ đã biết được tung tích của Lệnh Phá Mộ cho nên muốn sát nhân diệt khẩu.

“ Tuân mệnh” Anh Hoa cung cung nữ cùng hô một tiếng.

Lập tức hai cái Anh Hoa cung thành viên xoay người, nâng lên khinh công mà di chuyển đến phương hướng của Mộ Vương thành, trong đêm lên đường tìm đến chủ tử của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK