Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Lãi vốn người đất Uyển nước Sở, tâm tính phóng khoáng không nệ tiểu tiết, làm gì cũng không ai đoán nổi ý tứ, người xứ đó ai cũng gọi y là "gã Phạm khùng".

Khi Văn Chủng được bổ nhiệm làm huyện lệnh đất Uyển, nghe tên Phạm Lãi, nên sai bộ thuộc đến thăm. Gã bộ thuộc gặp Phạm Lãi rồi về trình: “Tên này là tên khùng nổi tiếng ở vùng này, ăn nói lung tung chẳng đâu vào đâu.”

Văn Chủng cười: “Người nào hành sử không giống người khác, ắt bị người đời chê cười là phá rối, có ý kiến cao minh hơn người thì bị chê là hồ đồ. Các ngươi làm thế nào mà hiểu nổi Phạm tiên sinh được.”

Rồi tự mình đến thăm Phạm Lãi.

Phạm Lãi tránh mặt không gặp nhưng liệu rằng Văn Chủng sẽ quay lại lần nữa nên mượn áo khăn của anh, ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi.

Quả nhiên chẳng bao lâu Văn Chủng lại đến.

Hai người gặp nhau, đàm luận hồi lâu về đạo vương bá, tâm đầu ý hợp, cứ tiếc là gặp nhau quá trễ.

Hai người biết rằng đất trung nguyên tình hình ngày càng thêm căng thẳng, nước Sở tuy lớn nhưng loạn, Bắc Ly cũng không khác gì khi các công tử tranh đoạt hoàng vị vị mà giang hồ triều đường cuồn cuộn sóng ngầm, trước mắt thấy làm nên nghiệp bá ắt tại đông nam.

Thành thử Văn Chủng từ quan, cùng Phạm Lãi đến nước Ngô.

Lúc ấy Ngô vương đang trọng dụng Ngũ Tử Tư, nói gì nghe nấy, thế nước đang thời hưng vượng.

Phạm Lãi và Văn Chủng lưu lại đô thành Cô Tô mấy tháng, thấy các chính sách của Ngũ Tử Tư đưa ra trị quốc hết sức trác tuyệt, xét ra mình không dễ gì hơn được y.

Hai người thương nghị với nhau, nhận rằng nước Việt ở ngay cạnh nước Ngô, phong tục tương tự, đất đai tuy nhỏ hơn, nhưng cũng có thể đủ chỗ thi thố tài năng, nên rủ nhau đến đó.

Việt vương Câu Tiễn gặp hai người, sau khi đàm luận tỏ ra kính phục, nên đều phong họ làm Đại Phu.

Cả hai được trao cho cơ hội và phát triển tài năng và chịu Việt vương tín nhiệm. Về sau, sự tình lại phát triển ngoài ý liệu của cả hai.

Đó là Ngô vương Phù Sai chỉnh đốn quân lực sau hai năm lên ngôi lại phát động tấn công báo thù cho Hạp Lư, tại thương nghị chống Ngô sách lược trên cả hai đều khuyên can Việt vương đổi tướng soái cùng sách lược chống đở lâu dài và dẹp họa loạn trong nước trước.

Chỉ là Câu Tiễn không nghe, không để đến nội loạn nhỏ kia trong nước. Nhất quyết dùng Thạch Mãi làm tướng, và điều lượng lớn binh lực qua chống Ngô.

Để rồi trong lúc Ngô Việt giằng co ở chiến trường, mầm mống nội loạn bùng phát, phía quân Ngô lại có động tĩnh lớn là Ngủ Tử Tư điều đại quân công phá Bắc Ly xuống trợ giúp.

Tình huống hung hiểm, thái tử Thiên Trạch lại đề xuất việc mượn 20 vạn binh của Hàn quốc đến dẹp nội loạn, sau này sẽ cắt đất bồi thường. Đồng thời từ nay Việt Hàn hai nước kết bang giao hữu hảo, trở thành minh hữu khắng khít.

Chỉ là Hàn An bội tín thất ước, khi Huyết Y Hầu mang tư binh thuận lợi vào Bách Việt lại phát động công kích Bách Việt, không chỉ 20 vạn quân mà số lượng lên đến 70 vạn công phá Bách Việt.

Việt vương Câu Tiễn khi thấy thế đô thành không giữ được chỉ mang theo một ít gia quyến mà binh sĩ rời chạy đến Hội Kê, chỉ là Hàn quốc xâm phạm như khỏa bạo tạc thuốc nổ cháy khắp nơi, biên cảnh Việt quốc bại trận Ngô vương phát binh thẳng truy đến Câu Tiễn, Câu Tiễn bị vây ở Hội Kê toan tự vận.

Trong khi nguy cấp, Văn Chủng, Phạm Lãi hiến kế đem tiền mua được Thái Tể nước Ngô là Bá Hi để thay Việt vương trần tình.

Ngô vương Phù Sai không nghe lời Ngũ Tử Tư, đồng ý giữ lại Việt vương làm mâu và thuẫn cho việc chinh phạt Sở và Bắc Ly cũng như Hàn quốc, thuận cho Việt vương cầu hòa, nhưng đem Câu Tiễn về nước Ngô và thu lấy thế lực của Việt quốc.

Câu Tiễn chịu nhục ba năm, Phù Sai lại nghe lời Bá Hi mà cho y về lại nước Việt.

Khi trở về nước đô thành Gia Lãm đã lọt vào tay Bắc Ly, cho nên Việt vương Câu Tiễn quyết định dựng một cái đô thành khác ở Hội Kê.

Từ đó Việt vương nằm gai nếm mật, quyết chí phục hận, thi hành chín chính sách do Văn Chủng thảo ra để diệt Ngô cùng thu lại thổ địa Bách Việt.

Chín chính sách đó thứ nhất là tôn trời đất, kính quỉ thần để Câu Tiễn nung nấu cái tâm tất thắng.

Thứ hai là đem tiền bạc, của cải đem cống tặng vua Ngô để cho vua Ngô quen thói xa xỉ mà quên việc đề phòng nước Việt.

Thứ ba là qua nước Ngô vay lương, sau lấy thóc đã nấu chín đem trả. Ngô vương thấy thóc tốt nên phát cho dân làm giống, gieo không nảy mầm khiếm dân Ngô bị đói.

Thứ tư là đem hai mỹ nữ, Tây Thi và Trịnh Đán dâng lên Phù Sai, để cho vua nước Ngô mê luyến nữ sắc, không lo gì đến chính sự.

Thứ năm là cống những thợ khéo để khiến cho Ngô vương hao tài tốn của trong việc xây cất cung thất, điện đài.

Thứ sáu là đút lót cho bọn gian thần, tay chân Ngô vương để họ làm bại hoại triều chính, suy thoái nước Ngô.

Thứ bảy là tìm cách ly gián Phù Sai với các trung thần, để đến nỗi sau này Ngô vương ép Ngũ Tử Tư không còn tham dự vào triều chính, buồn bực trong nhà nhiều năm nay không được trọng dụng.

Thứ tám là tích súc lương thảo, làm cho dân giàu nước mạnh.

Thứ chín là rèn đúc võ khí, huấn luyện sĩ tốt, chờ cơ hội đánh nước Ngô cùng đoạt lại Bách Việt.

Tám thuật trên đều thành công, riêng có việc thứ chín nay gặp khó khăn.

Bởi thổ địa còn lại của Bách Việt còn bị 90 vạn quân Ngô chiếm giữ, nước Việt đã thảm bại nên đa phần con dân chỉ là người già và phụ nữ trẻ nhỏ, lại bị các môn phái chiếm giữ cùng các nước khác đoạt đất, muốn làm được.... khó.... rất khó....

Nhưng tình thế này đã thay đổi khi kẻ bị phế truất ngôi vị, kẻ mà Việt vương Câu Tiễn đổ lổi cho Bách Việt họa hại Bách Việt, kẻ kia lại xuất hiện với tuyệt thế vũ lực gây cho Hàn quốc lao đao cả trung nguyên chấn động phong vân.

Và bây giờ còn làm cho cả Ngô quốc đô thành Cô Tô rung chuyển.

Đúng là rung chuyển.

Chỉ một người nhưng lại có thể khiến cho Ngô quốc lung lay, y chỉ một người một binh chặn giết Ngô vương đến bái tế tổ tiên, hết thảy cao thủ lẫn quân lính vây giết y đều vong mạng.

Huyết nhục cùng máu tươi và binh khí có mặt khắp ở đại lộ Thương Long.

“ Ầm!”

“ Ầm!”

“ Ầm!”

Từng tiếng sấm rung chuyển đều đặn vang lên, để cho bất cứ ai nghe được mà kinh hồn táng đảm trước sự hung mãnh đáng sợ của thân ảnh kia, dưới thanh hung binh đáng sợ đó, không một kẻ nào hay kiến trúc có thể cản được.

“ Chạy! Phù Sai! ngươi đường đường làm quân vương một nước. Tại đô thành của ngươi, ta lấy một người chi lực đến nơi này khiêu chiến. Thật khiến ta thất vọng quá đấy” Thiên Trạch thu lại hung binh nhìn Thương Long đại lộ một chi đội ngủ hộ tống mấy khung xa giá rời đi, hắn cao giọng nói.

Chừng mười giây, Thiên Trạch đã dùng Độn Không Thuật đón chặn lấy đội ngủ của Ngô vương Phù Sai trở về hoàng cung.

“ Năm xưa ngươi kế vị Hạp Lư, dùng hai năm phát chinh Bách Việt, lại để tộc ta làm mâu làm thuẫn cho ngươi, phụ vương ta khuất nhục sang làm nô lệ cho ngươi, bây giờ ta lấy Đại Việt chi chủ đơn thân độc mã đến khiêu chiến. Ngươi thân làm một nước quân chủ, sợ chạy, có phải là hướng ta cúi đầu.”

Hắn chậm bước mà đến, vô số kỵ binh lẫn cao thủ vì hộ giá cho quân vương không tiếc mạng xông lên, chỉ là hết thảy công kích đều bị thần y cản lại hết.

“ Cúi đầu!” xa giá xa hoa trong Phù Sai chậm rãi bước ra, dù chứng kiến lực lượng của Thiên Trạch đáng sợ để hắn kinh sợ, nhưng hiện giờ hắn làm một nước quân chủ há lại mất đi uy nghiêm của bậc quân vương mà hèn nhát cơ chứ.

“ Thực lực của ngươi đúng là để quả nhân thán phục. Nhưng muốn quả nhân cúi đầu trước ngươi, nằm mơ! dù hôm nay ngươi có giết được quả nhân đi nữa ngươi cho rằng có thể sống sót được sự trả thù của Ngô quốc quả nhân” Phù Sai cao giọng chất vấn, ánh mắt như ưng nhìn lấy kẻ kia, trong người vận khí chống đở được luồng sát khí cùng khí tràng đáng sợ kia.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn kẻ hoa quý y phục bước ra từ khung xa giá hoa lệ kia, quân chủ đời 25 của Ngô quốc Cơ Phù Sai.

Tại ký ức của Thiên Trạch trong, Phù Sai là kẻ đưa Ngô quốc lên Bá chủ phương nam thời Xuân Thu, thời đại trị vì của Phù Sai là thời kì bành trướng hùng mạnh của nước Ngô, nếu không phải vì bất chấp nghe lời can gián của Tướng quốc Ngũ Tử Tư, ngủ say trong chiến thắng mà trúng Mỹ Nhân Kế khiến Câu Tiễn có cơ hội dấy binh diệt Ngô chiếm ngôi bá chủ phương nam.

Mà tại thế giới này Phù Sai càng thêm đặc sắc, hắn tại Hạp Lư còn sống lúc bồi dưỡng lực lượng cạnh tranh với chư vị công tử, thâu tóm các thế lực giang hồ có trên Ngô quốc, cho đến khi lên ngôi vương lại dẹp lấy chính biến hoặc triệt tiêu các thế lực không thừa nhận mình.

Sau đó theo đại quân phạt Việt khải hoàn trở về, qua mười bốn năm nay dù động binh với Bắc Ly và đem công thần Ngủ Tử Tư ép rời khỏi chính đài chính trị Ngô quốc, song quốc lực nước Ngô chỉ mạnh không suy.

“ Tốt!” Thiên Trạch thốt lên, bước đi cùng dừng lại, đem hung binh cắm xuống đất, mở miệng nói : “ hôm nay ta đến để khiêu chiến chứ không phải giết ngươi. Ta để ngươi sống đó là muốn để ngươi thấy được, ta Xích Mi Long Xà sẽ đoạt lại thổ địa Bách Việt sau đó sẽ đem Ngô quốc đánh bại.Vô luận ngươi phái đến bao nhiêu cao thủ, sát thủ hay binh sĩ. Thiên Trạch ta ở Gia Lãm đón tiếp”

Phù Sai ánh mắt lóe lên tinh quang, nói : “ ngươi rất tự tin, chỉ là ngươi cho rằng ngươi có được bao nhiêu tự tin, đoạt lại Bách Việt đánh bại Ngô quốc, quả nhân cũng muốn xem thử ngươi lấy đâu ra tự tin?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK