Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Đế thành xảy ra phong vân bởi Diệt Thiên Kế Hoạch, cả cái giang hồ Bắc Ly đều bị một kiện quan tài vàng vén lên phong vân.

Ngay khi thiền sư Vong Ưu trong giới Phật môn tạo hóa không lâu, kiện quan tài vàng được đại đệ tử Tuyết Nguyệt Thành, Tửu Tiên môn đồ đệ Đường Liên hộ tống đến Vực Tây giao cho Cửu Long tự.

Chỉ là một quan tài vàng, nhưng hấp dẫn chính tà hai phái.

Bởi có lời đồn quan tài vàng bên trong có thần công bí tịch, có mỹ nhân tuyệt thế, có tài bảo quý giá, có đan dược tuyệt diệu… làm cho đám người không rõ đầu đuôi sáng mù mắt mà lao vào tranh đoạt.

Nhưng thật ra quan tài bên trong là một cái hòa thượng, là quan môn đệ tử của đệ nhất Thiền Sư chùa Hàn Thủy- Vô Tâm.

Sở dĩ giới giang hồ tranh đoạt lẫn cả thế lực triều đình cuốn vào, đó là vì Vô Tâm là Diệp Đỉnh Chi con trai, thiếu chủ của Thiên Ngoại Thiên bên Vực Tây, nhiều năm trước tận dụng Việt Đế đánh tàn võ lâm trung nguyên cùng Bắc Ly triều đình lung lay, Diệp Đỉnh Chi cử nhất tông chi lực nam chinh Bắc Ly.

Nhưng cuối cùng chiến quả tại Kỳ Liên sơn thất bại, 12 năm hiệp ước ký kết thiếu chủ Diệp An Thế làm con tin ở Bắc Ly, và được Vô Ưu thiền sư của Hàn Thủy tự đứng ra nhận vào dưới trướng.

Vì lo sợ Chính Ma đại chiến lần nữa phát sinh, hay lo sợ Diệp An Thế trong người học được La Sát Đường tuyệt học giấu trong Hàn Thủy Tự đem về Thiên Ngoại Thiên chờ thời trả thù, các danh môn chính phái của Bắc Ly cho người đến ngăn cản.

Lại có người giở trò tung tin đồn bậy mới khiến cho võ lâm bị cuốn vào, sự việc càng ngày càng lên cao khi Vô Tâm nữa đường nhảy ra khỏi quan tài vàng, thoát khỏi lộ trình vốn có, bắt đi một cái chủ khách điếm gọi Tiêu Sắt một cái khác là đệ tử Lôi Gia Bảo đến Tuyết Nguyệt Thành bái sư, Lôi Vô Kiệt.

Cả ba chạy đến Vu Điền quốc nhấc lên phong vân, cho đến khi đích thân Thương Tiên tìm đến áp trận, không có bắt giữ Diệp An Thế mà tuân thủ ước hẹn để cho Diệp An Thế cùng đám người Thiên Ngoại Thiên trở về, sự tình này mới khép lại.

Mà sự tình này đã qua đi ba tháng, trong thành hôm nay lại không yên tĩnh, bởi một cái người từ ngoại thành đi vào xông Đăng Thiên Các, một mực từ tầng một đánh lên tầng mười bốn rồi, đây là một chuyện mà rất lâu rồi người trong thành chưa thấy được, ai nấy đều nghị luận không ngớt.

“Tư Không tiểu thư về rồi!”

Lúc này, đột nhiên có tiếng hét kinh hãi vang lên trong thành.

Sau tiếng hét kinh hãi đó là một hồi náo loạn, không ít tiểu thương thu dọn sạp hàng, bỏ trốn mất dạng.

“Tư Không tiểu thư về rồi!” Tiếng hét kinh hãi đó cứ liên tiếp vang lên, toàn bộ Hạ Quan thành không ngừng vang vọng câu nói này.

Cổng thành Hạ Quan bên ngoài, một con ngựa đen đang rẽ khói bụi đi tới. Trên ngựa là một cô gái mặc áo đen cầm trường thương màu ô kim, khí khái phi phàm.

“Ta chỉ ra khỏi thành có nửa ngày, đã để người ta leo lên tầng mười ba, đúng là một lũ rác rưởi!” Cô gái kia tức giận mắng.

Tùy tùng cưỡi ngựa phía sau đi lên nói: “Nghe nói đã xông qua tầng thứ mười ba, hiện giờ đã leo lên tầng thứ mười bốn.”

“Hôm nay tầng mười bốn đến phiên ai giữ các?” Cô gái ngạc nhiên hỏi.

“Hình như là tiểu thư.” Tùy tùng đáp.

Cô gái kia vung mạnh roi ngựa: “Nếu tên kia thấy trong các không có ai, há chẳng cho là bổn tiểu thư sợ hắn? Đi!”

Song khi cô gái ngẩng đầu lên lại thấy trên con đường vốn trống trải không một bóng người vẫn còn một cái bàn trà ven đường, đáng nói là còn có một cái thân ảnh đang chậm rãi cất bước đi trên đường, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến động tĩnh của bọn nàng phía sau.

Dáng vóc y cao lớn so với người thường còn cao hai cái đầu, mặc một bộ khác lạ y phục trung nguyên, vải xám thô khoác trên người, từng thớ cơ bắp cường trán hiển lộ rõ mồn một, đặc biệc y đi chân trần lại không nhiễm một chút bụi đất nào.

Tóc dài màu tím tùy ý tung bay trông rất có lãng tử phong thái, bất quá y đưa lưng mà đi cho nên nàng không nhìn rõ dung mạo. Mà những kẻ phía trước thì càng không thấy được dung mạo của y, bởi trên tấm khuôn mặt đeo một cái mặt nạ vàng che đi khuôn mặt.

“ Hí hí hí” ngựa chạy đến bống nhiên ghìm lại cương ngựa bất an.

Tuy cô gái nổi tiếng ngang ngược khắp Hạ Quan thành nhưng lại không phải kẻ ác độc gì, lại thấy ngựa dị dạng tuy nghi hoặc nhưng bị kẻ phía trước cho tức giận, lớn mắng: “Ai đó? Không muốn sống nữa à?”

Gã đi trước không có trả lời, tiếp tục bước đi tựa như không có nghe thấy.

“ Bị câm sao!” Cô gái áo đen quát mắng.

Tùy tùng bên cạnh nhắc: “Tiểu thư, còn không tới Đăng Thiên các, e rằng tiểu tử kia sẽ lên thẳng tầng thứ mười lăm đấy.”

Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa, Thương Sơn tuyết, Nhị Hải nguyệt là bốn địa danh nổi bậc trong Tuyết Nguyệt thành, mỗi địa điểm đều có độc nhất vô nhị cảnh sắc lẫn vị thế riêng.

Mà Đăng Thiên Các là tòa kiến trúc nổi danh nhất trong Hạ Quan thành, bởi đi qua Đăng Thiên các kia mới là Thượng Quan, đó mới thật là Tuyết Nguyệt thành. Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành.

Muốn đi qua nói khó thì không khó, nói không khó thì khó. Nếu có một tấm danh thiếp có thể trực tiếp đi vào. Nếu không có, vậy phải lên Đăng Thiên các, lên mười sáu tầng Đăng Thiên các.

Mà Đăng Thiên các các tầng đều có người thủ hộ, mà cô gái áo đen này chính là người thủ hộ tầng thứ mười bốn.

“ Tên kia, ngươi là người phương nào? Vì sao lại cản đường bổn tiểu thư?” Cô gái áo đen khôi phục tinh thần, chỉ thẳng trường thương vào gả nam tử đưa lưng đi phía trước, lại lớn giọng chất vấn.

“ Tư Không Thiên Lạc! con gái của Thương Tiên” kẻ phía trước không ai khác là Thiên Trạch, y từ Thục quốc lấy đi Xích Tiêu rồi chạy đến Tuyết Nguyệt Thành, có điều không có trực tiếp đi vào mà đem thân phận giấu đi, muốn ngắm cái tòa thành nổi danh thiên hạ này một chút.

“Thương Tiên với không Thương Tiên, con gái với chả con trai. Bổn tiểu thư Tư Không Thiên Lạc, ta đang hỏi ngươi vì sao lại cản đường ta?” Cô gái áo đen tức giận, có vẻ rất ghét cách gọi con gái của Thương Tiên này.

“ Cản đường thì thế nào? Không cản đường thì thế nào? Trước giờ đường mà ta đi chưa có kẻ nào dám giành, đều phải nhường lối, đừng nói là ngươi mà cả Tư Không Trường Phong cũng bé ngoan cút qua một bên” Thiên Trạch nhàn nhạt đáp.

“ Kẻ này là ai! lại có khí thế mạnh như vậy?” bàn trà ven đường, một cái thanh niên mặc áo xanh y phục, dung mạo tuấn mỹ lạ thường cau mày quan sát đeo mặt nạ nam tử, mở miệng không xem Thương Tiên ra gì thiên hạ này không phải ai cũng dám nói.

Y là Tiêu Sắt là Tuyết Lạc sơn trang lão bản, đi theo Lôi Vô Kiệt đến Tuyết Nguyệt Thành thì bị cuốn vào quan tài vàng phong vân, sau ba tháng mù đường mới đến được nơi này, mà đi cùng hắn đến nơi này hôm nay chính là kẻ gây động tĩnh lớn trong thành Tuyết Nguyệt, một hơi xông phá mười bốn tầng Đăng Thiên Các.

“ Khẩu khí lớn lắm” Tư Không Thiên Lạc mắng lấy, nhảy xuống ngựa, vẽ thành một đóa hoa thương đâm đến người kia.

Nhưng một thương này bị y nghiêng người né dễ dàng, đồng thời cũng đứng lại.

Tư Không Thiên Lạc thấy vậy lại đâm một thương, song lại thất thủ.

“ Tốt nhất là thu tay lại, bằng không ta sẽ không khách khí đâu đó” Thiên Trạch nói.

“ Phi!” Tư Không Thiên Lạc mắng một tiếng : “ bản tiểu thư có một thương, tên Phiên Vân Phúc Vũ.”

Mũi thương gây gió vù vù, thương khí mãnh liệt lao đến.

Thiên Trạch xảo diệu nghiêng người, trực tiếp né đi một thương.

“Còn có một thương, tên Liệu Nguyên Bách Lý.”

Thế thương kéo dài, Tư Không Thiên Lạc nhảy người lên không đâm xuống.

“Lại có môt thương, tên Bách Điểu Triều Phượng.”

Thân thương lại kêu vang, như trăm loài chim cùng hót, ánh mắt Tư Không Thiên Lạc trở nên sắc bén, liên tục hai thương không thành để nàng giận quá thành thẹn, một thương này đánh ra hết thảy lực lượng của nàng.

Thiên Trạch không tiếp, lại xảo diệu né đi, chỉ để lại mặt đường từng đạo lổ hổng.

“ Tên hèn nhát, đến cả tiếp cũng không dám tiếp, chạy thì tính gì?” Tư Không Thiên Lạc tức giận mắng.

“ Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta ra tay! lui xuống đi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

“ Phi” Tư Không Thiên Lạc lại mắng, nàng trước giờ ngang ngược làm sao chịu được tình cảnh này, lập tức đem Ngân Nguyệt thương nhảy đến triền công, người cùng thương như giao long không ngừng đâm đến.

Thiên Trạch thản nhiên cất bước mà đi, trong gang tấc ngay khi mủi thương đâm lên người liền xảo diệu né đi hết thảy công kích.

“ Gió ngừng” Tư Không Thiên Lạc giận vô cùng, chưa có bao giờ nàng bị tức như vậy, dẫm chân nhảy một cái tung ngươi lên không sử thương, quát một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK