Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Harry để bật ra một tiếng cười vào đúng lúc giáo sư Trelawney đang đảo quanh nó. Bà nói với vẻ quở mắng Ron:"Đưa tôi xem nào, trò kia."

Trelawney rảo bước đến, xoắn cái tách của Harry khỏi tay Ron, mọi người trở nên im lặng, chờ xem.Giáo sư chăm chú nhìn vào cái tách, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:"Chim ưng.... con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù."

Hermione thì thầm hơi to:"Nhưng mà ai cũng biết điều đó mà."

Trelawney quay lại quắc mắt nhìn cô bé.

Hermione vẫn nói tiếp:"Dạ, ai cũng biết mà. Ai cũng biết chuyện Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy."

Harry và Ron cùng trố mắt nhìn Hermione với sự ngạc nhiên trộn lẫn niềm thán phục, cả hai chưa bao giờ nghe Hermione nói chuyện với giáo viên bằng cái giọng như vậy.

Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé, và lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái tách :“Dùi cui.... một cuộc tấn công. Con yêu dấu ơi, đây không phải là một tách trà vui vẻ lắm...."

Ron rụt rè thưa:"Con nghĩ đó là cái nón trái dưa."

"Đầu lâu.... hiểm họa trên đường con đi, con yêu ạ...."

Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi chết khiếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên.

Lại vang lên một tiếng xoảng của đồ sứ bể; Neville vừa làm tiêu cái tách thứ hai của nó. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại.

"Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi.... không, không nói ra thì tốt hơn.... không, đừng hỏi tôi thì hơn...."

Dean Thomas lập tức hỏi:"Cái gì vậy, thưa giáo sư?"

Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry và Ron, ép sát vô cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để ngó vô tách trà của Harry.

Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:"Con yêu ơi, con có một Hung tinh."

Harry hỏi lại:"Một cái gì ạ?"

Nó có thể nói chắc là không phải chỉ một mình nó không biết Hung tinh là gì. Dean Thomas nhún vai với nó, Lavender Brown thì lộ vẻ bối rối. Nhưng rất nhiều những đứa khác thì rõ ràng là có biết, chúng đều giơ tay lên bịt miệng với vẻ hoảng sợ vô cùng.

Trelawney kêu to:"Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu!"

Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi Harry không thể nào hiểu được, nói:"Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ - điềm dữ tệ hại nhứt - điềm chết chóc!"

Bao tử Harry quặn đau, con chó ấy, trên cái bìa của cuốn Điềm Báo Tử Thần ở tiệm sách Phú Quí và Cơ Hàn - con chó ấy, ở trong bóng tối của đường Magnolia.... Lavender Brown cũng đưa tay bụm miệng mình lại. Mọi người đều nhìn Harry.

Mọi người, ngoại trừ Hermione. Cô bé đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng:"Con không thấy nó giống Hung Tinh chút nào."

Trelawney dò xét Hermione với một vẻ càng lúc càng khó ưa :"Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai."

Seamus cứ hết ngoẹo đầu sang bên này lại ngoẹo đầu sang bên kia. Nó nói, một con mắt nheo khít lại:"Nếu mình nhìn như vầy thì nó giống một Hung Tinh,"

Nó nghiêng mình sang bên trái nói tiếp:"Nhưng nếu nhìn từ chỗ này thì lại giống một con lừa hơn."

Harry thấy chính mình cũng ngạc nhiên, bây giờ không ai có vẻ muốn nhìn nó cả. Nó nói:"Chừng nào cô và các bạn mới quyết định xong là tôi có sắp chết hay không?"

Trelawney lên tiếng, bằng giọng nói mơ hồ nhứt của bà:"Tôi cho là chúng ta nên ngưng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng.... Làm ơn trả lại đồ đạc về đúng chỗ...."

Cả lớp lặng lẽ mang mấy cái tách đem trả lại cho giáo sư Trelawney và thu dọn sách vở vô cặp. Ngay đến Ron cũng tránh ánh mắt của Harry.

Trelawney nói một cách yếu ớt:"Hẹn đến khi chúng ta gặp lại, phúc lành cho các trò. Ôi, con yêu quí ơi...."

Và chỉ vào Neville lên tiéng:"Lần sau con sẽ trễ, cho nên con hãy cố gắng chăm hơn để theo cho kịp."

Harry, Ron và Hermione trèo xuống cái thang dây của giáo sư Trelawney rồi xuống cái cầu thang xoắn, trong im lặng, rồi cùng đi đến lớp Biến của giáo sư McGonagall. Tụi nó mất nhiều thì giờ tìm phòng học đến nỗi mặc dù đã rời lớp học Tiên tri khá sớm, mà khi bước vào phòng học môn Biến, thì cũng vừa lúc vào tiết học mới.

Harry chọn một cái ghế cuối phòng học, có cảm giác như thể nó đang ngồi ở một vị trí được chiếu sáng tập trung; cả lớp hình như cứ phóng những cái liếc trộm về phía nó, như thể nó sắp ngã lăn ra chết bất cứ lúc nào.

Harry hầu như không nghe giáo sư McGonagall giảng được điều gì về Amimagi - những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Nó thậm chí cũng không nhìn khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kiếng quanh đôi mắt ngay trước mặt bọn trẻ.

Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn "bụp" nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò:"Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô."

Đầu của mọi người lại hướng về Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:"Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và...."

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:"A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?"

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall.

Cuối cùng Harry nói:"Thưa cô, con ạ."

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:"Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng...."

Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi rồi nói tiếp, bình tĩnh hơn:"Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney...."

McGonagall ngừng lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:"Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô."

Hermione bật cười. Harry cảm thấy khá hơn, cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà người ta không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.

Tuy nhiên không phải ai cũng tin theo giáo sư McGonagall. Trông Ron vẫn lo âu dữ lắm. Còn Lavender thì vẫn rù rì:"Vậy chứ mấy cái tách của Neville thì sao?"

Khi hết giờ lớp học Biến, bọn trẻ nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa. Hermione đẩy một cái dĩa thịt hầm về phía Ron:"Vui lên đi chứ, Ron. Bồ đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó."

Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa của nó, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:"Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?"

Harry nói:"Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con."

Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng.

Hermione vẫn bình tĩnh:"Có lẽ là một con chó hoang."

Ron nhìn Hermione như thể cô bé này đã mất trí rồi :"Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì.... thì xui lắm. Cậu.... cậu Bilius của mình từng thấy một con và.... cậu ấy chết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!"

Hermione vừa tự rót cho mình món nước ép bí rợ, vừa vui vẻ nói:"Ngẫu nhiên trùng hợp ấy mà!"

Ron bắt đầu nổi nóng:"Bồ không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy."

Hermione lên giọng chị Hai:"Vậy thì bồ nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi."

Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép. Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói:"Mình thấy môn Tiên Tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá."

Ron nóng nảy bảo:"Không có gì là mơ hồ về Hung Tinh trong cái tách đó hết á!"

Hermione điềm đạm:"Bồ đâu có tự tin như vậy lúc bồ nói với Harry đó là một con cừu."

"Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi."Ron đã chạm đúng nọc.

Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán :"Nếu giỏi môn Tiên Tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK