Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất chợt.

Khí và thế của Long Bố Thi còn chưa thịnh, hàng trăm thanh Luyện Khí Chi Kiếm bên dưới đã phóng lên công kích.

Kình khí lăng lệ vô cùng, sóng kính nóng bỏng tản phát.

Long Bố Thi lẫn quần hùng biết rõ Thiên Trạch không muốn cho Bất Tử Thần Long tụ thế của mình nên ra tay.

Mà thực tế Thiên Trạch khi thấy Long Bố Thi nhảy lên trời cao liền tiếp tục truy kích, phát ra đủ hai trăm thanh không trọng thương được, y lại dùng Độn Không Thuật cướp lên, một kiếm chấn Long Bố Thi.

Long Bố Thi nâng Thần Long kiếm đở lấy, kiếm khí vận chuyển.

Cả hai tương đấu, công qua thủ lại dư kình không dứt, tại không trung truyền ra liên miên kình lực.

Đoàn Dự nhìn các cặp đấu mà si mê ánh mắt nhất thời rời ra được, bỗng nhiên hắn nhớ ra mình đến đây là giúp hai vị đại ca chứ không phải xem chiến.

“Mộ Dung công tử, ngươi và đại ca ta tề danh, đáng ra phải đánh tay đôi với đại ca ta mới phải, nhưng hôm nay đại ca đã cùng Huyền Từ phương trượng so đấu, tại hạ đối với công tử đã sớm nghe danh, hôm nay xin lĩnh giáo”

Đoàn Dự lúc này cũng từ các tràng chiến đấu đi ra, Việt Đế để hắn đấu với Mộ Dung Phục cũng trùng với ý hắn, hắn cũng muốn so tài với vị này một phen.

“ Binh khí không có mắt, chớ trách” Mộ Dung Phục lạnh lùng nói.

Đoàn Dự nghe y nói xong, thân hình lạng một cái, lẻn ra sau lưng, giơ tay chộp vào cổ Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục thấy y đến nhanh như chớp, xoay tay đánh ngược lại một chưởng, vả trúng ngay mặt.

Má bên phải Đoàn Dự lập tức sứt da chảy máu, đau đến ứa nước mắt.

Lăng Ba Vi Bộ vốn dĩ thần diệu, khi thi triển ra, người nào muốn đánh trúng người thật khó bằng trời, thế nhưng đây là lần đầu Đoàn Dự ra tay đánh người khác.

Đoàn Dự đưa tay quờ quạng chụp một cái, làm sao trúng được một người võ công tuyệt đính là Cô Tô Mộ Dung? Bị y đánh ngược lại một chưởng, Đoàn Dự lại không biết tránh né, thành thử vỡ mày vỡ mặt đau không sao kể xiết.

Thế nhưng bàn tay Mộ Dung Phục chỉ lướt qua mặt Đoàn Dự, bỗng thấy nội lực tuôn ra ngoài, rồi không còn tung tích gì cả, bàn tay cánh tay lập tức tê đi, giật mình kinh hãi thầm nói : “Môn yêu thuật của phái Tinh Tú nổi tiếng thiên hạ tiểu tử này cũng học được rồi, mình phải cẩn thận”

Y bèn chửi: “Tiểu tử họ Đoàn kia, ngươi đầu nhập phái Tinh Tú bao giờ thế?”

Đoàn Dự ngơ ngác : “Ngươi nói ....”

Chưa dứt lời, ngờ đâu Mộ Dung Phục đá ra một cái khiến Đoàn Dự lộn mèo.

Mộ Dung Phục cũng không nghĩ mình đánh lén một cái lại dễ dàng đến thế, trong bụng mừng thầm, lập tức nhảy tới, chân phải muốn đạp lên người Đoàn Dự nhưng vừa dẫm xuống cả người Đoàn Dự đã bị kéo lui về sau trượt dài trên mặt đất.

“Dự đệ, sinh tử chi chiến há là trò đùa, vận khí trong người theo lộ tuyến hành công của nhà đệ mà phóng xuất!” Thiên Trạch vừa chiến với Long Bố Thi lại phát hiện ra được Đoàn Dự nguy hiểm, cách không kéo ra.

Đoàn Dự đau xót đứng lên, sau đó cũng biết được đại ca mình nhắc nhở, nếu không phải vừa rồi đại ca ra tay hắn chỉ sợ mất mạng rồi, vừa áy náy khi Việt Đế đang so đấu còn phải phân thần cho hắn, liền tập trung tinh thần hai tay đưa lên vận lấy nội lực trong người.

Quần hùng võ lâm quan chiến cũng bội phục Việt Đế, y không những không rơi xuống hạ phong khi đánh với Bất Tử Thần Long mà còn kịp cứu Đoàn Dự. Đủ thấy được y võ lực cao cường thế nào.

Chính lúc này, Đại Việt song long chổ.

Lăng Sương kiếm của Khấu Trọng chém ra, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến chỗ Mạnh Nhiên đang nâng kiếm.

Cùng lúc đó, Từ Tử Lăng cũng lao vút lên cao, một kiếm xoay tròn như bánh xe liên tiếp công thẳng vào Mạnh Xương.

Hành động của Từ Khấu hoàn toàn vượt xa tầm tưởng tượng của Mạnh Xương, Mạnh Nhiên cũng như rất nhiều người quan chiến. Hiển nhiên cả bọn đã thấy được thực lực ép trội của hai kẻ kia.

“ Phanh!”

“ Phanh!”

Từ Khấu đã xưa không bằng nay, công lực lẫn ma sát không ít trong thời gian đếnĐại Việt, hoàn toàn áp chế huynh đệ họ Mạnh. Chỉ vừa giao thủ chưa đến 3 chiêu, lập tức đã phân ra thắng bại, hơn nữa cả hai đều lưu thủ, chọn trúng sơ hở mà phát đánh một đòn mà cả hai không đở được.

Mạnh thị huynh đệ dưới một đòn công kích kia như diều đứt dây văng ngược về sau, trong không trung thổ huyết.

Trong sáu cặp đấu,Đại Việt Song long là cặp đấu nhanh kết thúc và thắng trận nhất.

“ Kẻ nào tiếp theo?” Khấu Trọng đem kiểm chỉ về trước.

Liền sau đó một cái thân ảnh nhảy vọt đến trước, trường kiếm lấp lóe, dung mạo như quan ngọc lại giống mỹ nhân, một kiếm quét ra gió lốc lại ngưng băng tinh : “ ta”

Khấu Trọng liền nâng kiếm hướng y mà đánh đến.

Một cái thân ảnh khác, hán tử ngực trần lớn tiếng : “ Thiết Chưởng bang Cừu Thiên Hổ xin lĩnh giáo cao chiêu”

Lời dứt thì đã cùng Từ Tử Lăng xuất chưởng, chưởng cương mãnh vô cùng đem không khí bức nóng.

Từ Tử Lăng vội vận kiếm nghênh đón.

Về phần Mạc Đại tiên sinh và Hoàng Tuyết Mai thì cả hai lúc này đang tỷ thí chưa phân ra thắng bại.

Tiêu Tương Dạ Vũ được Mạc Đại dùng Tiêu Tương cầm đàn ra nghênh bài Thiên Long Bát Âm do Hoàng Tuyết Mai dùng Thiên Ma Cầm.

Cầm đấu âm đấu người đấu.

Xét về tỷ đấu Hoàng Tuyết Mai thua Mạc Đại về công lực nhưng lại thắng Mạc Đại ở cầm, Thiên Ma Cầm mạnh hơn Tiêu Tương cầm của Mạc Đại, lại thêm một ưu thế khác đó là Hoàng Tuyết Mai trẻ hơn Mạc Đại.

Thiên Nhân sơ cảnh non trẻ khí huyết thịnh vượng hơn Mạc Đại đã gần bại khô, nhất thời chưa phân ra thắng bại .

Chiến trường này ít kẻ dám lại gần quan chiến nhất. Bởi vì kình lực của hai đại cao thủ kia quá đáng sợ, có vài kẻ ở gần đã bị tiếng cầm làm cho phát điên, một số công lực yếu thì hộc máu mà chết.

Chỉ một số công lực cao thâm thì bế khí vận công mới dám ở gần quan chiến.

“ Không xong!”

“ Bất Tử Thần Long!!”

“ Lão long!”

“ Long Bố Thi!!”

“ Sư tôn!!”

“ Trang chủ!!”

Không ít thanh âm giật minh kinh thốt vang lên, chỉ thấy trên không trung triền đấu giữa hai đại cao thủ, Long Bố Thi và Xích Mi Long Xà đã xảy ra kinh người biến hóa, khiến cho phía quần hào võ lâm Hàn quốc nói riêng và võ lâm trừ ma nói chung biến sắc khi thấy được.

Đó là Long Bố Thi sau nhiều lần giao đấu với Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, chỉ đở được mười lăm kiếm, toàn bộ kiếm khí kiếm thế cũng bị phá, thanh Thần Long kiếm bị chấn gãy thành từng mãnh, mà bản thân Long Bố Thi thì bị đánh rụng xuống mặt đất bên dưới, một tay đã mất đi, máu tươi tuôn ra bị hỏa diễm thiêu đốt.

Bất Lão Đơn Phụng Diệp Thu Bạch nhìn thấy Long Bố Thi thảm bại rơi xuống, trước không để ý chút nào tung người, như con phượng hoàng giương cánh cướp đến, đem Long Bố Thi tiếp được, sau đó lại tiếp đất.

Vị trí rơi lại ở gần Chỉ Giao sơn trang chổ, lập tức môn hạ liền chạy đến vây lấy.

“ Nhìn ở ngươi là cái hán tử ta không giết ngươi, nhưng ngươi hủy nữ nhân ta công lực ta phế ngươi toàn bộ võ công.” Thiên Trạch từ trên cao lại cướp xuống vị trí chổ cắm thương của mình, cao giọng nói.

“ Bất Tử Thần Long bại rồi”

“ Long Bố Thi lại bại!”

“ Tên kia thật quá đáng sợ”

“ Đến cả Long Bố Thi cũng không còn là đối thủ, hơn nữa là y lưu tình”

“ Một tay bị chém, Thần Long kiếm bị hủy”

“ Luyện Khí Chi Kiếm quả nhiên đáng sợ bậc nhất thiên hạ”

“ Vô liêm sỹ gia hỏa, ngươi phế ông ta võ công thì khác nào muốn ông ta chết”

“ Ôi Bất Tử Thần Long”

“Tên tàn ác, hắn ta muốn để Bất Tử Thần Long giày vò sống quãng đời còn lại”

Quần hào nghe mà kinh sợ trước võ lực của Thiên Trạch, ứng chiến người phe họ đã bại thua, hơn nữa còn là cái giang hồ võ lâm tôn kính người, kẻ thì bàng hoàng kẻ thì tức giận khi Long Bố Thi nhận thảm cảnh kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK