Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trăng lên đến giữa trời.

Dưới mặt hồ nước an tĩnh hai pho tượng đá lớn như quân vương chấp kiếm ra lệnh cho trăm vạn đại quân đứng sừng sững giữa dòng hồ nước.

Tại trên đó hai thân ảnh nam tử chấp kiếm đối mặt nhìn nhau.

Dưới ánh trăng Diệp Cô Thành sắc mặt quả nhiên không còn chút huyết sắc, còn Đế Thiên An gióng như ẩn như hiện dưới ánh trăng dịu nhẹ.

Một người mặc áo trắng như tuyết , không một vết bụi. Người kia mặc một bộ tím vàng y phục đan xen nhau.

Cả không gian yên lặng chỉ nghe tiếng gió thoảng qua, đưa đi vô số cánh hoa tím sắc lẫn hương hoa.

Quần hùng đứng ven bờ hồ theo dõi đều cách khá xa . Tuy hai vị chưa rút kiếm mà tưởng chừng kiếm khí đã khiến cho người ta phải hãi hùng .

Thứ kiếm khí lợi hại này từ bản thân hai người phát ra .Cái đáng sợ là ở chính mình hai người chứ không phải ở nơi thanh kiếm trong tay họ .

Diệp Cô Thành đột nhiên cất tiếng nhìn về chuôi kiếm khong một chút sắc bén hoa lệ như ngọc trên tay Đế Thiên An, dò hỏi : “ các hạ xem nhẹ tại hạ ư?”

Đế Thiên An lắc đầu, nói : vì sao nói vậy”

Diệp Cô Thành nói : “ phi kiếm khoáng thế cổ kim, tại hạ muốn thử sức, cho dù mất mạng đi nữa, chết cũng không tiếc”

Đế Thiên An cười nói : “đêm nay trăng tròn, nguyệt dạ, mỹ nhân lại nhiều, ta muốn uống rượu.”

Đứng bên bờ hồ, Nghiêm Nhân Anh một trong tam anh Nga Mi Thất Kiếm, không hiểu được hỏi : “ rút cục ý là gì đây?”

“ Ngốc, có thể cũng hỏi, công tử không phải muốn uống rượu sao?” Mã Tú Chân trên tay xinh đẹp hoa kiếm, tạo hình như một bông hoa nở rộ chuôi kiếm, con mắt say mê nói : “ đêm nay công tử thật soái”

“ Ân” Tôn Tú Thanh gật đầu, con mắt cũng say mê, nói : “ công tử thật tuấn tú à”

Tôn Thiếu Khanh nhìn bốn sư muội mình bị đào đi phương tâm, thở dài, quay sang hỏi sư phụ mình, nói : “sư phụ, lần này bốn sư muội đừng mong trở về”

“ Không trở về thì không trở về, nếu như Đế Thiên An công tử chịu cho ta ở lại, ta cũng không thèm về phái Nga Mi đâu?” Độc Cô Nhất Hạc cười ha hả nói.

Mộc đạo nhân đứng bên cạnh, tiếp lời : “ nơi này có hoa có cờ, lại có thi có tửu, còn có cơ quan, kiếm trận, binh khí, thức ăn mỹ vị, trà đạo độc bộ thiên hạ, xa hoa lộng lẩy lầu đình cung vũ, trở về môn phái chúng ta làm gì, chịu khổ ư?”

Cổ Tùng cư sỉ gật gù nói : “ đừng nói là nữ nhân, đến cả ta cũng tâm động à, đến nơi này rồi ai lại nguyện ý mà đi chứ”

Đến ngày quyết chiến thời điểm, số lượng khách nhân dạ nhập vào trong cũng nhiều hơn trước.

Phàm là ai đến nơi này cũng đều bị choáng ngợp với vẻ xa hoa lộng lẩy ở đây, không ít người đều nổi lên tâm tư dị biệt.

Người chết vì tiền à, mà tại nơi đây đường đắp bạc, châu ngọc làm cột, hoàng kim lớp mái... giàu đến khiến cho võ lâm đại lão, hay cao nhân cũng lắc đầu thở than, một vài người cũng sinh ra dị tâm, có ý định giết người cướp của à.

“ Y không dùng Vô Song Kiếm Hạp” Lục Tiểu Phụng thốt lên, với kết quả này hắn cũng khá bất ngờ.

Tây Môn Xuy Tuyết mắt như ưng quan kiến phía trước, nói : “ kiếm pháp của y rất cao minh.”

Lúc này Diệp Cô Thành mày nhướngg lên, hỏi : “Trong cuộc chiến bữa nay tại hạ hy vọng công tử phải xuất toàn lực.”

Đế Thiên An nói : “ ta xuất một kiếm, nếu Diệp thành chủ đở được, ta sẽ xuất toàn lực”

Diệp Cô Thành nghe xong ngẫm nghĩ rồi gật đầu, y giơ thanh kiếm trong tay mình lên nói : “Thanh kiếm này là Tinh Anh Bàn Kiếm ở hải ngoại . Đầu sợi tóc vào lưỡi
thổi một cái đứt liền. Lưỡi kiếm dài ba thước ba tấc , nặng sáu cân bốn lạng”

Đế Thiên An gật đầu đem Hàm Quang chỉ thiên hai ngón trỏ và giửa của tay trái vuốt theo sống kiếm, chậm rải cất lời : “ nhìn mà không thấy, sờ lại không cảm giác, xuyên qua vật thật không phát giác, uy lực vô biên. Ta gọi là Hàm Quang, vô hình chi kiếm”

“ Nhìn mà không thấy, sờ lại không cảm giác, xuyên qua vật thật không phát giác, uy lực vô biên. Hàm Quang, vô hình chi kiếm”

Diệp Cô Thành lẩm bẩm, con mắt thật sâu nghi hoặc nhìn về chuôi ngọc kiếm xanh, một hồi quan sát đồng tử mở lớn lên dường như hắn hiểu được thứ gì.

“ Hàm Quang, vô hình chi kiếm, thật có vô hình chi kiếm ư?” Hoa Mãn Lâu nỉ non.

Âu Dương Tình nghi hoặc : “ vô hình chi kiếm, song thanh kiếm kia chúng ta vẫn thấy được à”

“ Lẻ nào còn ẩn giấu huyền cơ, mà mắt thường không thấy được” Công Tôn Lan đem hai chuôi đoản kiếm của mình lấy lên nói.

“ Nhìn mà không thấy, sờ lại không cảm giác, xuyên qua vật thật không phát giác, uy lực vô biên. Hàm Quang, vô hình chi kiếm” Nghiêm Thiếu Anh lẩm bẩm.

Trầm mặt hồi lâu, quay sang sư phụ mình hỏi lấy : “ sư phụ thanh kiếm kia ta vẫn thấy được, lẻ nào công tử Đế Thiên An làm rối...”

“ Ah” Tứ nữ kinh hô một tiếng, vô số người cũng kinh thốt lên ánh mắt không tin được nhìn về phía xa.

“ Thì ra là vậy” Tây Môn Xuy Tuyết hiểu ra được, thì ra thân kiếm cùn không một chút sắc bén chỉ là vỏ kiếm mà thôi.

“ Đúng là hảo kiếm, không là thần kiếm, quả là vô hình chi kiếm” Độc Cô Nhất Hạc sợ hãi nhìn, khi bên tai nghe được tiếng va chạm khi nam tử kia chậm rải rút kiếm ra, hắn không nhìn được kiếm nhưng biết quả thật là vô hình chi kiếm.

“ Thật khiến người sợ hãi” Mộc đạo nhân lắc đầu thán thở lên.

Đế Thiên An tiếp tục nói : “ Hàm Quang vô hình, kiếm có hai đầu, thân kiếm ở dưới ánh sáng mới có thể hiện hình. Mắt không thấy được, chuyển động không ai thấu nổi, hư hư thực thực chẳng thể cảm nhận thấy. Sự sắc bén tàng chứ không lộ chính là bản sắc của Hàm Quang.”

Diệp Cô Thành đồng tử mở lớn bên tai nghe lấy lời y, lại nhìn thấy được dưới ánh trăng mờ nhạt bóng kiếm, trong lòng cũng khiếp sợ khi nhìn thấy được một chuôi thần binh bảo kiếm như vậy, cảm thán : “ công tử tài rèn đúc thiên hạ vô song, hôm nay chứng kiến Hàm Quang để cho Diệp Cô Thành mở rộng nhãn giới”

“ Kiếm khởi”

Đế Thiên An quát lên, ngay lập tức từ người kiếm khí tản ra, vô số kiếm ảnh trong suốt như gương tổ hợp thành các vòng tròn kiếm xoay quanh người hắn, một cái ánh chớp chói nhòa bạo phát.

Diệp Cô Thành nhịn không được phải nhắm mắt lại đến khi mở mắt ra thấy được vô số kiếm ảnh xoay tròn quanh người y, trong lòng cảm thán chuôi kiếm Hàm Quang uy lực vô biên, nếu vừa rồi sinh tử chi chiến y dùng một chiêu này, hắn có thể đả mất mạng rồi.

Cao thủ so chiêu sai sót một chút cũng tán mạng, mà vừa rồi một cái ánh chớp cường quang lóe lên khiến hắn phải thất thủ. Một đối thủ như Đế Thiên An nếu so kiếm tất nhiên sẻ bắt được sơ sót của hắn.

Diệp Cô Thành nhìn y chờ đợi mình, kiếm thế tích xúc hắn khẽ gật đầu tung người nhảy lên trên không thi triển ra một thức thành danh của hắn, Thiên Ngoại Phi Thiên kiếm pháp.

“ Ta gọi kiếm này là Nguyệt Tịch Hàm Quang, mời quân tiếp chi”

Lời vừa dứt Hàm Quang kiếm vung lên, chiêu kiếm này rất đẹp, rất mềm mại, rất chậm chạp, như làn khói bếp từ từ dâng lên, trong làn khói là hơi ấm nhẹ nhàng, như hoa tươi sớm mai, vầng trăng buổi tối, ôn nhu tới cực điểm, khiến người ta chỉ muốn say chết trong đó.

Chiêu kiếm cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ thấy toàn bộ hoa nở trong rộng rải không gian nơi này, đều bay lên, ngàn vạn cánh hoa quay quanh trường kiếm của Hàm Quang, đẹp tới mức không thể tả nổi.

“ Thật xinh đẹp” Thượng Quan Tuyết Nhi cũng nỉ non lên, ánh mắt say mê nhìn khung cảnh trên bầu trời.

“ Tịch Nguyệt Hàm Quang, thấy một kiếm này, có chết cũng không tiếc” Mộc đạo nhân say mê nhìn lấy.

Độc Cô Nhất Hạc con mắt thật sâu rung động, thì thào : “đây chính là Tiêu Dao Thiên Cảnh ư?”

“ Đẹp quá một kiếm” Âu Dương Tình nỉ non nhìn lấy.

Tây Môn Xuy Tuyết không nói một lời, y con mắt chăm chú nhìn về bên trên thiên không hai thân ảnh.

Một như trích tiên hàng lâm bồng bềnh trong mây trắng, một người còn lại tắm mình trong hàng triệu bông hoa rực rở, hàng ngàn kiếm ảnh đả bị hoa thơm che lấp.

“ Thật là khoáng thế một kiếm” Hoa Mãn Lâu an tĩnh nói, hắn tuy không thấy được nhưng hắn có thể nghe rõ.

Giờ phút này vô số chúng nhân quan chiến đều không cách nào dời mắt khỏi màn quyết chiến khoáng thế cổ kim của hai nhân vật đỉnh tiêm vỏ lâm.

Thiên Ngoại Phi Tiên của Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành, một chiêu kiếm khiến cho nhiều kiếm khách ôm hận, lại càng khiến cho bao nhiêu kiếm khách muốn khiêu chiến vượt qua y.

Tịch Nguyệt Hàm Quang của thiên hạ vô song công tử còn đẹp, còn mỹ khiến cho lòng người say mê.

So với Thiên Ngoại Phi Tiên mà nói một kiếm này mỹ lắm, giờ phút này rất nhiều người mới biết được, nguyên lai trên đời còn có một kiếm đẹp như vậy.

Cả bầu trời đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, sau đó không một ai có thể quên được.

Thiên Ngoại Phi Tiên được Diệp Cô Thành như con thuyền rẻ sóng nước mà đến, mây trắng bồng bềnh Bạch Vân thành chủ mang theo tuyệt thế một kiếm của mình nghênh đón biển hoa ẩn chứa vô vàn sát cơ.

Không có bất cứ âm thanh gì chói tay, chỉ có “ lạt lạt” từ xa truyền lại giống như cười đùa vậy. Vô số cánh hoa rơi rụng xuống bờ hồ, cùng với một thân ảnh nam tử, y là Diệp Cô Thành.

Tinh An Bàn Kiếm dài ba tấc ba thướt đả rời khỏi tay y, trong vô số cánh hoa rơi rụng xuống mặt hồ nước.

Thân ảnh Diệp Cô Thành tắm mình trong vô số hoa, bộ y phục xuất hiện vô số vết đứt rách, đôi mắt gắt gao nhìn phía trên bầu trời còn lại rất nhiều hoa đẹp, tràn đầy không cam lòng lẫn nuối tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK