Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấm tấm kim khí lượn lờ trong nơi này.

Đại thụ kỳ lạ, các loại động vật không hề sợ người lạ.

Chẳng khác nào chốn thế ngoại đào nguyên, như lọt vào một thế giới khác.

Nhưng là....

Tại mỗi gốc cổ thụ lại có xương trắng phếu, còn cả y phục trên đó.

Bọn họ có thể thấy rõ được, đại thụ mọc trên xương cốt kia sinh sôi.

Bảy cái người di chuyển trên đường đá, xuyên qua cánh rừng sinh cơ bừng bừng kia.

Trên đường đi, bọn họ thấy được không ít người có mặt tại các đại thụ, hoặc là quan sát hoặc là dùng lấy trái cây đó, những người kia cũng chú ý đến nhóm người kia.

Đột nhiên, nhóm người dừng lại, không nói đúng hơn là một cái lão đạo dừng bước khiến cho lộ trình của cả bọn bị chững lại.

Tại một gốc cây lớn, bốn lão già áo đen đang còn ngồi yên lặng bình tĩnh nơi đó, cả bốn người đang niệm phật.

Tề Thiên Trần liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục đi tiếp, những kẻ khác tiếp tục đi.

Khi y đi qua bốn lão già đang niệm phật cũng mở mắt.

“ Tề Thiên Trần” một lão nói.

Ba lão còn lại gật đầu : “ Tề Thiên Trần!”

Bốn lão nhìn theo phương hướng kia một lát, lại nhắm mắt lại tọa thiền.

“ Tề chân nhân nhận ra bọn họ ư?” Sở Lưu Hương đi theo sau dò hỏi.

Từ quan sát hắn biết bốn người kia Tề Thiên Trần tất nhận biết, từ bọn họ niệm kinh ắt hẳn là Phật môn người trong, chỉ là bọn họ đã để tóc đầy đầu, không có tăng y, dĩ nhiên chàng không nghĩ tới họ là những kẻ xuất gia.

“ Là bạn cũ, năm xưa bần đạo cùng các vị ấy có gặp qua” Tề Thiên Trần cười nói.

Hồ Thiết Hoa nói vào : “ bạn cũ của Tề chân nhân ắt hẳn không phải là hạng tầm thường, còn không biết có thể cho bọn vãn bối biết chăng?”

Cả bọn đuổi đến Tây Vực là truy cứu Lý Hồng Tụ ba nữ, nhưng có Thiên Trạch nhúng tay nên cả ba nữ nhân cũng được Vô Hoa thả ra.

Mà khi cả bọn tụ hội, thân phận và lai lịch của Thiên Trạch cũng lộ ra, Tống Điềm Nhi khi hay biết Thiên Trạch là Đạo Thánh vội vả trở về Tây Vực. Bởi nàng rõ ràng một điều, nhà mình cùng với y có ân oán.

Nàng muốn đến gặp y một lần, chỉ là khi trở về thì quá muộn. Khi thấy Tống Sư Đạo từ trong thành đi ra, đau đớn vô cùng. Bởi thân phụ của nàng chính là Tống Trí, kẻ bị Thiên Trạch giết chết không lâu trước.

Tống Điềm Nhi nhận được hung tin mà hôn mê, và được Tống Sư Đạo mang theo biểu muội của mình trở về Tống phiệt cùng Tống Trí thi thể.

Còn lại những người khác theo Tề Thiên Trần vào thành trong, lấy Sở Lưu Hương báo ra giao tình, lại trùng hợp gặp được Tỳ Bà, bọn họ thuận lợi dẫn vào trong nơi này.

“ Bọn nhọ vừa rồi niệm kinh, bốn người dung mạo tương đồng, là Phật môn người trong, mà bọn họ đối với Tề chân nhân quen biết, nghĩ lại, tiểu nữ đoán có phải là Ngủ La Hán chùa Thiếu Lâm hay không?” Lý Hồng Tụ kiến thức nhiều, dựa theo nàng quan sát chậm rãi suy đoán.

“ Lý cô nương quả là kiến thức uyên thâm rộng rãi, chỉ có ngắn ngủi mà đoán ra được bần đạo bội phục” Tề Thiên Trần cười nói.

lại càng không nghĩ tới họ lại chính là Ngũ La Hán trong chùa Thiếu Lâm.

Ngũ La Hán vốn là năm anh em ruột, đồng thời cắt tóc đi tu, hiện tại chỉ còn lại bốn người, bởi vì đại ca là Vô Long La Hán đã chết.

Bọn họ lúc còn trẻ tuổi đã từng tung hoành chốn giang hồ, giết người vô số, người ta kêu là ‘Long, Hổ, Sư, Tượng, Báo’ Ngũ Du Thú, đôi bàn tay của họ nhuốm đầy máu tanh.

Nhưng ‘buông đao đồ tể là thành Phật’, Ngũ Du Thú nổi danh hung ác từ đó biến thành Ngũ La Hán chùa Thiếu Lâm : Vô Long, Vô Hổ, Vô Sư, Vô Tượng, Vô Báo chỉ có một tấm lòng hướng Phật.

Vô Long có thân phận hộ pháp trưởng lão nhưng không biết vì lý do gì một đêm bỗng say khước đạp đổ bệ thờ, cơ hồ muốn đánh tan Tàng Kinh Các, trọng địa của chùa Thiếu Lâm thành đất bằng.

Phương trượng Chưởng môn nổi trận lôi đình, ngoại trừ phạt bọn họ quay mặt vào tường mười năm. Vô Long bị đánh bại, ông hận và chết.

Tình như thủ túc, anh em bốn La Hán còn lại Phật tâm biến thành phẫn hận, chấp nhận tội phản nghịch, đi tìm Chưởng môn ám sát.

Trong giang hồ người ta chỉ biết lần đó bọn họ dầu không giết được Chưởng môn nhưng không ai biết bọn họ sau đó đi về đâu, lại càng không biết Vô Long đã tẩy tâm cách diện quy y Phật pháp tại sao bỗng say sưa như vậy.

Chuyện này đã trở thành một trong những nghi án của võ lâm, cũng như không một ai biết tại sao Thạch Hạc lại bị trục xuất khỏi Võ Đang.

Mà nguyên do dẫn đến cớ sự đó. Chính là khi xưa Khổ Qua đại sư chùa Đại Lâm nước Ngụy, một tay cơm chay thiên hạ vô song, lại khéo Vô Long trong lúc dùng cơm không khỏi phải uống vài ly rượu.

Sau đó dẫn đến Vô Long phá giới, trong một đêm làm ẩu.

Tứ La Hán sau này rời chùa và được Mộc đạo nhân mời vào U Linh Sơn Trang ẩn nấp, cả bọn cũng như Thạch Hạc hận Võ Đang, Cao Đào hận Phụng Vĩ Bang vậy, chờ chực một cơ hội trả thù.

Mà Tề Thiên Trần thời trẻ tại cả bọn đã cùng quen biết với nhau, nói đúng hơn là từng đối chiến với nhau, sau này khi quy y lại có gặp vài lần luận đạo.

“ Tiểu nữ có nghe Tề chân nhân năm xưa cùng với Ngủ Du Thứ và Ngủ La Hán luận đạo, cả bốn vị tiền bối kia dung mạo tương đồng, nhất thời mới nghĩ đến” Lý Hồng Tụ lên tiếng.

Nàng sở dĩ đoán ra được thân phận của cả bốn người kia, đó là vì Tề Thiên Trần rất ít khi ra ngoài, nhiều năm nay vẫn ở trong Khâm Thiên Giám xem tinh tượng, mà bốn lão kia tuổi tác lại quen biết cùng trong giới Phật môn, trừ Vô Ưu đại sư Hàn Thủy Tự ra, Thổ phồn quốc sư Cưu Ma Trí, Khổ Thiền đại sư, Từ Hàng Tĩnh Trai trai chủ Phạm Thanh Huệ ra thì Ngủ La Hán chính là một trong những người cùng Tề Thiên Trận có giao tình qua lại trong giới Phật môn.

“ Lợi hại đấy! có thể lại nhìn ra được bốn lão già kia, tiểu cô nương quả thật ánh mắt thật độc đấy” Lý Hồng Tụ nói vừa xong, thanh âm phát ra từ một người, y ngồi trên một cánh lớn của cây cao, vị trí cách bọn họ tầm trăm mét hơn.

Vị trí xa nhưng với đám võ giả đã qua nhất phẩm mà nói, thanh âm ở vị trí này đều nghe được, nói chi y không phải là nhất phẩm.

Cả bọn đưa mắt nhìn thì thấy được một cái nam tử trung niên, y có cái bụng lớn.

Nhân Hiệp quan sát bỗng sực nhớ đến người đó là ai. Hai mươi năm trước trong giang hồ từng có một bọn tứ quái : một người mập kỳ lạ, một người ốm kỳ lạ, một cao kỳ lạ, một người thấp lạ kỳ.

Người mập kỳ lạ trong bọn này tên là Châu Phi, đọc ngược lại thành ra Phi Trư, nhưng những người biết y đều biết y không những không phải là heo mà rất tinh ranh lão luyện.

Người nào đã đánh nhau với y rồi lại càng không nghĩ y là heo bởi vì không những y xuất thủ nhanh, mà còn rất ác, Địa Triện đao pháp Mãn Địa Khai Hoa tám mươi mốt thức của y lại cũng là tuyệt kỹ hiếm thấy trong võ lâm.

“ Không biết có phải là Trư Đao Tiên” Lý Hồng Tụ cười hỏi.

“ Trư Đao Tiên!” Tỳ Bà niệm lại, sau đó cười nói : “ cái gả béo này cũng là đao tiên à, danh hiệu cũng ngoài hình cũng giống lắm đó”

Châu Phi tựa như ngại ngùng một dạng, ở trên cây nhảy xuống nói: “ tôi nào dám xưng tiên ở đây chứ, Tỳ Bà vương phi chớ đừng nhấc đến, bằng không tội sẽ khổ lắm đấy”

Tỳ Bà hứng thú ồ lên.

Châu Phi nói : “ Tiểu Diệp Tử vương phi gần đây chuyên tìm mấy tay hảo thủ bồi luyện, hơn nữa còn mới có một cái Kiếm Tiên thích đánh nhau, tôi không muốn bị chém đâu”

Tỳ Bà nghe xong nhoẻn miệng cười, gật gù, sau đó không để ý thêm tiếp tục dẫn đường.

Nhóm người Tề Thiên Trần cất bước theo sau.

Càng đi vào sâu bọn họ phát giác càng nhiều thân ảnh, khi ẩn khi hiện ở các gốc cây quan sát bọn họ, song chẳng một ai dám ra tay tập kích cả.

Mãi cho đến một cái hồ nước có các cây đào ở trước một tòa đại điện tàn phá thì dừng lại, ở đó đã có sẵn một nhóm người tụ tập.

Đồng loạt nhóm người ở bàn đá đang hưởng thụ bửa tối liền đình chỉ động tác, đem mắt nhìn về nhóm người đến.

“ Không nghĩ đến chúng ta lại nhanh gặp lại vậy. Còn không nghĩ đến lại dẫn theo một cái lão già đến chổ ta.” Thiên Trạch chậm nói, ánh mắt nhìn đám người đến mà hắn nhãn quang dừng ở lão đạo kia.

“ Đêm tối bái phỏng, bần đạo Tề Thiên Trần gặp qua Xích Mi Quân” Tề Thiên Trần thi lễ Đạo gia chào lấy.

“ Tề Thiên Trần” ba chữ này vừa ra cũng để cho đa phần nữ nhân Thiên Trạch biết rõ ông ta là kẻ nào, quốc sư Bắc Ly trấn thủ Khâm Thiên Giám.

Thiên Trạch lạnh nhạt hỏi : “ Hóa ra là giam chính của Khâm Thiên Giám, ta nghe nói Tề Thiên Trần là cái thần tiên người, không hiểu chạy đến chổ ta là chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK