Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phân khu của Hoàng Đấu chiến đội, các đội viên đang giúp nhau sửa soạn, sau đó chậm rãi rời khỏi.

Nhìn qua như là những tàn binh bình thường bị đánh bại.Bảy người trong lòng buồn bực, không nói, cứ tiến tới. Đang lúc bọn họ sắp trở lại tửu điếm, một người đột nhiên xuất hện cản đường bọn họ.

“Thiên Hằng. ngươi còn nhận ra ta?” Âm thanh có chút quái dị vang lên, làm Thiên Hằng tâm trạng đang có chút u ám kinh ngạc ngẩn đầu.

Nhờ vào ánh trăng, miễn cưỡng thấy được tướng mạo của người đang đứng cản đường bọn họ, nàng thoáng chần chờ trong chốc lát : “ngài, ngài là.... A! Thúc thúc. Người như thế nào lại ở chỗ này.”

Ngăn cản đường đi của Hoàng Đấu Chiến Đội chính là Đại Sư Ngọc Tiểu Cương.

Ngọc Tiểu Cương đi tới đứng trước mặt Ngọc Thiên Hằng nói : “Chúng ta nói chuyện riêng một chút.”

Ngọc Thiên Hằng lúc này thậm chí đã quên đi cái kết quả chiến bại kia. Vội vàng gật đầu, hướng đồng đội ý bảo bọn họ về tửu điếm trước.

Hoàng Đấu Chiến Đội vừa nghe này người là thúc thúc của Ngọc Thiên Hằng, tự nhiên là không nói thêm cái gì, trực tiếp trở về tửu điếm cách đó không xa.

“Thúc thúc. Ngài đây là.......” Ngọc Thiên Hằng trong lòng nổi lên cảm giác xúc động.
Mặc dù Đại Sư rời nhà đã rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ. Tại lúc còn bé, vị thúc thúc này thường xuyên cùng hắn chơi đùa, khi đó, tính tình nàng rất là cương ngạnh.

Cha là trưởng tử, mỗi ngày điều cùng gia gia học tập quản lý việc trong gia tộc cùng tu luyện. Làm bạn với hắn nhiều năm cũng chỉ có vị thúc thúc trước mặt này. Thậm chí có thể nói, trong một đọan thời gian dài, Ngọc Thiên Hằng đã đem vị thúc thúc trước mắt này đối đãi như là cha ruột.

Đại Sư trong mắt toát ra một tia nhu hòa, vỗ vỗ lên đầu vai nói: “Xem bộ dáng, mấy năm nay ngươi hẳn là rất cố gắng. Ba mươi chín cấp. Tiểu Hằng rốt cuộc đã trưởng thành.”

Ngọc Thiên Hằng hai mắt ửng đỏ. Gặp lại vị Đại Sư này, có cảm giác như thấy lại người trong gia đình, đang xen là cái cảm giác như tìm lại được một thứ gì đó đã mất.

Nghẹn ngào nói: “Thúc thúc, người theo ta về nhà đi. Kỳ thật, gia gia vẫn luôn nghĩ tới người. Phụ thân cũng là....”

Trong mắt Ngọc Tiểu Cương chợt lóe lên, có thể thấy được tình cảm mãnh liệt trong đó. Than nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “gia gia ngươi mặc dù là tộc trưởng nhưng trong gia tộc có những chuyện không thể tự mình quyết định. Ta sớm bị đuổi ra gia tộc, cũng không có tên trên tộc phả, ta còn có thể quay lại đấy sao? Gia gia và phụ thân ngươi vẫn khỏe cả chứ?”

Ngọc Thiên Hằng gật đầu: “Mọi người vẫn tốt lắm, chỉ là gia gia tuổi lớn, nhiều chuyện cũng không thể quản lý nổi. Việc trong tộc, đa số là đã giao lại cho phụ thân. Thúc thúc, người biết không, ta không ít lần từng thấy gia gia ngắm nhìn bức họa của người mà ngẩn ngơ. Gia gia hẳn là rất muốn người quay về.”

“Đừng nói nữa.”Ngọc Tiểu Cương đột nhiên có chút táo bạo, cắt đứt lời của cháu mình.

Thiên Hằng cả người co rút lại một chút. Một hồi lâu sau cũng không thấy nói gì,nhưng mắt đang nhìn Đại Sư đã toát lên vài phần tình cảm nhu hòa.Đã rất lâu rồi, cái đôi bàn tay thô to nhưng ấm áp của Đại Sư từng ôm ấp, dẫn hắn chơi đùa, kể chuyện về giới hồn sư cho hắn nghe. Những điều này trong trí nhớ nàng đã in vào rất sâu.

Làm trường tôn của một gia tộc, gia gia cùng phụ thân yêu cầu đối với hắn là rất nghiêm khắc. Quan tâm cũng chỉ là sự tiến bộ và hồn kỹ sử dụng của hắn. Chỉ có Đại Sư, vị thúc thúc này, mới đem đến cho nàng một chút an ủi và những năm tháng vui vẻ.

Một lúc lâu, Ngọc Tiểu Cương hít sâu một cái, bình phục lại tâm trạng kích động: ‘Thiên Hằng. Có lẽ không lâu, chúng ta còn có thể gặp lại. Không nên vì hôm nay thất bại mà nổi giận. Thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể từ thất bại rút ra được kinh nghiệm. Các ngươi thực lực là rất mạnh. Nhưng hôm nay, tại trận dấu, ta thấy các ngươi chưa phát huy hết được tiềm lực bản thân. Nếu không thắng bại khó nói.”

Ngọc Thiên Hằng trong lòng vừa động : “Thúc thúc. Người đã xem trận đấu hôm nay? Ta làm xấu hổ gia tộc rồi.”

Đại sư lắc đầu : “không xấu, không xấu, đối mắt với nhóm người kia như vậy là giỏi rồi, cho dù là sư phụ của ngươi có nhập trận cũng không hơn”

“ Hả” Ngọc Thiên Hằng cả kinh lên, sư phụ hắn chính là Hồn Đế hàng thật giá thật à, nghe được lời này của chú mình, cũng đủ làm cho hắn khiếp sợ : “ thúc, hắn lẻ nào...”

Ngọc Tiểu Cương nói : “ ngươi chỉ cần biết hắn mạnh, ngày hôm nay có khi dể gì, tuyệt đối đừng sinh ra tâm tư gì, nếu không cả gia tộc cũng chịu tai kiếp, nhớ lời ta đừng đụng đến hắn, xem như là không có gì”

Ngọc Thiên Hằng mắt mở lớn hơn, miệng há ra khó tin khi nghe được lời này.

Tuy Ngọc Tiểu Cương bị đuổi ra khỏi gia tộc, hắn từ lâu cũng không liên hệ gia tộc mình, nhưng dù sao cũng không phải là không còn ràng buộc. Hơn ai hết Ngọc Tiểu Cương biết rõ được Đế Thiên An đáng sợ như thế nào, khi nhận được tin có hai đội Ngân đấu hồn quyết đấu.

Hắn mang theo Đường Tam nhóm người cho bọn họ quan khán tầm mắt, đồng thời chứng kiến vũ lực của nhóm nữ bên cạnh Đế Thiên An tiến bộ, khi biết được là cháu mình có tham dự hắn cũng lo lắng không yên.

Cho nên mới cản lại đám người trước khi rời đi, bởi hắn sợ cháu hắn không kìm được lửa giận khi thấy bạn gái mình bị khi nhục mà dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, khi đó mạng mất còn cả gia tộc cũng chon cùng. Đến nơi này là hắn muốn nhắc nhở cháu mình, chớ dại dột đánh mất mạng nhỏ của mình.

Phụ cận tửu điếm.

Tần Minh ánh mắt phân biệt lướt qua trên người Sử Lai Tứ Quái, cười khổ nói: “Ta bây giờ mới biết được các ngươi tại sao lại đeo mặt nạ. Các ngươi thật sự là cho ta rất nhiều kinh ngạc. Trừ cái đội yêu nghiệt tối nay ra, Hoàng Đấu Chiến Đội thiên phú đã là rất tốt nhưng trước mặt các ngươi, căn bản cũng không là cái gì. Nếu tuổi giống nhau, bọn họ hẳn là không có cơ hội chiến thắng.”

Hắn hôm nay tham dự đấu tràng gặp gỡ được nhóm người Phất Lan Đức, tính ra hắn là học trưởng của nhóm người Đường Tam đả sớm tốt nghiệp. Sau khi vổ về một đám học sinh của mình, liền đi đến gặp gỡ nhóm sư trưởng, tại đây biết được Tứ Quái thiên tư.

Phất Lan Đức không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn đám đệ tử trước mắt. Sử Lai Khắc đệ tử, có thể nói là thành tựu lớn nhất từ trước đến nay của hắn. Tần Minh là như vậy, Sử Lai Khắc Tứ Quái trước mắt cũng như vậy.

Đái Mộc Bạch hỏi: “Học trường, ta có thể mạo muội hỏi ngài một chút không? Ngài bây giờ hồn lực đã bao nhiêu cấp?”

Tần Minh hạ ý thức rồi đáp: “Sáu mươi hai cấp, vận khí cũng không tệ lắm.”

Sử Lai Tứ Quái mọi người nhìn nhau, đồng thời nhớ cái danh ngôn kia của Phất Lan Đức: Sử Lai Khắc học viện chỉ lấy quái vật, không thu người bình thường.

‘Được rồi! đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, các tiểu quái vật kia cũng ngồi xuống đây đi. Ăn một chút gì đi. Hôm nay các ngươi đã tốn không ít sức lực, đừng nể mặt ta, cứ tự nhiên.” Triệu Vô Cực nhìn Phất Lan Đức đang đắc ý, lớn tiếng gọi bọn họ ngồi xuống.

Phất Lan Đức trên mặt tươi cười, nhất thời trở nên cứng ngắc, mà Sử Lai Tứ Quái lúc này điều là hoan hỉ, hoan hô rất to, lập tức gọi tiểu nhị tới, quả nhiên là không để cho Triệu Vô Cực chút mặt mũi nào, trực tiếp động đũa.

Mã Hồng Tuấn trước đoạt lấy mấy món đồ ăn. Nhai ngấu nghiến, món ăn chỉ có ba dĩa, tay hắn tại một dĩa đồ ăn điểm điểm vài cái, ý bảo tiểu nhị làm thêm một dĩa.

Phất Lan Đức ngồi ngay bên cạnh Hồng Tuấn. Mắt thấy đồ đệ kêu lên cũng chỉ là ba món, trong lòng không khỏi sảng khoái vô cùng. Hảo, không hổ là đệ tử của ta, không sai, thật biết lo lắng cho túi tiền của sư phụ.

“Ân. Vừa rồi chỉ là vài món ăn không đủ. Tiểu nhị. Cho thêm vài dĩa nữa. Nhiều nhiều đồ ăn một chút. Thêm hai vò rượu hảo hạng nữa. Nhanh lên một chút”

Tiếng hô của Hồng Tuấn rất nhanh kéo Lan Đức viện trưởng từ thiên đường xuống thẳng địa ngục. Trên dĩa cũ còn sót lại một chút đồ chưa ăn hết, Hồng Tuấn cũng không cho mọi người cơ hội, trực tiếp thay mặt Tứ Quái, lãnh nghiệm vụ vinh quang, bỏ vào chén.

Quay đầu nhìn về phía Phất Lan Đức, Mã Hồng Tuấn có chút kỳ quái nói: "Di. Sư phụ, ngài bị làm sao vậy, như thế nào có chút tái? Có phải buổi tối hôm qua ngủ không được ngon giấc?"

Ngồi phía bên kia là Trần Minh đang kiềm lại, cố không lên tiếng, nhưng Triệu Vô Cực lại không câu nệ hình tượng, cười ha hả. Phất Lan Đức keo kiệt như thế nào, tại học viện, các lão sư khác điều biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK