Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Xuân Phong chấn chấn ống tay áo: "Nếu ta không để cho ngươi mang đi chứ?"

Cẩn Uy công công sững sốt một chút, đại khái không nghĩ tới Mộc Xuân Phong lại sẽ trả lời như vậy, tự giễu vậy cười một tiếng, không có nói nữa ngữ, trực tiếp liền rút kiếm ra.

Lúc này Mộc Xuân Phong thủ hạ cũng sắp hắn kiếm đưa lên, kim chuôi ngọc sao, hoa mỹ kiếm, tiêu chuẩn công tử nhà giàu kiếm, nhìn tinh mỹ, nhưng là chân chính lợi kiếm, nói: "Tiêu huynh đệ yên tâm, Ngũ Đại Giám danh hiệu tại Thiên Khải có chút vang ta bất kể, tại ta Thanh Châu Mộc Gia trước mặt, nhằm nhò gì!"

Thanh Châu là một cái phiếm xưng, chính xác gọi hẳn là Thanh Châu cửu thành, chia ra là: Phúc Trạch, Hà Thụy, Vãn Ly, Trường Hưng, Kim Tú, Vân Gian, nghỉ Ninh, Mục Dã cùng với Bạch Thành. Cửu thành đơn độc tự trị, thượng vô châu phủ, thẳng tới Thiên Khải, chỉ vì chín tòa thành trì đại biểu cả cái Thiên Khải tài sản.

Này cửu thành đều là thương thành, hắn bao phủ Bắc Ly gần như tám thành buôn bán, là là cả cái Bắc Ly kinh tế trung tâm. Mà tại Thanh Châu cửu thành trong, Vân Gian thành Mộc Gia được gọi là Thanh Châu nhà giàu nhất, nhưng là Mộc Gia rốt cuộc có bao nhiêu thiểu tiền, kết quả là không là Thanh Châu nhất người có tiền, cũng không ai biết.

Nhưng là Mộc Gia coi như hôm nay Thanh Châu thương hội người chưởng đà, hắn liền là hôm nay trên danh nghĩa Thanh Châu nhà giàu nhất. Mộc Gia dưới cờ sản nghiệp đông đảo, không đếm xuể, trong đó lấy dược liệu sản nghiệp phát nhà, hôm nay cũng vẫn là Bắc Ly lớn nhất dược liệu thương.

Ba người cũng là sững sốt một chút, Mộc Xuân Phong vẫn luôn là một bộ công tử văn nhã hình dáng, nhã khí mười phần, nhưng không ngờ tới đột nhiên tiêu ra một câu thô tục.

Cẩn Uy công công bỗng nhiên nhảy lên một cái, một kiếm hướng về phía ba người bổ tới, hắn mặc dù nhỏ chu còn đang mấy chục ngoài trượng, nhưng kiếm khí vẫn mang tuyệt cường uy thế hướng về phía mọi người đánh thẳng tới.

Lôi Vô Kiệt đang muốn xuất thủ, bỗng nhiên thấy kia Mộc Xuân Phong cướp trước một bước nhảy lên một cái, cư cao lâm hạ, hướng về phía kia Cẩn Uy công công một kiếm bổ tới.

Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, thậm chí Cẩn Uy công công, đều ở đây một khắc kia ngây ngẩn. Nếu như nói nhất định phải hình dung Mộc Xuân Phong một kiếm này lời, như vậy tốt nhất tỷ dụ liền là trước mắt chi cảnh, bát ngát như biển khơi, mênh mông như sóng khởi.

Một kiếm, kinh vạn triều, chỉ thấy kia mấy trong vòng mười trượng nước biển đều bị một kiếm kia nhấc lên đợt sóng, lại hướng xuống dưới chợt vỗ mà rơi.

"Nguyên lai là như vậy." Tiêu Sắt khẽ mỉm cười một cái.

Lôi Vô Kiệt ánh mắt nhưng vẫn đi theo thanh kiếm kia, trong ánh mắt mãn là mừng rỡ. Đúng vậy, không sai. Liền là thanh kiếm này, bỏ ra Mộc Xuân Phong bản thân kiếm thuật không nói, cũng chỉ có thanh kiếm này, mới có thể có như vậy khí thế.

"Động Thiên Sơn!" Lôi Vô Kiệt rốt cuộc hô lên thanh kiếm này tên.

Kiếm khí mênh mông, một kiếm khởi thiên sơn, động vạn triều, Kiếm Tâm Trủng Lý Tố Vương chú tạo, đời này thập đại danh kiếm đứng hàng thứ bảy-Động Thiên Sơn.

Như vậy nhiều năm, ngay cả đúc kiếm Lý Tố Vương cũng không biết kiếm này rơi vào tay ai, Lý Tố Vương cùng Lôi Vô Kiệt tại Kiếm Tâm Trủng từ biệt lúc còn nhờ Lôi Vô Kiệt tra hỏi kiếm này tung tích, lại không nghĩ rằng ở chỗ này nhìn thấy, lại là tại Thanh Châu Mộc Gia Tam công tử trong tay.

Có thể kia triều nổi sóng rơi sau, Cẩn Uy công công thân hình lại lần nữa xuất hiện, hắn điểm chân lần nữa rơi vào kia một chiếc thuyền con trên, cả người quần áo tím áo quan lại không có dính vào nửa điểm nước biển, khí thế kia mười phần một kiếm, nhưng cũng tỏ ra chỉ là hời hợt.

Mộc Xuân Phong cũng rơi về trên thuyền, thở dài: "Quả nhiên Thiên Khải Ngũ Đại Giám không là nhân vật bình thường."

Tiêu Sắt lạnh lùng nói: "Ngươi mới vừa một kiếm kia, khí thế rất mạnh, xuất kiếm cũng rất đẹp, có thể ngay cả có một cái khuyết điểm."

Mộc Xuân Phong hoặc nói: "Cái gì khuyết điểm?"

"Không có ích gì." Tiêu Sắt đáp phải dứt khoát.

Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt nhất thời trong lòng cả kinh, trong đầu nghĩ lúc này nói bậy gì nói thật, thật vất vả tìm được cái núi dựa, chẳng lẽ một giây kế tiếp liền muốn bị hắn một cước đá xuống thuyền?

Có thể kia Mộc Xuân Phong nhưng gãi đầu một cái: "Sư phụ ta cũng là nói như vậy, có thể ta học kiếm lại không phải là vì giết người, chủ yếu còn là đẹp mắt trọng yếu nhất."

"Không giết người là đúng." Lôi Vô Kiệt vừa gật đầu khen, một bên chậm rãi rút kiếm ra, "Nhưng là tiền đề còn có một chút, mình phải còn sống."

"Đánh đi." Đường Liên bất đắc dĩ nói.

“ Ong ong ong ong” Đột nhiên tiếng chấn minh từ trên thiên không kéo xuống bên dưới để cho đám người trên thuyền lẫn Cẩn Uy chú ý đến, chỉ thấy từ thương khung bên trên một chuôi đỏ hồng đang tỏa ra đỏ sậm chi kiếm, sát khí thao thiên lao xuống hướng về Cẩn Uy mà đến.

“ Thiên Tịch, tỷ phu” Lôi Vô Kiệt hô lên một tiếng.

“ Keng keng keng” Chỉ thấy Thiên Tịch lao xuống bên dưới không ngừng công kích lấy Cẩn Uy công kích, tóe lửa quang mang không ngừng vang lên mặt biển dậy sóng cả lên.

“ Thiên Tịch, thiên hạ vô song, Đế Thiên An, không ổn” Cẩn Uy hô lên một tiếng chấn bay đi Thiên Tịch, hắn sở dĩ đến nơi này chính là muốn bắt đi Tiêu Sắt trở về khi mà mối họa của Đế Thiên An bày ra quá lớn, từ việc đối phương trọng thương Cẩn Tiên giết Tiêu Cảnh Hà chặt tay Tiêu Sùng , hấp toàn thân công lực của Lan Nguyệt Hầu đả khiến cho Minh Đức Đế kiêng kỵ.

Nhưng đến ngay cả Khâm Thiên Giám Tề Thiên Trần còn can ngăn, cho dù hắn đích thân xuất thủ cũng không làm gì được. Nhất là khi việc Bạch Vương Tiêu Sùng cả gan vây giết Lý Hàn Y cùng với Ám Hà hợp tác, đối phương không chỉ độc đấu ba đại cao thủ, mà ngày đó còn đem Ám Hà Đại Gia Trường, Tô Mộ Vũ, Tạ Thất Đao cùng Đường Gia tam lão tàn sát.

Kiếm bại thế gian năm đại Kiếm Tiên, Bách Lý Đông Quân không ra hắn chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Thiên hạ vô song công tử, tài hoa trác tuyệt mỗi một hạng mục đều kinh tài tuyệt diễm, thậm chí so với Nộ Kiếm Tiên ma đầu còn đáng sợ hơn rất nhiều...

Lần này hắn phụng mệnh đến chính là âm thầm đem Tiêu Sở Hà đem về Thiên Khải, chặng đường này hắn không tra ra được tung tích của đám người Đế Thiên An đâu cả cho nên mới dám động thủ, lần trước vây công lấy ba người cũng chạy đi cũng chính là bị đám người Tiêu Sắt hù dọa hẹn ước ba ngày đây.

Chỉ thấy từ trên bầu trời thân ảnh Đế Thiên An nhanh như sao xẹt lao xuống bên dưới, như lưu tinh giáng thế khí thế đè ép sơn hà, mặt nước dưới thuyền Cẩn uy cũng bị đè xuống sóng biển cũng trôi dạt qua.

“ Ầm” Vang dội thanh âm, từng đợt sóng nước văng tung tóe vang lên cao đến mười mấy mét, lúc này trên tay Đế Thiên An là Địa Hạ từ trên chặt xuống cùng với Uyên Nhãn tóe lửa không ngừng, phù triện bên trên thân kiếm ẩn ẩn mở ra sát khí thao thiên.

“ Chỉ nhiêu đây sát khí” Đế Thiên An khinh thường nói, tay trái giơ ra chuôi Thiên Tịch từ xa bay đến thân ảnh búng người ra sau hay tay gạt mạnh kiếm khí cuồn cuộn kéo căng ra mặt nước dậy sóng ngũ hành chi khí lẫn sát khí thao thiên hiện ra nhân thế.

Thanh Uyên Nhãn sát khí kinh người là bội kiếm của khai quốc hoàng đế khi ra trận giết người vô số, giết được bao nhiêu đây vạn người chục vạn người sao. So với đồ lục trăm vạn thủ cấp Thiên Tịch mà nói giống như tiểu học gặp đại học mà thôi.

“ Ào ào ào ào” Chỉ thấy mặt nước bên dưới không ngừng bốc lên xoay tròn lấy thân ảnh Cẩn Uy công công, chỉ thấy thân hình hắn dẫm lên mũi thuyền đào thoát đi, người này đến không phải là hắn có thể đối thủ, hơn nữa cho dù đối phương không giết hắn thì máu huyết lẫn nội công trong người đây.

“ Uỳnh uỳnh uỳnh” Chỉ thấy một thanh âm vang dội không kém vang lên, trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Mộc Xuân Phong, lẫn Tiêu Sắt từng cột gai băng từ bên dưới mặt nước liên miên mọc lên, tạo thành một vách tường chắn đem Cẩn Uy công công chặn đường lại.

Trên một ngọn gai băng to lớn một thân ảnh nữ tử trên tay mang theo một thanh trường kiếm tỏa ra khí lạnh trên đó, theo mũi kiếm chỉ lấy gai băng không ngừng hiện lên công kích lấy Cẩn Uy.

“ Tỷ, thật lợi hại ta chưa từng thấy chiêu thức ấy” Lôi Vô Kiệt trợn mắt thì thào lên, gãy gãy đầu nói.

“ Lý Hàn Y” Cẩn Uy chân đạp lên gai băng thân hình không ngừng né đi công kích từ các gai băng lao đến, những phù chú văn triện trấn áp trên thanh kiếm đả cởi bỏ sát khí khổng lồ được giải phóng, lúc này trên người hắn y phục cũng xuất hiện nhiều vết cắt, hàn khí vươn vấn ra.

“ Kiếm tên Vạn Lý Băng Hoa” Lý Hàn Y nhìn Đế Thiên An đả thu hồi công kích, nàng cũng không phải là người lương thiện gì, lại thêm Đế Thiên An nữa trước đây đả dám chỉ kiếm Minh Đức Đế chỉ tên này còn sợ sao, mượn tên này thử kiếm của nàng luôn.

Chỉ thấy Lý Hàn Y tung người nhảy xuống mặt biển bên dưới Thủy Hàn kiếm cắm xuống mặt nước bên dưới, trong chớp mắt hàn băng lan tỏa bao phủ khắp cả mặt biển đem từng cơn sóng lớn giỏ đóng băng lấy, thậm chí cả chiếc thuyền lớn đám người cùng bị ảnh hưởng lấy lớp gỗ cũng đóng lên băng tuyết.

Nhưng mọi chuyện cũng chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy từ bên dưới lớp băng vô số bông hoa sen hiện ra dưới ánh mặt trời phản lộ ra lấp lánh tinh quang, những búp sen chậm rãi hé lộ nở rộ khoe sắt, từ bên trong đó vô số gai băng lao lên, như con nhím một dạng gai nhọn bắn lên không trung, tốc độ cực kỳ mau lẹ.

“ Thật đẹp kiếm” Mộc Xuân Hoa nỉ non lên khi nhìn phía trước một khung mỷ cảnh như vậy, bọn họ dường như lạc vào tiên cảnh một dạng, vốn là mặt biển rộng lớn đả bị đóng băng thành một mảnh lớn giống như đất liền một dạng, mà trên đó vô số bông hoa nở rộ lấp lánh.

“ Ngũ Đại Giám sau này chỉ còn Tứ Đại Giám” Tiêu Sắt thở than nhìn trên bầu trời Cẩn Uy bốc phát ra vô cùng kiếm khí chống đở nhưng đối mặt với hàng vạn mũi gai băng công kích, so với tuyệt kỹ Vạn Thụ Phi Hoa của Đường Môn còn lợi hại hơn một bậc.

“ Phốc phốc phốc phốc” Liên tiếp thanh âm vang lên trên người Cẩn Uy, khi mà hắn đối mặt với một người kiếm thuật còn trên hắn một bậc, kiếm tiên Lý Hàn Y từng đợt huyết hoa không ngừng bắn ra chẵng mấy chốc cơ thể hắn xuất hiện trăm ngàn lổ thủng, thân ảnh cũng từ trên bầu trời rơi xuống.

“ Ầm” một tiếng thân hình ngã vào đám băng hoa bên dưới đem băng hoa bể nát đi, thanh Uyên Nhãn cũng rơi cắm xuống mặt đất bên cạnh hắn, máu tươi trên bầu trời phiêu tán tô điểm trên những đóa băng hoa càng làm cho quang cảnh thêm mỹ lệ.

Thân ảnh Đế Thiên An nhanh chóng xuất hiện bên cạnh hắn trên tay Thiên Tịch cũng hấp nốt số máu tươi còn lại, càng là máu tươi cường giả thì cung cấp năng lượng cho Đế Thiên An rất nhiều, còn sót lại nội công hắn cũng hấp thu luôn. Đợi làm song hết thảy đem mắt nhìn qua thanh kiếm bên dưới, cười nhạt một cái thân ảnh hướng về chiếc thuyền lớn đám người mà đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK