Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết chiến hai tiếng đồng hồ thì dừng lại.

“ Cút đi! về báo với Phù Sai! trẫm Thiên Trạch sẽ diệt Ngô quốc, xem thử hắn có bao nhiêu bản lãnh giữ vững được nước nhà” Thiên Trạch giữ lại tầm một vạn năm quân Ngô thì mở trận pháp, cao giọng mà nói.

Thái tử Huệ bị chém một tay đã hôn mê bất tỉnh, may mắn được thủ hạ mang theo tàn quân kinh hoảng chạy về Cô Tô báo cho Phù Sai.

Không ai dám ngoảnh đầu nhìn lại, bằng hết sức lực mà chạy đi, tựa hồ sợ ở lại thêm một giây phút nữa thôi là bọn họ vĩnh viễn ở lại địa ngục nhân gian.

Thiên Trạch để lại chiến trường bên dưới, sau đó lại cướp đến Ngọc Long Tọa, lúc này chỉ còn lại mấy cái thân ảnh ở gần, nói : “ Đi thôi! bản vương mệt mỏi, Hàn Y cũng nên múa một khúc như giao kèo rồi.”

“Ai cùng ngươi giao kèo! Nằm mơ giữa ban ngày” Lý Hàn Y không một chút để ý Thiên Trạch đáp lại, nhưng giờ phút này nàng giọng nói cũng không như trước càn quấy, dù sao tận mắt thấy hắn đại triển thần y cũng để nàng kính sợ.

Tuy đại chiến đã kết thúc nhưng xử lý chiến trường cũng là một chuyện không nhỏ, nhất là trong thành còn không ít gián điệp sát thủ trà trộn. Những chuyện này đã có nữ nhân cùng thủ hạ của hắn đã và đang xử lý.

Thiên Trạch trực tiếp đến ngự Ngọc Long Tọa bay về hoàng cung vị trí, cũng không quên cách không đem Lý Hàn Y trảo qua cùng hai cái thân ảnh khác ở hai nơi trên thành tường

Lý Hàn Y cả người bị phong bế huyệt đạo, quỷ dị nhất thời không thể vận khí, kinh hoảng khi người bị hắn tiếp đến gần, thất thố : “ đồ lưu manh”

“ Nàng mở miệng là không để quả nhân vào mắt, uy nghiêm của quân vương cũng không còn, phải phạt” Thiên Trạch tiếu ý nói.

Lý Hàn Y nghe đến chữ phạt bất giác trong đầu hiện ra một hình ảnh khó quên, thẹn quá thành giận, lớn tiếng đáp: “ một ngày nào đó sỉ nhục hôm nay ta sẽ hoàn trả gấp trăm ngàn lần”

“ Vậy thì ngày đó sẽ lâu lắm đấy” Vân Ngọc Lam được Thiên Trạch đem theo đệm vào.

“ Hàn Y sao lại cứ thích chọc giận y chứ, cuối cùng cũng là thua thiệt mình” Lý Tâm Nguyệt nhìn đạo hư ảnh kia mà thở than, cuối cùng dẫm chân khinh thân đuổi theo, nàng cũng không thể để cho con gái mình liên tục bị thua thiệt à.

“ Cũng chưa biết, có khi nha đầu kia lại muốn đây” Lạc Văn Quân nhẹ nhàng nói.

“ Lẽ nào....” Lý Tâm Nguyệt nghe mà sững sốt, sau đó bất giác nghĩ đến một tình huống mà lâm vào xoắn xuýt, nhưng chỉ ngắn ngủi sau đó truy đuổi theo.

Phi hành rất nhanh đã đến Đại Việt hoàng cung.

Ngọc Long Tọa xuyên qua đại môn cũng là lối vào duy nhất trong chốn hoàng cung, bay qua các ngọn cây liền hạ xuống hồ nước.

“ Quả nhân chinh chiến mệt mỏi, hai vị mỹ nữ ai là người giúp quả nhân tẩy trần?” Thiên Trạch đi xuống hồ nước, tiếu ý cười nói.

Lý Hàn Y mặt giấu sao mặt nạ đỏ lên, quyết tuyệt : “ có chết cũng không”

Nữ nhân khác là Cao Á Nam, nàng mặt đỏ bừng lên : “ ta mới không....”

Lời còn chưa hết đã bị Thiên Trạch mang xuống hồ nước.

Cao Á Nam xuân tâm nhảy lên khi thấy y phục trên người Thiên Trạch mất đi, thân thể hắn bại lộ ra trước mặt nàng, nhất là bên dưới thứ kia to lớn thô dày cũng ẩn hiện dưới làn nước, nàng lổ tai cổ cũng nhanh hồng thấu.

“Ah! Đồ khốn! Dâm loàn! Không biết liêm sỉ” Lý Hàn Y trên Ngọc Long Tọa nhìn thấy rõ thân thể nam tử kia bại lộ, cuống lên mắng một tràng.

Thiên Trạch không một chút để ý, trầm mình dưới hồ nước, nói : “ Á Nam nàng không trợ giúp nam nhân mình ư?”

“ Ai là nữ nhân của ngươi” Cao Á Nam chống chế nhưng lại trợ giúp cho y.

Nàng có mặt ở nơi này là hay tin Đạo Thánh là Thiên Trạch, trên đường xuống truy lùng hắn thì biết liên minh Sở quốc muốn trừ diệt y. Sau đó lại cùng với sư môn tương hội mà tham dự vào Trừ Ma Đại Hội.

Đối với gả nam nhân trộm tâm mình kia nàng hẳn không bỏ qua được, chỉ là sư môn lại khiến nàng nhất thời không biết lựa chọn thế nào?

Mà không để nàng lựa chọn, Thiên Trạch lại đem nàng dời vào trong hoàng cung, đối với việc này vừa giận vừa mừng lại mất hứng. Bởi hắn trong cung có không ít mỹ nữ, mà nàng chỉ là một trong những nữ nhân của hắn thôi.

Nhưng nàng cùng sư môn không lâu trước lại cảm kích cái thân phận này mà Thiên Trạch cấp cho.

Bởi tại Thăng Long ngày mười lăm tháng năm, phái Hoa Sơn trong hỗn chiến lại dưới Thiên Trạch hữu ý mà nhẹ tay rất nhiều, lực lượng tuy thương vong nhưng so với nhiều môn phái mà nói, không đến nổi phải bỏ mệnh toàn bộ.

Vốn trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, 30 năm trước phái Hoa Sơn đứng đầu. Nhưng vì Kiếm tông và Khí tông phân tranh mà suy giảm thực lực, vì thế mà Tung Sơn lên cướp vị trí đầu làm Ngũ Nhạc minh chủ.

Nhưng qua một trận chiến kia Hoa Sơn lại trở thành phái mạnh nhất, bởi các phái còn lại tử thương còn lại vài người.Nếu không có Cao Á Nam hiển nhiên phái Hoa Sơn càng nội thương hơn nữa.

“ Tên bại hoại chỉ biết khi dễ ta” Cao Á Nam trấn định tâm tình rồi thầm mắng, tay nhỏ đưa ra hướng thân thể hắn du tẩu, nhưng khi chạm vào như điện giật.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng cùng y thân mật tiếp xúc, nhưng là lần đầu tiên nhìn rõ thân thể của y như vậy, ngọc thủ nhẹ nhàng du tẩu giúp hắn trên cơ thể huyết tanh tẩy đi, lồng ngực tim lại đập liên hồi.

Vừa xấu hổ vừa thẹn lại không kìm được tò mò, bởi cự ly gần nàng rõ ràng với hai đầu song long bên cạnh.

“ Bệ hạ! nó màu sắc lại không giống với Luyện Khí của người” Vân Ngọc Lam mặt đỏ như máu nhưng nàng cũng vị hai đầu ròng màu tím, vụ khí tím biếc kia ở lưng mà chú ý, nhịn không được hỏi lấy.

“ Muốn biết” Thiên Trạch hỏi.

“ Ân” Vân Ngọc Lam nhẹ gật đầu.

Thiên Trạch nói : “ nàng bây giờ lại không muốn biết côn pháp của ta nữa à?”

Vân Ngọc Lam nghe được nàng rõ y ám chỉ điều gì, ngượng chín mắt : “ bệ hạ, người lại khi dễ ta”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười nhẹ : “ bí mật này chỉ có Đế Phi của ta biết, hơn nữa là cái mang Long tử. Nàng nếu muốn biết thì phải cố gắng, cả Á Nam bảo bối cũng thế”

“ Không biết xấu hổ” Cao Á Nam nghe mấy chữ kia ngượng mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK