Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão chưa té xuống vì trước ngực còn một đoạn kiếm.Thanh kiếm đã lạnh ngắt. Máu đã đông lại.

Đan Phụng công chúa từ từ xoay mình. Mặt nàng đang đầy vẻ cừu hận, oán độc, biến thành vẻ thê lương bi thảm.

Đúng lúc này Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng lạnh lùng hỏi : “Cô nương cũng dùng kiếm ư?”

Đan Phụng công chúa ngơ ngác một chút rồi lẩm nhẩm gật đầu.

Tây Môn Xuy Tuyết nói : “Từ nay trở đi nếu cô còn dùng kiếm, tất cô phải chết.”

Đan Phụng công chúa kinh hãi, không nhịn được hỏi : “Tại sao vậy?”

Tây Môn Xuy Tuyết đáp : “Dùng kiếm là không được giết người ở sau lưng. Nếu giết người sau lưng là không đủ tư cách dùng kiếm.”

“ Ha ha ha” Một tràng cười cất lên trong các, đi theo thanh âm phát ra đám người liền biết đó chính là Đế Thiên An.

“ Có gì đáng cười” Tây Môn Xuy Tuyết nhíu mày lại khi nhận ra bên trong tiếng cười tràn đầy châm chọc.

Đế Thiên An nói : “ lời ngươi nói rất buồn cười”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :“ Ổ, chổ nào?”

Đế Thiên An tiếp tục nói : “ kiếm là hung khí, dùng thế nào là nàng quyết định, muốn đâm trước đâm sau là chuyện của nàng. Ngươi có tư cách gì hạ lệnh, thật cho rằng chỉ bằng thanh 3 tấc bảy phân kiếm cùn của ngươi, nhảy lung tung giết vài tên hề là nguu bức.”

“Vậy ư?” Tây Môn Xuy Tuyết gương mặt trầm xuống, từ lâu rồi chưa có ai dám cả gan trước mặt hắn nói như vậy.

Lạnh lùng nói : “ bằng ta Tây Môn Xuy Tuyết đả đủ tư cách”

Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong, cười nói : “ người ngu ta gặp nhiều, thêm ngươi cũng không sao cả. Nàng không cần sợ, kiếm nàng muốn dùng thế nào thì dùng, hắn nếu dám đụng nàng một sợi lông ta chặt một tay của hắn”

Bầu không khí lập tức im lặng, Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu và Thượng Quan Phi Yến cũng hít một ngụm khí lạnh trước khẩu khí cuồng ngạo của Đế Thiên An.

Phải biết Tây Môn Xuy Tuyết trên giang hồ thanh danh là do y đánh ra, hàng thật giá thật chứ không phải là treo dầu dê bán thịt chó.

“ Ân” Thượng Quan Phi Yến nhãn châu xoay chuyển, kết quả này với nàng mà nói quá tốt rồi.

Nàng cũng chứng kiến được y thủ đoạn bày ra võ công sâu không lường được, một người như y đứng ra bảo trụ mình nàng cầu còn không được.

“ Chặt một tay ta” Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng, nói : “ các hạ tự tin như vậy”

Đế Thiên An tay vươn ra hấp lấy một hạp kim loại do bản thân đem vào trong phủ đệ này thưởng rượu, nhàn nhạt nói : “ thử là biết có phải hay không?”

“ Được” Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp, nói xong trên tay xuất kiếm, một vệt kiếm hoa lao nhanh đến, thân pháp của y mau lẹ cực.

“Ầm” Một tiếng vang dội vang lên, chỉ thấy cả thân ảnh Tây Môn Xuy Tuyết lùi về sau mấy bước, y là bị hạp kiếm kim loại kia hung hăn quật lui.

“ Khí kình mạnh quá” Tây Môn Xuy Tuyết thầm hô lên, không ngờ chỉ một kích giao thủ y đả bị đối phương đẩy lùi về sau.

Đế Thiên An cười cười, bàn tay phải xòe ra hấp lấy một chiếc lá trôi nổi trong không trung, sau đó kẹp lấy vào hai đầu ngón tay, cất lời : “ tư cách, ngươi cho ta xem thử một chút”

“ Xuy” Chiếc lá xanh như sắc bén lợi tiễn xé gió thoát ly khỏi hai bàn tay hắn mà bắn nhanh đến Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết ngay lập tức nâng lên thanh lợi kiếm dài ba tấc bảy phân của mình đâm thẳng về phía trước, kiếm ảnh lấp lóe, theo tay hắn điểm thẳng đem chiếc lá xanh cắt làm đôi.

“ Xoẹt” Hai lá phân nữa tách đôi bắn đi, sượt qua người Tây Môn Xuy Tuyết, để lại vết cắt trên y phục, sau đó cắm phập vào thủy các cột trụ.

“ Hảo công phu” Hoắc Thiên Thanh nhịn không được tán thưởng một tiếng.

Hắn đả thấy qua người dùng ám khí giết người, chứng kiến Đường Môn lợi hại nhất ám khí.

Nhưng hiện giờ mới thấy được có người dùng lá cây bình thường làm ám khí công kích, lá cây bình thường rơi vào tay y lại đáng sợ như thần binh bảo kiếm.

“ Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh nên sử ra đi, nếu không một khi ta xuất kiếm, không có cơ hội đâu” Đế Thiên An nhàn nhạt nói, bàn tay trái khẻ xoay đem Vô Song Kiếm Hạp đặt thẳng trước người.

Hạp kiếm mà hắn cầm giữ chính là trấn thành chi bảo, Vô Song Kiếm Hạp của Vô Song Thành, tại trước khi rời đi Thiếu Niên Ca Hành hắn cũng đem hạp kiếm này lấy đi, khi đi đến thế giới này hứng thú đem nó ra hành tẩu giang hồ.

“ Xuất kiếm” Lục Tiểu Phụng, Thượng Quan Phi Yến thốt lên, ánh mắt ngưng mục nhìn về hạp đồng kim loại có gắn cơ quan bên ngoài kia.

Từ lời nói lẫn ngoại hình hạp kim loại, bọn họ phán đoán bên trong kia hắn cất giấu một chuôi kiếm.

Tây Môn Xuy Tuyết thần sắc ngưng trọng nhìn trên cánh tay mình y phục bị cắt đi, lại nhìn về phía trước hờ hững nam tử ùng hạp kiếm phía trước.

Chiến ý trong người kéo lên cao hơn bao giờ hết kiếm khí tản phảt ra ngoài.

Tây Môn Xuy Tuyết nhàn nhạt nói : “ rút kiếm đi”

“ Ngươi xác định” Đế Thiên An cười hỏi.

Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu : “ xác định”

Đế Thiên An trở tay đem Vô Song Kiếm Hạp phía sau cởi ra đặt đến phía trước mình, cười nói : “ ta có rất nhiều kiếm, bên trong có 13 chuôi phi kiếm, một khi toàn bộ khai trên đời này đừng nói ngươi, cho dù là Diệp Cô Thành có đến cũng chỉ một con đường chết”

“ Phi kiếm” Tây Môn Xuy Tuyết nghe được gương mặt cũng ngưng trọng cả lên.

Tây Môn Xuy Tuyết cũng từng nghe xa xưa trong cổ tịch, từng có ngự kiếm thuật, phi kiếm xuất lấy địch thủ cấp trong vạn quân.

Nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, trên giang hồ tin đồn thất thiệt, từ lâu đả không có phi kiếm.

Nay lại có người nói với hắn lại có phi kiếm, nhưng hắn tin, nam tử này để cho hắn cảm nhận được như một tòa núi lớn không cách nào vượt qua được.

“ Hít khà” Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng, Thượng Quan Phi Yến, Hoắc Thiên Thanh cùng nằm bêch dưới mặt đất Tô Thiếu Anh nuốt một ngụm khí lạnh, khi mà nghe được lời nói ngông cuồng của nam tử kia.

“ Phi kiếm, y thật hội phi kiếm ư?” Tô Thiếu Anh kinh nghi bất định.

Cái để cho bọn họ rung động đó là trong lời nói của y, trong hạp kiếm kia là 13 thanh phi kiếm.

Thứ chỉ là truyền thuyết giang hồ đồn thổi, không phải 1 thanh mà là 13 thanh phi kiếm, thử hỏi bọn họ có tin được không đây?

“ Đến đi” Tây Môn Xuy Tuyết đạm mạc cất lời, từ người hắn áp lực không ngừng kéo lên cao sau đó đột nhiên tản đi.

Bởi vì hết thảy kiếm khí cùng kiếm thế cũng đã tập trung ở ba thước bảy tấc thanh kiếm, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đế Thiên An cười nói, tay vổ lên hạp kiếm, quát : “ Vân Thoa”

Ngay lập tức Vô Song kiếm hạp cơ quan khởi động, hạp kiếm mở ra, từ bên trong Vân Thoa phi kiếm như ngọn thương xanh lam lao ra, nhanh như thiểm điện lao nhanh đến Tây Môn Xuy Tuyết.

“ Thật là phi kiếm” Tây Môn Xuy Tuyết lòng thầm hô, trên tay kiếm nhanh chóng biến đổi đem kiếm đâm thẳng về phía trước.

“ Là thật” Bốn người quan chiến lòng tràn đầy rung động.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có thể trực tiếp quan sát được phi kiếm, ngự kiếm chi đạo vốn cho là giang hồ truyền thuyết, chỉ có ghi chép trong điển tịch võ lâm.

“ Thật là phi kiếm trong truyền thuyết” Thượng Quan Phi Yến khiếp sợ nói.

“ Đáng tiếc, ta là một kẻ mù không thể thấy được trong truyền thuyết ngự kiếm” Hoa Mãn Lâu than thở nói.

Phi kiếm thứ chỉ trong lời đồn thổi, thêu dệt hoang đường, không ngờ lại có thật, trên đời lại có người thi triển ra phi kiếm. Thử hỏi hắn làm sao mà không rung động cho được đây.

“ Đinh” “ Đinh” “ Đinh”

Chói tai ma sát hiện lên, hai mũi kiếm va chạm bắn ra hoa lửa không ngừng.

“ Keng” Một tiếng lanh lảnh vang lên, chỉ thấy Tây Môn Xuy Tuyết chân trụ dùng lực, thân ảnh kịp ngả người né đi.

Vân Thoa thu lại sau bắn mạnh đến hắn, mũi kiếm sượt qua gương mặt, ngay lập tức đem binh khí chấn bay đi phi kiếm.

“ Lấy hắn thủ cấp” Đế Thiên An lại quát lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK