Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua một tiếng đồng hồ, cả khu vực cổng bắc Tân Trịnh hai dặm trong chìm trong đổ nát cùng tử tịch, cũng là nơi mà quân sĩ Hàn quốc không nguyện đến để hiến mạng.

Thiên Trạch cảm thấy đã đủ hấp thu lực lượng Hư Vô trong thành mang lại cùng tước đoạt sinh tử nhị khí cho pháp bảo mình, toan định rời đi thì phát hiện ra bất thường.

Hắn đả phát hiện một cổ khí tức cường đại, bốn phương tám hướng bay tới từng đạo cường hoành khí tức, trong nháy mắt liền bao vây quanh mình.

“ Ha ha ha!”

Một đạo tiếng cười không xác định được phương hướng vang lên.

“ Kẻ nào?cút ra đây!” Thiên Trạch lạnh giọng.

Lời hắn vừa dứt một đạo thân ảnh nhanh xuất hiện.

Thiên Trạch đảo mắt nhìn về bên trái, trong thị giác hắn thấy được một cái dưới ánh trăng mang theo băng điêu mặt nạ người vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống, sau đó thân thể của hắn giống như là bị dây thừng dẫn dắt một dạng lơ lửng giữa trời.

Kẻ này không lộ dung mạo nhưng từ người tỏa ra duy ngã độc tôn khí chất.

Thiên Trạch hỏi : “ ngươi đến tìm chết hay xin được chết”

Mặt nạ băng nam tử nghe được cười lớn một tràng, tựa như nghe được một chuyện đáng cười một dạng, cười dứt rồi nói : “ người trẻ tuổi sống được thời gian vẫn là quá ngắn, căn bản cũng không biết thế giới này đến cùng có bao nhiêu cường giả đỉnh cao. Cho nên mới không biết lượng sức như vậy”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ xưng tên đi”

Y nghe được tự ngạo nói : “ngươi có thể đem lão phu gọi là Đế Thích Thiên.”

“Đế Thích Thiên!” Thiên Trạch niệm lại, lập tức thi triển Không Thức Giới Thần Lực, hắn không nghĩ hôm nay kẻ này lại đến tìm hắn.

Đế Thích Thiên ba chữ này Thiên Trạch đã nghe qua không ít, trong đó một vị là hắn từ Phong Vân thế giới biết lấy. Y là Từ Phúc phương sĩ thời Tần Thủy Hoàng, dong thuyền mang theo các cao thủ thời đó ra biển tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão.

Từ Phúc tìm được Bồng Lai đảo, trên đó không có tiên dược gì cả nhưng có một con chim to lớn có màu lông đỏ rực, chính là Tứ Linh thú Chu Tước. Dưới nỗ lực Từ Phúc cùng thủ hạ lại lấy sức phàm mà giết chết được thần thú, sau đó dùng máu của nó luyện đan, từ đó có được thọ mệnh ngàn năm.

Chỉ là trường sinh nhưng dung mạo vẫn già xuống, vì để nhắm đến bất tử chi năng, y chế tạo ra Đồ Long kế hoạch, sau này nhắm đến Thần Long ngoài biển mà triệu tập bảy đại cao thủ giết nó mưu đoạn Long Nguyên, chỉ là sau này e sợ Phượng huyết và Long Nguyên sinh xung đột, cuối cùng tự hóa đi Phượng huyết của mình mà dùng Long Nguyên, chỉ là bị Đoạn Lãng thừa cơ giết chết sau đó cưỡng chiếm hai khỏa Long Nguyên treo đánh Phong Vân.

Thế giới này vẫn có Từ Phúc người này, chỉ là Tần quốc đổi bằng Thương quốc, ngàn năm trước y dong thuyền ra biển cầu thuốc trường sinh cho Thương Trụ. Một cái khác đó là tại thế giới này kẻ đánh bại Tử Phúc không chỉ có mỗi Vũ Vô Địch, quá khứ tại xuất hiện không ít người treo đánh y.

“Ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện đương nhiên, rốt cuộc giống như ngươi người trẻ tuổi sống được thời gian vẫn là quá ngắn” Đế Thích Thiên nhìn Thiên Trạch trầm ngâm nhìn mình, nghĩ rằng y đang truy tìm hắn thân phận nhưng không tìm ra, ngữ khí cao ngạo cùng thương tiếc nói.

Thiên Trạch nói : “ ngươi đến tìm ta?”

“ Không sai! kẻ khiến cho thiên cơ nhiễu loạn, may là gần đây ngươi náo động để cho bản tọa tra ra. Đạo Thánh à không Thiên Trạch!” Đế Thích Thiên cười nói.

“ Đạo Thánh!” từng cái người ở xa lén lút quan sát nghe được kinh thốt lên.

Thiên Trạch nghe hắn vạch trần thân phận của mình, vốn hắn còn để cho cái Đạo Thánh này biến mất khỏi giang hồ khi gây oanh động một vố ở Tân Trịnh, sau đó dùng Thiên Trạch chấp chưởng Bách Việt, chỉ là bây giờ bị vạch trần hắn cũng không che đậy.

“ Đạo Thánh!” Tử Nữ từ xa quan chiến kinh hô lên, nàng đã từng suy đoán y và Đạo Thánh cùng là một người hoặc là thủ hạ, chỉ là suy đoán này vẫn chưa chứng thực, bây giờ có kẻ xuất hiện khi Thiên Trạch khoe y lại nói ra chuyện đó, lòng nàng cũng khó mà yên được.

Chỉ thấy ngoại hình Thiên Trạch thay đổi, y phục đặc trưng của Thiên Trạch đã không còn như trước kia vẻ, hắn mặc lên y phục chính là Đạo Thánh xa hoa y phục, trường bào tử kim tung bay tản phát ra kim quang.

Một đôi mắt phong bế của y đã mở ra, chính là một đôi mắt huyết hồng, đây không phải là Đạo Thánh thì là ai?

Giờ phút này không chỉ Tử Nữ mà những kẻ khác cũng phát giác ra được.

Dung mạo thật sự của Đạo Thánh rất nhiều kẻ muốn biết, nhất là tại Tân Trịnh này người càng muốn biết hơn, song khi tấm mặt nạ kia không còn để ai nấy bàng hoàng.

Đạo Thánh tội phạm truy nã của các nước lại là Xích Mi Quân Thiên Trạch.

Từng có một thời gian tại Hàn quốc tin đồn Đạo Thánh và Thiên Trạch chính là một người lan truyền, chỉ là sau này hai cái thân phận gây án khắp nơi để bọn họ loại bỏ. Bây giờ một số kẻ nghe cùng thấy được mới rõ, thì ra từ đầu đến cuối mình bị y đùa giỡn.

“ Y lại là Thiên Trạch! xem ra chúng ta đều bị y đùa bỡn” vô số kẻ than thở khi biết được sự thật này.

“ Ngươi làm sao phát hiện ra được?” Thiên Trạch dò hỏi, tận lực câu giờ để tra xét thông tin của y.

Đế Thích Thiên cười nói : “ trên đời này chỉ cần bản tọa muốn biết thì không có chuyện gì có thể che giấu được”

Phượng huyết giúp cho Đế Thích Thiên có được thọ mệnh dài lâu, đạt đến Thần Ma chi cảnh nhưng lại không cho hắn cơ thể bất tử, dung mạo theo năm tháng mà già nua, để kéo dài thọ mệnh hắn vẫn luôn ẩn cư tại cực bắc chi địa.

Nhưng là trên thực tế hắn sáng lập Thiên Môn tổ chức, tổ chức này cơ hồ là trải rộng giang hồ Trung Nguyên, là tổ chức cổ lão nhất và bí ẩn nhất trên võ lâm, thời thời khắc khắc đều vì hắn thu thập tình báo.

Cho nên giang hồ phát sinh sự tình, hắn toàn diện cũng biết.

Hắn sở dĩ tìm đến Thiên Trạch đó là vì trong lúc huy động thủ hạ dốc sức tìm kiếm Tử Kim Thần Vũ, trong quá trình thu thập chú ý đến những kẻ sở hữu lấy thứ này, mà trong những kẻ đó có Tu La công tử và Đạo Thánh.

Một ngàn năm thời gian có dài lâu như vậy cùng Thiên Môn tổ chức để cho Đế Thích Thiên sưu tập lấy thế gian các nhà võ công, học lấy một thân bản lĩnh không nhỏ, xem vận đoán mệnh hắn vẫn là thông thuộc.

Chỉ là khi bắt đầu tra xét Đế Thích Thiên ăn quả đắng, Tu La công tử không tài nào tra được sau lại đột nhiên biến mất khó hiểu không tra ra, Đế Thích Thiên chuyển hướng sang Đạo Thánh thì phát hiện hắn mệnh cách cũng không tra ra được.

Lại có tin đồn và thu thập ngoại hình giống với Thiên Trạch, Đế Thích Thiên dò xét thì thấy kẻ kia cũng không khác gì. Ba cái thân phận lại có cùng một kết quả, chuyện này còn không để cho Đế Thích Thiên chú ý cùng hứng thú ư?

Dưới hắn cho thủ hạ trong bí mật điều tra cùng bản thân dò xét, rốt cuộc gần đây mới biết được Đạo Thánh và Thiên Trạch vốn hai là một. Vốn định huy động thế lực đến Gia Lãm bí mật tập kích, chỉ là trên đường thực hiện thì bị Hung binh dẫn động đến Tân Trịnh.

“ Nói khoác không biết ngượng.” Thiên Trạch khinh thường.

Đế Thích Thiên không phật ý, bởi y cho rằng kẻ kia là tên cao ngạo không tin lời hắn là thật : “ tiểu bối vô tri, nếu ngươi thật biết được bản tọa quá khứ, khi đó ngươi sẽ không có lời nói này”

Thiên Trạch nói : “ Từ Phúc thời Thương, sống ngàn năm lập ra Thiên Môn tổ chức”

Lời này vừa ra khiến cho đám thủ hạ Thiên Trạch chấn kinh và cả đám người quan chiến từ xa cả kinh lên.

Bởi trên đời này thật có kẻ như vậy tồn tại ư?

Đế Thích Thiên trong nháy mắt mở to hai mắt, lộ ra ánh mắt bất khả tư nghị nhìn lấy kẻ phía dưới, hắn không nghĩ y lại đoán ra hắn lai lịch. Nhưng nghĩ lại thì đối phương khi gặp hắn thần sắc dường như không biết đây?

“Ngươi quả thật để bản tọa bất ngờ” Đế Thích Thiên tán thưởng : “ có thể biết được bản tọa tồn tại, để bổn tọa thưởng thức. Bản tọa nhìn ngươi cũng là người thông minh, ngươi hẳn phải biết bản tọa chính là chi phối giữa thiên địa vạn vật chúng sinh thần. Bản tọa Thiên Môn càng là muốn đem thế gian tất cả mọi người mới biến thành của mình. Bây giờ bản tọa tự mình mời chào ngươi, ngươi liền gia nhập Thiên Môn, bản tọa có thể cho ngươi địa vị chỉ dưới bản tọa. Có Thiên Môn trợ giúp đừng nói là giành lại Bách Việt, cả thiên hạ này cũng có thể”

Thiên Trạch nghe Đế Thích Thiên mời chào đã sớm trong dự tính. Bởi thông qua Không Thức Giới Thần Lực để hắn biết y đến nơi này tìm mình.

Đế Thích Thiên ngàn năm thọ mệnh để hắn so với thường nhân đạt được không ít thử, hắn từng là đại hiệp giương danh; chưởng môn nhất phái, minh chủ võ lâm; quân vương một nước.... dài lâu năm tháng để cho hắn trải nghiệm không ít thân phận cùng học lấy các nhà võ công.

Hắn cũng nghiên cứu mệnh lý, tại tự thân võ công đạt tới cảnh giới tối cao về sau, hắn đoán ra sẽ có một trận hiếm thấy tai nạn sẽ phát sinh trên người tại chính mình, cụ thể là gì tai nạn không cách nào biết được, cho nên hắn vì để mình có thể toàn thân trở ra.

Tại Bắc Ly quốc phía tây Lạc thành Thiên Môn núi dưới chân khởi công xây dựng một cái chùa chiền, cũng thu dưỡng một cái không cha không mẹ hài nhi bồi dưỡng thành là chùa chiền trụ trì, cũng chế tạo một gian chỗ tránh nạn đường lui.

Mà Thiên Trạch mệnh cách không xác định và nắm giữ hung binh kia, có thể là kẻ để hắn gặp tai nạn. Hoặc là kẻ có thể để hắn vượt nạn. Bất kể là kết quả nào, là trừ hay không trừ thì hắn trước thăm dò chiêu mộ y, sau đó nếu xác nhận y thật là kẻ nguy hại mình liền nhân lúc y không phòng bị mà trừ diệt.

“ Trời đất này còn chưa có kẻ nào có tư cách để ta phải cúi đầu” Thiên Trạch cầm lấy hung binh mà trực chỉ : “ ta muốn đoạt lại Bách Việt không cần phài dựa vào ngươi”

Đế Thích Thiên nói : “ từ chối ta có thể dẫn đến ngươi không muốn kết quả”

Thiên Trạch nói : “ ngươi uy hiếp ta”

Đế Thích Thiên nói : “ bản tọa đối với ngươi và Đạo Thánh hứng thú, thậm chí để Thiên Môn mấy chục vạn người ngựa ngày đêm tra tìm. Từ đó mà biết được ngươi cùng Đạo Thánh là một, cũng biết việc ngươi gần đây chiếm lấy đô thành Gia Lãm. Nếu như ngươi từ chối bản tọa, ngươi nghĩ ngươi gây thù chuốc oán nhiều như vậy, nắm giữ vũ lực như vậy, những kẻ địch của ngươi sẽ yên tâm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK