Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Nhược Y gò má phiếm hồng, nhìn xuống bên dưới không ít nữ tử ánh mắt hâm mộ nhìn mình, hai má có chút nóng oán trách nói : “ ngươi tên này còn đùa cợt ta”

“ Mỹ nhân chớ vội, một khúc này gọi là Không Sơn Điểu Ngữ là khúc nhạc tâm tình, dùng tâm mới có thể cảm ngộ được” Đế Thiên An cười nói, thân ảnh nhanh chóng đả tọa ngồi xuống hai bàn tay bắt đầu vươn ra, các ngón tay lại gãy đàn.

Không Sơn Điểu Ngữ là khúc nhạc tâm tình, cầm nghệ lẫn khúc nhạc này là từ Lộng Ngọc dạy lạy cho hắn, thông qua Ảnh Phân Thân học tập. Theo thời gian trôi qua cảnh giới hắn tăng lên thì cầm nghệ của hắn cũng thông thần, cho dù không cần cầm cũng có thể tay không gãy đàn lấy thiên địa linh khí làm đàn mà tấu lên.

Có rất nhiều người tham dự Bách Hoa Các nghi hoặc không rõ đầu đuôi khi nhìn Đế Thiên An khoanh chân đả tọa, lại bắt đầu gãy đàn bằng các đầu ngón tay trong vô hình không khí, thật giống như có một thanh cổ cầm chân thật tồn tại vậy. Nhưng rất nhanh có vài người phát hiện được thứ không đúng, dường như nghe được một thứ thanh âm vô hình.

Phong bế ngủ giác dùng tâm cảm ngộ, bọn họ lại như lọt vào một vùng không gian xinh đẹp như mộng ảo không hoa, từng giai điệu khúc nhạc vang lên làm cho linh hồn rung động. Chỉ cần người dùng tâm cảm ngộ dường như thấy được một thân ảnh nam tử kia đang gãy đàn, âm thanh rung động kia là từ hắn mà phát ra.

“ Không Sơn Điểu Ngữ, thật là đang gãy đàn sao?”

“ Sao ta lại không nghe được?”

“ Dùng tâm cảm ngộ, dùng tâm sao?

“ A thật có, ta thật nghe được”

“ Nhìn kìa, trợi ạ chim chóc xung quanh đang đổ về nơi này”

“ Bọn chúng lẻ nào cũng nghe được sao?”

Rất nhiều thanh âm vang lên, từ đám người không nghe được các thế gia công tử bách tính bình thường đều bị Đế Thiên An làm cho mê hoặc không rõ. Càng làm cho bọn họ chấn kinh là trên bầu trời rất nhiều chim chóc đều đổ về, yên lặng đậu lên trên các cánh cây mái nhà, như khán giả trung thành yên lặng lắng nghe.

Càng ngày càng nhiều chim chóc đổ về vây quanh lấy mái nhà xung quanh Đế Thiên An, yên lặng lắng nghe. Không bất cứ con chim nào phát ra tiếng động, không ít con chim nhỏ đả đậu lên người Diệp Nhược Y trong ánh mắt rung động ngơ ngác của nàng, giờ phút này không cách nào có thể diễn tạ được tâm trạng trong lòng của nàng. Khi mà nàng nghe được khúc nhạc tuyệt vời như vậy.

“ Phong hoa tuyệt đại, vô song công tử, hôm nay nghe được một khúc Không Sơn Điểu Ngữ quả không uổng Tạ mỗ đến nơi này” Tạ Uyên tỉnh lại nhìn đầy trời chim chóc tán đi, cảm thán lên tiếng : “ một khúc đoạt tâm, chả trách Tuyết Nguyệt Thành các cô nương, ta nếu là nữ nhân chỉ e cũng bị hắn trộm tâm”

Tư Không Trường Phong gật đầu đôi mắt mở ra, hắn đương nhiên cũng nghe được, liền lẩm bẩm : “ Thiên hạ phong lưu chiếm 10 thành, aii từ khi hắn đến Tuyết Nguyệt Thành đều không được bình yên, aiii”

“ Bại hoại, sắc lang, đại hoa tâm củ cải, tên lừa gạt khốn kiếp” một thanh âm giận giữ cùng oán trách từ bên dưới cất lên, chính là đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt Thành, Tư Không Thiên Lạc cầm ngân thương chỉ lên mắng : “ ngươi suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, đi lừa gạt nữ nhân khác”

“ Hahaha” Đế Thiên An cười lớn lên vui vẻ, cười nói : “ các mỹ nữ, các nàng có muốn để cho bản công tử trêu chọc, lừa gạt không?”

“ Muốn” “ nếu là công tử thiếp thân nguyện ý” “ nguyện ý” rất nhiều thanh âm bất đồng từ đám nữ nhân bên dưới vang lên, gò má phiếm hồng ánh mắt u oán nhìn thân ảnh bên trên kia.

“ Thiên Lạc nàng thấy đó, hoa rơi có ý nước chảy lại hữu tình, các nàng đều không để ý nàng để ý làm gì. Lẻ nào cũng bị ta lừa gạt trộm tâm mất rồi”

“ Phi” Tư Không Thiên Lạc mặc đỏ bừng “ phi” mắng một tiếng, xoay người rời đi còn không quên mắng : “ còn lâu, bản cô nương mới không bị tên xấu xa bại hoại như ngươi lừa gạt”

Diệp Nhược Y nhịn không được đem bàn tay luồn vào eo hắn xoắn mạnh, lại nhìn hắn quay đầu khóe môi nhích lên độ cong làm cho nàng càng xấu hổ hơn, tim đập liên hồi phương tâm lại loạn nhịp. Lại xấu hổ vội đẩy ra hắn, thân ảnh nhanh chóng đằng thân thoát đi, bên tai nghe được một tràng cười dài làm cho gò má nóng hổi hơn.

Thiên Hạ Vô Song thành, Dịch Thủy bờ sông.

Một cái ôm cái hộp kiếm thiếu niên áo trắng ngồi ở bờ sông, thong thả nói một câu: "Lại thua rồi?"

Thân là đường đường thiên hạ bốn thành một trong Vô Song Thành thành chủ kiếm khách lặng lẽ đem vật cầm trong tay kiếm gảy cắm vào trong đất: "Thua, lần này thua rất hoàn toàn. Sau này cũng sẽ không lại đi Tuyết Nguyệt Thành tìm hắn so kiếm."

"Không có sao, ta giúp ngươi thắng trở lại." Thiếu niên cười lộ ra một hớp rõ ràng răng, đang là hôm đó từng tại Vu Điền Quốc một người ngự kiếm ngăn lại Vô Tâm, Vô Thiện, Đường Liên, Tiêu Sắt cùng với Lôi Vô Kiệt thiếu niên Vô Song, đột nhiên mày chau lại khi thấy sư phụ mình một tay bị đoạn, lớn tiếng nói : “ ta cũng sẻ giúp ngươi đoạt lại một cánh tay kia”

Tống Yến Hồi tại Vô Song bên người ngồi xuống, lắc đầu nói : “ Lần này đi Tuyết Nguyệt Thành gặp được một khoáng thế kỳ tài, thua không oan, bại không oan, ngươi cùng đừng mong giúp sư phụ đòi về công đạo. Hắn còn đáng sợ hơn cả Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, là một tên quái vật”

“ Ồ” Vô Song thiếu niên khá hứng thú lên tiếng.

Tống Yến Hồi lại nói : “ Thập Cường Võ Đạo, nội ngoại kiêm tu, bất diệt long thân, thập phương vô địch, thiên hạ người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử.”

“ Thập Cường Võ Đạo, nội ngoại kiêm tu, bất diệt long thân, thập phương vô địch” Thiếu niên Vô Song gãy gãy đầu, nói : “ là tên kia”

Tống Yến Hồi cảm thán lên tiếng : “ hắn chỉ dùng kiếm, nếu không phải có cố nhân, sư phụ hẳn đả chết dưới vô hình chi kiếm kia rồi. Vô Song chưa nhập Kiếm Tiên tuyệt không thể cùng người kia là địch, hơn nữa cho dù nhập Kiếm Tiên cũng không được lổ mãng, đối phương không chỉ kiếm thuật, y sức một mình cùng Kiếm Tiên và Thương Tiên so chiến”

Vô Song thiếu niên sờ sờ đầu mình, ngu ngu bộ mặt nói : “ sư phụ, một người có thể luyện được nhiều môn võ công như vậy sao?”

Tống Yến Hồi nhìn đồ đệ mình ngi ngờ hỏi, hắn trước đây cũng không tin nhưng khi cùng Đế Thiên An đối chiến, chỉ đơn thuần giao thủ một kiếm, luận về khí lực đả để cho hắn kinh hãi, khí huyết trong người nhộn nhạo hổ khẩu tê rần, lại thêm thông tin hắn thu được hắn lựa chọn tin tưởng, gật đầu nói : “ có, trên đời nếu có một người, chỉ có Đế Thiên An”

Tống Yến Hồi lại nói :" Đồng lứa bại bởi Lý Hàn Y, bại dưới vô hình kiếm của y ta nhận. Ngươi tại hạ đồng lứa trên người thắng trở về làm cho. Ta lần này gặp được một người, hắn nói hắn kêu Lôi Vô Kiệt, ta tựa hồ đã nghe ngươi nói hắn tên."

" Đúng, ta đã thấy hắn. Ở đó cái cũng là cát địa phương, kia quốc gia tên tốt khó đọc, không nhớ được." Vô Song gãi đầu một cái, cười một tiếng, "Sư phụ ngươi biết, ta trí nhớ không tốt."

"Ngươi ngay cả một quốc gia tên cũng không nhớ ra được, nhưng nhớ hắn tên?" Tống Yến Hồi cười nói.

"Bởi vì hắn rất đặc biệt, ngày đó người nhìn thấy đều rất đặc biệt, ta đều nhớ bọn họ dáng vẻ. Nhưng rất đáng tiếc, ngày đó gặp tên kia, nếu không nhất định thật tốt đánh một trận." Vô Song khẽ vuốt cái hộp kiếm.

"Ngươi sau này nhất định có cơ hội. Bởi vì hắn bây giờ là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y đệ tử." Tống Yến Hồi nói.

Vô Song ánh mắt sáng lên: "Hắn cũng học kiếm?"

Tống Yến Hồi gật đầu một cái: "ngày đó ta dò xét võ công của hắn, đối với hắn ra một kiếm, hắn đã có mấy phần Lý Hàn Y chân truyền, nhưng cùng ngươi so sánh, lại có một khoảng cách. Lý Hàn Y hai mươi năm chỉ thu như vậy một tên học trò, xem ra đối với hắn, cũng là dành cho kỳ vọng rất lớn. Hơn nữa lại được vô song công tử một bộ Tung Hoành kiếm pháp, có lẽ trong ba năm có thể nhập bước Kiếm Tiên"

Vô Song nghe vậy sau một hồi trầm ngâm bỗng nhiên chợt mở ra cái hộp kiếm, hạp trung vẫn là kia mười hai chuôi phi kiếm cùng với chuôi này màu lửa đỏ trường kiếm, hắn dùng sức vỗ một cái cái hộp kiếm, trong đó tám chuôi phi kiếm từ cái hộp kiếm trung bay ra, chia một hàng hàng ở vô song trước mặt.

Vô Song nhẹ nhàng gõ bọn họ, nhớ tới những thứ này kiếm tên, đọc : "Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, Tuyệt Ảnh, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu."

"Ngươi đã có thể khống tám chuôi phi kiếm?" Tống Yến Hồi vừa mừng vừa sợ.

Vô Song khẽ mỉm cười, ống tay áo vung lên, tám chuôi phi kiếm bay rít ra, ở trên mặt hồ kích thích một tầng sóng lớn. Vô Song nữa huy ống tay áo, tám thanh kiếm gào thét chìm vào giấc ngủ, đất bằng phẳng khởi sấm.

Vô Song lạ huy ống tay áo, mười thanh kiếm khuấy động một hồ nước sông, gợn sóng phập phồng, liên miên bất tuyệt. Cái hộp kiếm trúng có hai chuôi phi kiếm, bỗng nhiên rục rịch, chuẩn bị cởi hạp ra.

Vô Song cười nói: "Nếu Lôi Vô Kiệt ba năm thành Kiếm Tiên, vậy ta liền một năm thành Kiếm Tiên, lần sau gặp lại ta nhất định đánh bại Đế Thiên An”

Đế Thiên An để lại cho hắn ấn tượng quá sâu không chỉ ngự kiếm thuật mà còn kiếm thuật siêu quần, ngày hôm đó hắn thấy được một đao một kiếm trên tay đối phương cùng Thương Tiên đại chiến, sau này từ đối phương nhận được công pháp ngự khí một bước đột phá.

Càng về sau y thanh danh lại vang dội được xem là đương thời đệ nhất cao thủ, khi một mình xông Mộ Lương thành đại chiến với Cô Kiếm Tiên, sau đó lại đến Tuyết Nguyệt thành cùng hai Tiên quyết chiến, mặc dù y trọng thương thua cuộc, song ai cũng biết rõ được y thua cuộc là do y ngạo mạn khinh cuồng, đòi sức một người chiến Tuyết Nguyệt song Tiên.

Hắn giương tay một cái, tám chuôi phi kiếm bay trở về cái hộp kiếm trong, Vô Song đóng lại cái hộp kiếm, sau khi đứng dậy cầm lên hộp kiếm xoay người rời đi.

Tống Yến Hồi lặng lẽ nhìn hắn bóng lưng, sau hồi lâu mới thở dài: "Vô Song Thành có trở lại huy hoàng không, liền toàn dựa vào ngươi rồi."

Vô Song nghe được những lời này, xoay người, cười nói: "Sư phụ, ta không muốn làm cái gì Vô Song Thành thành chủ. Ta chỉ là vui vẻ luyện kiếm. Bất quá nếu sư phụ muốn làm, như vậy ta làm cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK