Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phong là người tinh minh, làm sao không rõ Thiên Trạch muốn đánh mặt tiện nghi nhạc phụ của mình, có điều biết thì biết hắn vẫn làm như không hiểu.

“ Xin Việt Đế yên tâm, Tiêu Phong này nếu làm ra hành vi đó không cần đợi đại vương xuống tay, tự mình tự vẫn” Tiêu Phong cam đoan nói.

Thiên Trạch gật đầu : “Trong cung này tuy đổ nát nhưng mé tây hai ngàn bước còn một tòa tẩm cung tạm bợ, đệ sửa sang lại cho đệ muội nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều, ta không để ý mấy thứ đó. Hơn nữa quy cũ là do ta định, chỉ cần nghe ta là được”

Nghe Thiên Trạch bá đạo như vậy, Tiêu Phong cũng không từ chối : “ vậy tiểu đệ xin nghe đại vương”

“ Trong cung còn một ít thủ hạ của ta sinh sống ở phía tây, cả hai muốn ăn gì có thể đến tìm bọn họ hoặc ra ngoài cung hoặc là tự lấy lương thực nấu nướng, không thì ăn trái cây ở đây” Thiên Trạch nói xong vươn tay hấp xuống hai khỏa đào chín cho cả hai.

Tiêu Phong cùng A Châu tiếp nhận, trong hai người Tiêu Phong thì không chút cố kỵ nào hắn một đường đến đây cũng đã mệt, lại nói một hồi cũng khô cổ nay có đào chín, không chút khách sáo miệng lớn ăn.

A Châu thì tương đối ý tứ từ tốn ăn.

Diễm Linh Cơ nhìn Tiêu Phong ngạc nhiên nhìn quả đào khi ăn một miếng lớn : “đây cũng không phải đào bình thường có ích cho võ giả tu luyện, nhất là A Châu muội muội hình như không có võ công đi, ăn đào này nhiều cải thiện thể chất còn có thể bảo trì thanh xuân”

“ Hả?” A Châu, Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Mộc Uyển Thanh, A Tử nghe được giật mình, mấy lời cuối kia khiến cho đám nữ chú ý vô cùng.

Mà đám người Đoàn Chính Thuần cũng kinh ngạc, không nghĩ đến mấy cây đào kia lại quý giá như vậy.

Ai nấy đem mắt nhìn A Tử ăn lấy ăn để mà thèm.

Nói chuyện thêm dăm ba câu, một cái thân ảnh Nữ tử lại đến.

Thạch Quan Âm từ xa mà đến, dung mạo xinh đẹp câu dẫn vô cùng, nàng xuất hiện cũng khiến đám nam nhân chú mục.

“ Bệ hạ” Thạch Quan Âm không để ý đến đám người có mặt, uyển chuyển đến trước Thiên Trạch, thanh âm kiều mị cất lời.

Tần Hồng Miên và Nguyễn Thanh Trúc nhìn thấy Đoàn Chính Thuần lại bị cái nữ nhân mới đến thu hút càng thêm ăn vị, trong lòng thầm mắng cái tên này.

Đoạn Chính Thuần cũng cảm nhận được khác thường vội dời mắt đi, không muốn nhìn cái nữ tử này nữa, bởi hắn mà nhìn thêm chỉ sợ bị cái đàn bà kia mê mất.

“ Là chuyện gì để nàng cất công đến tìm ta vậy?” Thiên Trạch cất lời hỏi.

Thạch Quan Âm đáp : “ tiện thiếp nhận được tin thú vị, quần hào Sở quốc lấy Cái Bang và Thiếu Lâm đại quân sắp đến Thăng Long, ngoài ra còn các đại môn phái khác cũng tham dự vào, tiện thiếp đến đây muốn xin đại vương ý kiến”

Thiên Trạch đứng dậy, nói :“ Được rồi, ta còn sự vụ trong thành phải giải quyết, đệ cùng đệ muội cứ tự nhiên”

“Đa tạ bệ hạ chiếu cố” Tiêu Phong cũng đứng dậy chà, hắn biết sự tình sắp đến liên quan đến chuyện sắp đến, Việt vương muốn rời đi bàn chuyện bọn họ đích xác là không nên tham dự.

A Châu thuận theo.

Thiên Trạch đi vài bước lại: “ riêng Đoàn Chính Thuần ta nhìn mặt hai người để hắn ở lại nơi này một đêm, chổ đổ nát hoàng cung này không chứa nổi, qua đêm liền dọn đi”

Trần trụi đánh mặt, song Đoàn Chính Thuần biết người kia đối với mình thành kiến, chỉ có càng nói càng sâu, thay bằng không nói.

Mấy cái gia thần phía sau thấy chủ nhục nhưng có thể làm được gì, dù sau chủ tử đắc tội người ta trước, lại thêm cái đổ nát hoàng cung này cũng không thích hợp ở lại được, trừ mấy cây đào kia đáng để chú ý ra.

“ Khụ! Khụ!” Tiêu Phong ho khan nói : “ mấy vị, Tiêu mỗ còn có việc xin đi trước”

Nói xong hắn cũng không ở lại, hướng về chổ mà Thiên Trạch chỉ dẫn, muốn sửa sang lại một chút để cho A Châu tối nay qua đêm, trước khi đi không quên cách không hấp hai trái đào.

A Châu muốn đi theo, bất quá cha mẹ còn ở đây cũng lúng túng.

Thời gian lại qua đi, Đoàn Chính Thuần nhóm người cũng đi thám thính trong hoàng cung lột trong rừng rậm này, liệu còn nơi nào có thể dừng chân hay không?

Đêm tối lại bao phủ hoàng cung Đại Việt, tàn tạ tẩm cung bị đại thụ bao phủ, một khung giường đá rộng lớn được mền vải lót trên.

“ Chàng là đang lo lắng cho Việt Đế ư?” ở bên cạnh nhìn Tiêu Phong cầm bình ngọc uống rượu, A Châu dò hỏi.

Tiêu Phong gật đầu : “ huynh ấy thực lực mạnh mẽ, tuy chiếm lại được đô thành quân đội lại không có, đến nay chỉ là một mình chèo chống. Trước mắt võ lâm quần hùng lại kéo xuống, ta không an tâm”

Chặng đường đến đây hắn cũng đã nghe náo động của Đạo Thánh làm ra ở Tân Trịnh và Bách Việt, bất quá hắn không yên tâm lắm, bởi thế lực mà y lôi kéo đều là những kẻ hung ác trong chốn võ lâm, mà Đạo Thánh đắc tội không ít thế lực, bây giờ thân thế lộ ra, trong tối ngoài sáng đều có địch nhân không ít.

Dù có mạnh mẽ đi nữa nhưng đối mặt với bốn nước đại quân cùng quần hào võ lâm Sở quốc kết trận mà đến, vị đại ca kia có thể chống đở được ư?

A Châu đáp : “ Việt Đế trí tuệ vô song, chàng có thể nhìn ra được, lẽ nào không nhìn ra được ư?”

Trước khi Thiên Trạch lộ ra ánh sáng, Đạo Thánh tung hoành các nước khiến bao thế lực thất thủ, bao nhiêu thế lực bẫy rập cũng không làm gì được. Đem kẻ thù của mình ở Tân Trịnh đùa giỡn.

Đến nay Hàn quốc lâm vào khốn cảnh còn chưa đi ra, nội hoạn ngoại ưu. Mà đô thành Thăng Long bị y trong tối chiếm lại khó người biết được, cho đến khi Việt Đế hiển lộ thế nhân chư hùng kinh sợ, tài trí và phách lực để cho A Châu kính sợ.

Ý lang quân mình có thể nhìn ra được, A Châu không tin Việt Đế không nhìn ra được, nàng cho rằng vị kia đã từ lâu có kế sách ứng phó với khốn cục này.

Tiêu Phong ngẩn người trong giây lát : “ đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ! Huynh ấy làm việc đều nắm chắt, ta lại nghĩ dư thừa!”

“Người trong cục u mê kẻ ngoài cục tỏ tường” A Châu nói : “ thiếp nghĩ Việt Đế đã chuẩn bị chu toàn cả rồi, chàng đừng quên 30 vạn quân trong thành bị diệt trong một đêm, lại đem Hàn Sở Bắc Ly Ngô bốn nước quân đội khu trừ, hai tòa Mộ Vương Chi Vương cũng bị Việt Đế phá, lẽ nào sợ kẻ địch đến ư?”

“ Nói đúng lắm” Tiêu Phong gật đầu, lại nhìn A Châu băn khoăn vô cùng.

A Châu đoán ra được tâm tư của đàn ông trước : “ lần trước Việt Đế cùng chàng đại náo Tụ Hiền trang, gây thù chuốc oán với võ lâm Đại Sở. Nay Việt Đế trở về cựu đô lại xưng Đế,võ lâm các phái lẫn triều đường bốn nước đều xem ngài ấy là cái gai trong mắt, sắp tới là một hồi gió tanh mưa máu, mà chàng lại không an tâm đến thiếp”

Tiêu Phong cười khổ lại gật đầu.

Thiên Trạch trở về cựu đô và cường chiếm lại đô thành, sau đó lại to gan xưng Đế bất kể các nước lẫn thế lực. Nắm giữ sức mạnh như thần như ma kia, bốn nước sẽ an tâm để y lớn mạnh ư? trước mắt là võ lâm nước Sở đến là một hồi ác chiến.

Thăng Long sẽ là một hồi thảm chiến, Kiều Phong không sợ chết, Đạo Thánh có ân nghĩa hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ là hắn lo lắng A Châu.

“Việt Đế cố ý gây khó dễ cho phụ thân thiếp, còn để ông ấy ngày mai dọn đi, là muốn để chàng cùng thiếp tránh họa” A Châu tiếp tục nói : “ song Việt Đế cũng biết tính chàng, có lẽ là muốn để thiếp tránh khỏi mầm họa này”

Tiêu Phong thấy A Châu đến gần nép vào lòng mình, hắn đích thật là có tâm tư đó muốn để A Châu theo song thân rời khỏi, chờ qua yên ổn rồi tính sau.

“ Thiếp biết chàng là bậc đại trượng phu quang minh lỗi lạc, ở lại đây có thể nguy hiểm đến tính mạng, song thiếp dù nhỏ bé cũng muốn trợ giúp chàng, báo ân Việt Đế” A Châu mềm mại nói, nhẹ rúc vào người Tiêu Phong : “thiếp không hối”

“ Được! nàng đã có ý vậy ta còn thể nói gì” Kiều Phong nói

A Châu lúc này mặt hiện lên đỏ ửng, sau đó làm ra một cái hành động mà trước nay nàng chưa dám làm, tay luồn vào hông của Tiêu Phong đem thắt lưng hắn giải.

“ Nàng....” Tiêu Phong bất ngờ, hắn biết nàng định làm gì.

“ Đừng nói.... xin chàng....” A Châu xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng.

Tưởng chừng như âm dương lưỡng biệt, sắp đối mặt với nguy hiểm, A Châu cũng không có nghĩ ngợi nhiều, nàng không muốn đến chết mà không thể làm nữ nhân của đàn ông này, đêm nay để nàng tùy hứng một hồi.

Tiêu Phong thấy nữ tử đã chủ động, mình là thân nam nhi há lại rụt rè chứ, thế là trực tiếp xoay người đem A Châu ôm, sau đó đặt môi lên miệng hôn lấy.

Tẩm cung vốn tàn tà, lại không ánh đèn, trong hoàng cung bị cánh rừng thôn phệ, mà mấy người Đoàn Chính Thuần lại ở một nơi khác, có ai mà chú ý đến nơi này được.

Thế là rất nhanh sau đó, trong đêm lại vang lên từng tiếng khiến nam nữ nghe được đỏ mặt tía tai, tiếng nữ nhân rên rỉ cùng nam nhân thở dốc....

Thời gian qua đi thanh âm từ nhỏ biến lớn rồi từ lớn biến nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK