Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày tiếp theo là những ngày tồi tệ nhất của Harry ở trường Hogwarts.

Nó gần như gặp lại cảm giác tồi tệ nhất mà nó đã trải qua hồi năm thứ hai khi phần lớn học sinh trong trường nghi ngờ nó là thủ phạm đã tấn công những học sinh khác.

Nhưng hồi đó Ron còn ở bên phe nó, nhưng hiện giờ bản thân nó được chọn làm dũng sỉ để cho đám người trong trường nghi ngờ lấy.

Nó nghĩ nếu mà nó có được Ron hậu thuẫn như một người bạn thì nó có thể đương đầu với thái độ thù nghịch của cả trường, nhưng nếu như Ron không thích thì nó chẳng thèm tìm cách thuyểt phục Ron nói chuyện với nó.

Hắn chính là bị bạn thân mình ganh tỵ không tin tưởng, mà cơ hồ toàn trường đều đồng ý như vậy, nếu Hermione đoạt chức không ai nói, nhưng Harry đây, thực lực của hắn chỉ sàn sàn với Draco mà thôi cơ hồ không làm gì được đối phương.

Nhất là hai người bọn họ mấy năm này chiến đấu có thắng có thua, cho nên rất nhiều người không tin tưởng Harry có thể làm được, mà bất bình không chấp nhận được chính là Draco.

Chỉ có một nơi mà nó cảm thấy an tâm, cũng là nơi lựa chọn trốn tránh các ánh mắt chính là cái gian phòng mà nó mấy năm nay thường hay đến, tại nơi đó không chỉ có cha đở đầu của nó.

Harry song hành cùng Hermione, hỏi: “Bồ có thấy Ron không?”

Hermione ngập ngừng: “Ờ… có… nó ở trong phòng ăn điểm tâm.”

Harry hỏi : “Ron còn nghĩ là mình tự đăng ký thi đấu không?”

Hermione lúng túng: “Ở… không, mình không nghĩ vậy… không hẳn…”

“’ Không hẳn’ nghĩa là sao?”

Hermione nói một cách tuyệt vọng: “Ôi, Harry ơi, chẳng lẽ bồ không hiểu sao? Ron ganh tỵ ấy mà!”

Harry ngờ vực hỏi lại: “Ganh tỵ hả? Ganh tỵ cái gì? Chẳng lẽ nó cũng muốn làm một thằng ngu trước toàn trường sao chứ?”

Hermione kiên nhẫn giải thích: “ Ừ… bồ biết đó, ở nhà Ron đã có cả đống anh trai để ganh đua rồi, bồ và mình là người bạn thân nhất của nó, mà bồ thì lại quá ư nổi tiếng, còn bản thân mình lại nhờ Noah. Nó cứ bị ra rìa mỗi khi người ta ngó thấy bồ và mình, và nó ráng chịu đựng, nó chẳng bao giờ nói ra, nhưng mà mình biết, thêm vụ này nữa thì đúng là thêm một giọt nước làm tràn ly”

Harry cay đắng nói: “Hay à! Thiệt là hay! Bồ nói với nó giùm mình là mình sẵn sáng đổi vai với nó bất cứ khi nào nó muốn. Nói với nó giùm mình là nó cứ là mình thử coi… Mình đi bất cứ nới đâu là người ta cứ trố mắt trâng tráo nhìn cái trán của mình.”

Hermione nói dứt khoát: “Mình khônh nói với Ron cái gì hết, mình còn rất nhiều chuyện lẫn thời gian cần làm, thay vì chỉ biết ganh tỵ sao nó không chịu cố gắng hơn, chúng ta không có quyền lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra, nhưng có quyền lựa chọn cách mình sống lấy »

Harry nhận ra cái câu mà Noah trước đây vẫn hay nói được Hermione dẫn lời, tiếp tục di chuyển đi theo, suy nghĩ một hồi, nói : « bồ đả hỏi Noah chuyện này chưa ? »

Hermione đáp : « vẫn như mọi khi, ảnh kín miệng như bưng, có điều dấu vết đả lộ ra »

« Lộ ra, dấu vết gì ? » Harry nghi hoặc, truy vấn.

Hermione nhìn Harry thở dài, nói : « năm thứ 2 là Phòng Chứa Bí Mật, năm thứ 3 là Chuột Hồng »

Harry dường như bắt lấy được thứ gì, thốt lên : « câu đố, bồ nói, bồ nói năm nay đề mục của Noah giao ra hắn liên quan đến sự kiện năm nay, mà rất có khả năng là đến mình »

Nhìn thấy Hermione ra hiệu ánh mắt, Harry mặc dù không rõ nhưng vẫn ngậm miệng lại, rất nhanh hắn biết là vì sao, bởi thân ảnh mà bạn tốt mình không thích gặp nhất đang ở gần bọn họ : « Daphne »

« Kẻ thông minh một chút, có thể đoán ra vị dũng sĩ thứ 10 hẳn là có liên quan đến câu đố của năm nay » Daphne hừ một tiếng nhỏ, cao lãnh đi đến gần, lại nói : « lần này so với trước càng thêm khó đoán, bởi quá nhiều ánh mắt đặt vào, và khả năng lớn là chim mồi »

Thấy Hermione không nói gì, Harry đại não sực nhớ lại, tự khi Noah lên làm giáo viên dạy học, tử xà đến phù thủy hóa thú, đều là liên quan đến hắn cả, lần này Chiếc Cốc Lửa chọn ra hắn làm dũng sĩ thứ 10 hắn cũng đồng dạng, cười khan nói : « chẳng trách đám người kia nhìn ta ánh mắt lại không đúng, ban đầu không để ý »

Hermione nhìn Daphne, nói : « ngươi là có ý gì ? »

« Ta chỉ là tốt bụng nhắc nhở vị dũng sỉ chúng ta một chút mà thôi, dù sao hắn bây giờ cũng là Hogwarts dũng sĩ »

Hermione xem thường, nói : « đừng cho ta không biết, ngươi cùng Ceric bí mật gặp gỡ, tốt bụng, chẳng qua là muốn từ Harry đạt được thứ ngươi muốn mà thôi »

Daphne cũng không phản bác, chậm rãi di chuyển đến căn nhà phía trước, xuyên qua các tầng lá cũng không có nói một câu nào, leo lên các bậc cầu thang rồi vào trong.

Thời gian lại trôi qua, Harry cũng từ Daphne và Hermione biết được vì sao đám học sinh trong trường đi ngang qua nó, cả đám đó ngó Harry như thể nó là một con Quái Tôm Đuôi Nổ bự tổ.

Nó cũng thành thật hơn, đồng thời cố gắng tìm ra manh mối ít ỏi trong các tiết học Muggle học, nhưng mà nó cũng đôi khi nghi ngờ khi chẳng thu hoạch được gì cả, mọi thứ đều không có manh mối gì, đôi khi nó hoài nghi mình thật là chim mồi mà vì giáo sư kia ném ra đánh lạc hướng.

“ Trưa nay có hai tiết Độc Dược nữa” Harry ngán ngẩm rời đi lớp học bùa chú.

Hai tiết Độc Dược luôn luôn là việc hãi hùng đối với Harry, nhưng dạo này thì cái lớp học hãi hùng đó không khi nào thiếu trò tra tấn.

Bị nhốt trong một căn hầm trong một tiếng rưỡi đồng hồ với thầy Snape và đám học sinh nhà Slytherin mới là nỗi khốn khổ lớn nhất của Harry.

Hôm nay cũng không có triển vọng gì khá hơn. Khi Harry và Hermione đến lớp học của thầy Snape dưới tầng hầm sau bữa ăn trưa, tụi nó nhận thấy đám nhà Slytherin đang đứng đợi bên ngoài lớp học, đứa nào đứa nấy đeo một phù hiệu to tướng trước áo chùng của mình.

Malfoy nói to khi thấy Harry xuất hiện:“Khoái mấy cái phù hiệu này không Potter? Mà không chỉ có vậy thôi đâu – coi đây!”

Malfoy ấn cái phù hiệu vô ngực nó, dòng chữ trên phù hiệu liền biến mất, và một dòng chữ mới hiện lên thay thế, màu xanh lá cây POTTER THÚI HOẮC

Cả đám Slytherin rú lên cười. Mỗi đứa đều ấn vô phù hiệu của mình, chẳng mấy chốc những chữ POTTER THÚI HOẮC sáng lên rực rỡ chung quanh Harry. Nó cảm thấy cổ và mặt nóng bừng lên.

“Ôi, rất là khôi hài!” Hermione mỉa mai nói với Pansy Parkinson và nguyên đám con gái nhà Slytherin đang cười to hơn hết thảy, sau đó nhìn sang Daphne : « Daphne, dạo này ngươi thật rảnh rỗi, lại bày ra mấy trò khôi hài như vậy »

“Thiệt là hóm hỉnh à!” Ron đang đứng dựa lưng vào tường cùng với Dean và Seamus. Nó chẳng cười được tí nào cả, nhưng nó cũng chẳng thèm bênh Harry.

Daphane vốn một chổ riêng biệc cùng với sủng thú của mình, chìm trong thế giới riêng của mình, nhìn về màn hình điện thoại bên trong tìm hiểu kiến thức của mình, nhỏ giọng nói : « Hermione ngươi dạo này cũng rảnh rỗi không ít »

Đám người hai bên tự động lùi ra một bên khi thấy Daphane đứng dậy cất bước đi đến bên cạnh Hermione, bọn họ ai cũng biết rõ hai người này chính là không ưa nhau, mỗi khi trong không gian riêng biệt có cơ hội đánh nhau, chính là ngươi không chết thì ta vong.

« Daphne có cần ta giúp ngươi một cái phù hiệu không, Daphne Greengras Á Quân chi vị không ? » Hermione lên tiếng.

« Á Quân, ngươi thật cho rằng năm nay có thể thắng được ta sao ? » Daphane nghe trong lời Hermione sặc mùi thuốc súng.

Sát Ngôn Quan Sắt vận dụng, ma lực kéo lên đồng thời Queen dưới chân đi đến hơi lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh khiến cho không khí hàn băng tê bút, dưới mặt đất băng tinh lan ra theo từng bước chân của Queen.

« Tất nhiên rồi » Hermione tự tin lên tiếng, Rose trên vai nàng nhảy xuống chặn lấy Queen chín chiếc đuôi xinh đẹp phiêu phù cả người hỏa diễm bốc lên, đem cái không khí lạnh giá gần người đốt sạch.

“Chuyện gì mà ồn ào như vầy?” Một giọng nói nhẹ nhàng một cách chết người vang lên, thân ảnh Snape chậm rãi đến.

« Hừ » Hermione, Daphne tự động thu hồi ma lực của mình phân ra hai hướng khác nhau mà đi.

« Cảm ơn bồ » Harry nhỏ giọng nói cho Hermione, cảm kích nàng giải vây cho hắn.

Hermione nhỏ giọng đi đến một chổ của mình : « Đừng để ý bọn chúng, nhất là Malffoy »

Tiết học trôi qua gần một tiếng thì căn phòng có tiếng gõ cửa của căn hầm vang lên, và cánh cửa phòng học mở bung ra. Người mở cửa chính là Colin Creevey.

Nó bước vô phòng, mặt mày rạng rỡ tươi cười rồi đi tới bàn giáo viên ở trước lớp, có điều đáp lại là Snape hỏi cộc lốc:“Chuyện gì?”

“Thưa thầy, xin thầy vui lòng cho con đưa anh Harry, chị Hermione, chị Daphane, Hermion đi lên lầu.”

Snape trừng mắt nhìn qua cái mũi khoằm của mình, trong giây lát hiểu ra phần nào chuyện gì, dù sao ba người này chính là dũng sĩ đây, mà không đợi hắn chờ lâu Colin bị hắn nhìn như vậy liền lên tiếng : “Thưa thầy… thưa thầy, ông Bagman muốn gặp anh ấy. Tất cả các quán quân đều phải đi, con thấy hình như họ muốn chụp hình…”

Không ít lâu sau ba vị dũng sĩ Hogwarts lên đường theo Colin đi đến một căn phòng.

Căn phòng ấy là một lớp học tương đối nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa một khoảng không gian khá rộng ở giữa, tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài.

Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và ông Ludo Bagman ngồi trên một trong năm cái ghế đó. Ông Bagman đang nói chuyện với một bà phù thủy mà Harry chưa từng gặp trước đây. Bà phù thủy này mặc một cái áo đầm đỏ tươi.

Ở góc phòng, Viktor Krum đang đứng, mặt mày chầu bầu như mọi khi và không nói chuyện với ai hết. Cerdic và Fleur thì đang chuyện trò. Trông Fleur có vẻ vui tươi hơn rất nhiều, mà bên cạnh bốn dũng sỉ của hai nhà cũng tụ tập một chổ nói chuyện.

Cô nàng cứ hất đầu ra sau để cho mái tóc dài óng bạc ngời lên trong ánh sáng. Một ông bụng phệ cầm một cái máy chụp hình bự chảng màu đen ngòm đang liếc nhìn Fleur qua khóe mắt, cái máy chụp hình trong tay ông nhè nhẹ bốc khói.

« Hừ » Hermione, Daphne bước vào bên trong hừ nhẹ một tiếng khi thấy nàng hiển nhiên hai người lại cồng đồng nhận lấy điểm chung, không ưa thích vị mỹ nữ này, mà lần này bọn họ tụ tập ở nơi này một chổ chính là cân đũa phép, lẫn chụp ảnh đăng lên Nhật Báo Tiên Tri mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK