Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về Việt vương Câu Tiễn.

Sau khi nằm gai nếm mật ba năm ở Ngô quốc, thông qua mua chuộc Bá Hi nói tốt và được Phù Sai giữ lại làm mâu và thuẫn cho Ngô quốc, Câu Tiễn được tha về và xây đô thành mới ở Hội Kê.

Chín chính sách diệt Ngô được Văn Chủng đề ra vẫn đang trong đà thực hiện, chỉ là khó khăn nói tiếp khó khăn. Sự trở lại của trưởng tử mà hắn phế đi,Thiên Trạch khiến cho hắn kế hoạch giang dở và có nguy cơ đổ bể.

Bách Việt vốn bị Ngô quốc kiểm soát lại càng bị giám thị ngày đêm hơn và chịu Ngô vương Phù Sai chú ý.

Đối với đứa con này Câu Tiễn có thể thống hận, chính nó gián tiếp để cho Bách Việt suy bại, bản thân bị khuất nhục, làm sao không hận không oán cho được.

Cơn hận cơn oán đó càng lớn lên khi đứa trưởng tử này to gan xưng Đế dựng tân quốc mới, cùng với đó là bất ngờ cùng kinh ngạc trước vũ lực và chiến tích mà đứa bị hắn phế trút kia làm ra.

Vừa hận nhưng lại vừa sợ cũng lại hy vọng. Bởi cái đứa này lại có vũ lực cái thế như vậy có thể vực dậy Bách Việt đang bị chia cắt.

Song hắn không có quá nhiều thời gian để bận tâm đứa con này, bởi Phù Sai đã cho thủ hạ triệu kiến hắn qua Cô Tô lần nữa. Bị phụ thuộc và giám thị, Câu Tiễn không thể không khuất nhục qua Ngô.

Nhưng trên đường đến Cô Tô hắn mới tận mắt thấy được phồn hoa Cô Tô không như năm xưa hắn rời đi, hoàng cung của Phù Sai trở thành đống đổ nát. Đây là chuyện mà hắn không tài nào ngờ được, bởi thủ phạm làm ra chính là đứa con mà hắn phế trút làm ra.

Vừa sợ lại vừa kinh khi biết được.

Sợ đó là lo lắng Phù Sai đem hắn ra giết tiết hận mối thù mà Thiên Trạch làm ra.

Kinh là tận mắt thấy quang cảnh Cô Tô bị họa hại, chỉ một người đúng một người lại có thể đem Ngô quốc đô thành hùng mạnh phá hư.

Mà thực tế khi Câu Tiễn gặp Phù Sai, hắn lại được Ngô vương đón tiếp nồng hậu, tựa như là anh em lâu năm mới gặp lại. Sự tình khiến cho Câu Tiễn và thế tử là Quân phu nhân bất ngờ.

Vì sao lại vậy? Lẽ nào Phù Sai thật rộng lòng như vậy ư?

Nguyên nhân thật sự là Phù Sai kinh sợ vũ lực của Thiên Trạch, y chỉ một người mà đem cả Cô Tô họa hại, lại thêm tin tức y nói bóng nói gió diệt đi 90 vạn quân Ngô trên đất Việt để cho Phù Sai cho thủ hạ xác nhận, và khi thu được thì kinh sợ hơn.

Bốn nước đại quân chiếm đóng quân lực 290 vạn lại bị y trừ diệt. Cộng thêm chiến tích y gây náo loạn khắp đất trung nguyên, Phù Sai tuy phẫn hận vô cùng Thiên Trạch chỉ hận chém Câu Tiễn cùng chính thê của y để tiết hận, nhưng lại kìm lại.

Lý do là Bá Hi can ngăn, nói rằng Câu Tiễn đã phế trút Thiên Trạch y tại đất Việt không chính thống. Câu Tiễn đã hàng Ngô mấy năm nay, nếu như giết Câu Tiễn không phải là gián tiếp giúp cho Thiên Trạch được lợi ư? Mà giữ lại Câu Tiễn có thể
dùng để dụ Thiên Trạch ra, hoặc là sau này trên chiến trường dùng để ép y vào thế khốn, hoặc là dùng Câu Tiễn để đổi lấy lợi ích, hoặc là Thiên Trạch có thể nhân cớ đó mà lại đến thích Vương thì không hay.

Thái tể can khuyên cũng không ít triều thần tán thành và phản đối, nhưng thế lực Bá Hi lớn lại thêm vũ lực của Thiên Trạch quá mạnh, lựa chọn chém Câu Tiễn không có đổi lấy lợi ích gì, chỉ chút thêm Ngô quốc thương vong.

Phù Sai tuy giận nhưng không mất khôn, hắn sau khi bình tâm suy nghĩ liền đem hận thù tạm gác, chiêu đãi Câu Tiễn chu đáo cùng vỗ về y.

Câu Tiễn cũng biết sự tình khác biệt, một mặt thì giả vờ tiếp nhận một mặt thì bày tỏ oán hận đứa con này không kém.

Mối quan hệ ngụy tạo này một mực kéo dài xuống cho đến ngày rằm tháng năm, Thiên Trạch khoe y để cho Phù Sai kinh sợ. Sau đó vài ngày tin 150 vạn quân Ngô thất bại chỉ còn chưa đến 2 vạn người trở về, hung tin này khiến cho Phù Sai càng thêm kinh sợ vũ lực Thần Ma của Thiên Trạch.

Từ phẫn hận cho đến kinh sợ hoang mang bao trùm cả hoàng cung, đối mặt với Thiên Trạch lực lượng buộc Phù Sai phải nhận định lại.

Bá Hi lại dẫn đầu quan viên để xuất kết giao với Đại Việt chứ không nên đánh y nữa, việc này càng khiến cho triều thần nước Ngô sáu thành đồng ý 4 thành phản đối. Bàn luận năm ngày chưa thống nhất.

Đến ngày thứ sáu thì Phù Sai cho sứ thần qua làm cầu nối Đại Việt, còn đích thân đến chổ Câu Tiễn ôn chuyện, muốn thông qua Câu Tiễn đem mối nguy hại Đại Việt lắn xuống, để cho Ngô quốc có thể bang giao mà không ở đối địch.

Câu Tiễn bị giam lỏng trong cung không đoán được tin tức, đối với Ngô vương nhiệt tình cũng chỉ có thể trong ngoài bất nhất, hứa hẹn cùng tỏ ý trợ giúp cho Ngô vương cởi xuống cọc bận lòng.

Phù Sai khi từ Câu Tiễn đạt được mục đích liền cử sứ đoàn sang Đại Việt, còn đích thân tiễn đưa Việt vương Câu Tiễn và Quân phu nhân cùng sứ đoàn rời đi.

Sứ đoàn Ngô quốc hộ tống Việt vương Câu Tiễn và Quân phu nhân lên đường, gần hai tháng trời thì đến được Thăng Long.

Khi đến ngoại thành chứng kiến từ xa chín bức tượng đá cùng thổ long cao lớn, bất cứ ai cũng nhấc lên xao động, người Ngô hay Việt đều kinh sợ.

“ Ngô quốc!”

“ Là cờ hiệu của Ngô quốc!”

“ Ha ha! chúng đến là để cầu hòa!”

“ Lũ người Ngô năm xưa ức hiếp chúng ta, bây giờ phải khúm núm van xin bệ hạ lòng từ bi rồi sao”

“Chúng sợ hãi! Làm sao mà không sợ cho được.”

“ Cầu cho bệ hạ không đồng ý, phải đạp nát Cô Tô”

“ Nhìn kìa! hai người đi đầu lại mang cờ hiệu của Việt quốc”

Sứ đoàn Ngô quốc cùng Việt vương Câu Tiễn thẳng đến ngoại thành, các người dân Việt ở ngoài chứng kiến thì cất lời bàn tán, ngoài ra còn không ít kẻ xao động.

Cả đoàn người khi đến chổ cổng thành, chứng kiến những kẻ bị Việt Đế đích thân ban hình phạt, ai nấy hít một ngụm lãnh khí sợ hãi.

Vì đã cho người đến trước thông báo, còn có cả Việt vương và Quân phu nhân, bộ Ngoại giao quan viên khi biết được cân nhấc liền đem thông tin này truyền cho Việt Đế, khi được Việt Đế chấp thuận liền thông cáo cho binh lính để đoàn người đi vào.

Càng đến gần Đế Cung ai nấy đều thấy rõ được sự cường đại chấn nhiếp, càng sợ lấy quỷ thần lực lượng của Việt Đế.

Việt vương Câu Tiễn, Quân phu nhân và sứ thần Ngô quốc là Bá Hi được phép vào Đế Cung, còn lại đều được an bài bên ngoài. Và cả ba cũng như những người khác lần đầu đi vào Đế Cung bị khung cảnh nơi này choáng ngợp, cứ mơ mơ hồ hồ khi vào thì bị thụ hạ chia tách.

Bá Hi thì được đưa đến điện Thăng Long, còn Việt vương Câu Tiễn và Quân phu nhân thì được Khúc Vô Dung dẫn leo lên Long Lộ.

Càng leo lên cao, đối mặt với Thiên Trạch sắp tới, cả hai mang theo phức tạp tâm tình, có sợ hãi trước thiên uy của hắn có lạ lẫm có hoang mang còn có vui mừng....

“ Bệ hạ!” Khúc Vô Dung đi đến trước Long Điện trước cung kính bẫm báo.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, không có ý định đứng dậy nói : “ đường dài bôn ba, hai vị mời ngồi”

Cả hai trước kia đã có kính quỷ thần chi tâm, mà đứa con này của mình có sức mạnh thần ma đồ diệt hơn 800 vạn sinh mệnh, cộng thêm trước kia phế trút ngôi vị, không lâu trước Việt vương còn tuyên cáo đứng ở Ngô vương bên kia không thừa nhận Đại Việt Thiên Trạch.

Ở cự ly gần nhìn song long màu tím uốn lượn, cả hai đối với đứa con trai của mình vừa kính vừa sợ, giờ lại nghe nó ngữ khí lạnh nhạt càng khiến lòng thấp thỏm.

“ Khi nghe tin con còn sống phụ vương thật vui mừng!” Việt vương Câu Tiễn đem tâm tình ngổn ngang ép xuống, cố bày ra một bộ phụ tử lâu ngày mới gặp.

“ Ồ!” Thiên Trạch nhẹ thốt lên : “ phụ vương ư? Trẫm nhớ 14 năm trước Việt vương đã phế trút, hơn nữa gần đây nhất Bách Việt tuyên cáo thiên hạ, trẫm đây là cuồng đồ nghịch tặc”

Việt vương Câu Tiễn một bộ khổ sở tự trách : “ Trạch! năm xưa phụ vương cũng là có nổi khổ tâm!”

“ Trạch!” Quân phu nhân cũng niệm vào : “ Bách Việt chiến bại phụ thuộc vào Ngô quốc, chúng ta mỗi ngày đều chịu nước Ngô giám sát…”

Thiên Trạch lạnh nhạt cắt ngang đi : “ mấy chuyện đó trẫm không quan tâm. Bây giờ Đại Việt cùng Bách Việt đã tách biệt, nhìn ở chút huyết mạch này trẫm mới không phạt Bách Việt và để cho Việt vương cùng mẫu phi leo lên Long Lộ.”

Nghe xong cả hai đáy lòng biến hóa, càng rõ lời nói của Thiên Trạch tâm tư càng thêm phức tạp.

“ Trạch! Con còn trách phụ vương ư?” Việt vương Câu Tiễn chưa từ bỏ, khổ sở nói.

Thiên Trạch nói : “ Việt vương nghĩ gì trong đầu trẫm đều biết hết cả. Trẫm đã sớm không phải là Xích Mi Quân trước kia, tin tưởng chặng đường từ ngoài thành đến nơi này Việt vương rõ ràng được sự khác biệc đấy. Với lực lượng mà trẫm sở hữu, Việt vương cho rằng trẫm còn là phàm nhân, kẻ mà Việt vương có thể tính toán được. Tốt nhất tại chổ trẫm nên an phận thủ thường, không nên đả động hay can thiệp vào chuyện của trẫm. Bằng không trẫm sẽ khiến Việt vương nghe lời vĩnh viễn đấy”

Tại gặp Việt vương Câu Tiễn, Thiên Trạch cũng phát giác tâm tư của tiện nghi phụ thân này, y kính sợ trước vũ lực của hắn lại thù ghét đố kỵ khi bản thân không nắm giữ được lực lượng như Thiên Trạch, song hành còn có tiểu tâm lấy cái thân phận của y mà có thể ảnh hưởng hắn, muốn nắm giữ quyền lực trả thù Ngô quốc.

Chuyện này cũng không lấy gì lạ, đổi lại là hắn cũng như thế thôi. Chỉ là Câu Tiễn người này tính cách, hoạn nạn có thể chung đụng như về sau khó mà nói, quân vương vốn đã đa nghi lại ham muốn quyền lực, Thiên Trạch đối với y cũng không mấy mặn mà gì nên cảnh cáo trước.

“ Rắc” một tiếng bé nhỏ vang lên, Câu Tiễn mồ hôi chảy ra, lần này gặp lại đứa con này để hắn hơi rét run, cảm giác toàn bộ người đều bại lộ sạch sẽ trước mặt nó, nghe được nó cảnh cáo lại nhớ đến mình chứng kiến mọi thứ nơi này, chút tiểu tâm của hắn cũng bị ném đi, đồng thời cảm giác khuất nhục lại hiện lên so với mấy năm trước làm nô lệ ở Ngô quốc không kém hơn, hai tay siết nhẹ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK