Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Hàn Trạch, Vô Ảnh hiên.

Từ trên nhìn xuống Vô Ảnh hiên giống như một cái đảo nhỏ nằm tại mặt hồ rộng lớn, chung quanh lại đồi núi bao phủ, trên đảo nhỏ chỉ trồng một loại cây duy nhất là hoa anh đào, khoe sắc nở rộ, ưu mỹ vô cùng.

Đào hoa tuy đẹp nhưng lại ẩn chứa sát cơ, trận pháp đan xen chỉ cần bước nhầm lập tức xúc động cơ quan, rất nhiều giang hồ người đều bỏ mạng dưới mảnh đào hoa này.

Trung tâm nơi, một cái nhà gỗ như dân du mục dựng.

“ Soạt!”

Thiên Trạch một đường phi hành mà đến, hắn không rõ Cốc Tử mộ nơi nào, càng rõ ràng tìm lối vào Cốc Tử mộ trong núi Hàn Trạch, chả khác nào như việc mò kim đáy bể. Song hắn không dại gì tốn công sức đi tìm, mà phi thẳng đến nơi này.

Có câu không biết thì hỏi, mà người hỏi lại chính xác biết lối vào của Cốc Tử mộ. Bởi bà ta chính là Tổng Thủ Mộ Sứ của Cốc Tử mộ.

“ Nếu đã đến, vì sao không vào!” nhà gỗ trong cửa một mực đóng, vọng ra thanh âm nữ tử, từ thanh âm nghe ra được là một cái trung niên nữ nhân.

“Được” Thiên Trạch thốt lên, chậm đi đến phía trước, phất nhẹ tay cách không đem cánh cửa mở ra.

Chỉ thấy một cái lá anh đào theo gió phiêu tán, lại vô tình bị Thiên Trạch cách không mở cửa ra, lá anh đào đụng vào cánh cửa, trong nháy mắt hủ hóa.

“ Độc lực thật mạnh” Thiên Trạch khen lấy.

Cánh hoa bị mục nát trong chốc lát chính là bị kịch độc bôi trên cửa làm ra, là một cái cực kỳ độc – Hủ Thi độc, loại độc này một khi bất cẩn chạm vào không có cao thâm nội lực chèo chống, da thịt trong nháy mắt bị ăn mòn ngay.

Cửa mở ra, bên trong nhà gỗ một cái bà lão tóc trắng phơ mặt bò đầy nếp nhăn, ngồi tại trung tâm nhà một cái bệ đá.

Phía trước bệ đá bị đào một cái lỗ hổng, để lộ bên dưới thật sâu động huyệt, tại lổ hổng nhỏ tầm nửa mét đường kính có một thanh kim loại đầu rồng gát ngang miệng hố.

“ Xem ra Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong đã đi xuống rồi” Thiên Trạch nhìn cái hố này kết hớp với hắn ký ức cũ liền phán đoán.

“Công lực thật thâm hậu” Sở Vân Khê quan sát Thiên Trạch một hơi, mày nhíu lại thăm dò quan sát hắn thật kỹ.

Thiên Trạch không đáp từ tốn đi vào.

Sở Vân Khê mày nhíu lại, cái nam nhân này tỏa ra khí chất bễ nghễ thiên hạ dựa vào y phục lẫn khí chất tuyệt không phải là người thường, đáng nói là hắn cơ thể trên người có chút khác thường.

“ Còn chưa thỉnh giáo thiếu hiệp phương danh! Chẳng hay xông vào Vô Ảnh Hiên ta có chuyện gì?” Sở Vân Khê mở miệng hỏi.

Thiên Trạch trả lời : “ Đạo Thánh”

“Đạo Thánh” Sở Vân Khê có phần châm chọc nói : “ thì ra chính là Đạo mộ giới mới nói gần đây”

Nàng là Sở Độc đại tiểu thư, thân tỷ của Sở Độc gia chủ hiện giờ, xuất thân thế gia danh môn kiến thức tuyệt không ít. Lại thêm Thiên Trạch gần đây làm ra náo động, tình báo gởi về đây cũng biết một hai.

“ Chính thị” Thiên Trạch một bên đáp một bên lại âm thầm vận dụng thần lực.

Sở Vân Khê, ngữ khí có phần nhạo báng, nói : “ lẽ nào cũng là vì muốn tài bảo trong mộ ư?”

Đạo Thánh bị Sở, Bắc Ly, Ngô và Hàn treo giải thưởng lớn, chính là trọng phạm truy nã, được trong giới trộm tôn làm Thánh, mà đối với Sở Vân Khê mà nói hạng trộm cướp là nàng xem thường nhất.

“ Vậy thì thế nào?” Thiên Trạch nhàn nhạt trả lời, hắn làm sao không nhận ra được Sở Vân Khê khinh thị.

Sở Vân Khê nhạo báng nói : “ trên đời này thật đúng là có nhiều chuyện buồn cười, nhất là bọn trộm mộ cứ thích đâm đầu vào chổ chết”

Thiên Trạch không để ý châm chọc, nói : “ nghe nói Sở phu nhân năm xưa cũng là một cái như hoa như ngọc nữ tử, ai biết tính khí thế nào trượng phu một đêm bỏ đi, thương tâm bạc đầu, sau này phải nhảy Hối Tình nhai”

Nghe được mấy câu này, Sở Vân Khê giận giữ, lớn tiếng : “muốn chết”

Lúc tuổi còn trẻ Sở Vân Khê hai mươi mấy tuổi liền luyện được thần công Độc Huyết Thủ danh chấn thiên hạ. Được Mộ Vương Thành chọn trúng đi tới Cốc Tử mộ thủ mộ, sau liền gặp nàng trong cuộc đời duy nhất yêu quý nam nhân, Cốc Tử mộ tầng thứ 3 Hàn Thiên Khiếu.

Chỉ tiếc hai người lẫn nhau yêu nhau, nhưng bởi vì Tiêu Vũ Đình vốn là thị nữ của Sở Vân Khê xen vào khiến cho nàng cùng Hàn Thiên Khiếu tình cảm trắc trở.

Nguyên bản thông tình đạt lý nàng, trở nên dung nhan lớn đổi, một đêm đầu bạc khi con gái thân sinh lại chết đi, tình lang thay lòng, đây cũng là cây gai trong lòng Sở Vân Khê một mực đâm nhứt nhiều năm.

Bây giờ bị Thiên Trạch đào ra làm sao không giận?

“ Vù!”

Chưởng của Sở Vân Khê còn chưa đến khí đã đến trước, quét lên một mảnh tán lạc lá cây, đáng sợ là những mảnh lá cây đó nhanh chóng hủ hóa đi.

Sở thị gia tộc nổi danh dùng độc, uy chấn giang hồ với hai bộ võ công. Một là Thần Công Độc Hóa Thủ, còn lại là Kỳ Công Huyễn Độc Thủ.

Sở Vân Khuê sở tu chính là Thần Công Hóa Thủ, tuy nhiên từ mười năm trước trúng phải Mộ Quỷ Tử kế, đã không cách nào có thể đại thành bộ thần công của gia tộc. Cho đến nay chỉ dừng lại tầng thứ 9, tuy nhiên chỉ chín tầng cũng khiến cho rất nhiềng giang hồ thành danh cao thủ táng thân.

Thủ chưởng âm độc vô cùng, người thường sớm đã bị chân khí kịch độc kia giết chết, bất quá kẻ đối địch với Sở Vân Khê hiện giờ lại chính là Thiên Trạch.

“ Phanh!”

Kình lực tán phát ra ngoài các cây anh đào như gặp gió lớn cành lá xao động.

Chỉ một cước, Thiên Trạch trực tiếp phá đi một chưởng âm độc của Sở Vân Khê còn đem bà ta bức lui.

Sở Vân Khê liên tục lùi 3 bước.

Thiên Trạch ép đến tung cước.

Sở Vân Khê lại lui thêm 5 bước nữa, một lần này rơi lại vào trong nhà gỗ.

“ Thần Công Độc Hóa Thủ nếu đại thành còn có thể để ta nhìn vài phần, chỉ bằng chín tầng độc công cũng muốn giết được ta ư?” Thiên Trạch một tay phủi đi y phục trên chân, nhàn nhạt lên tiếng.

Sở Vân Khê mắt mở lớn nhìn, mấy lời khó nghe kia giống như từng mủi đao nhát kiếm tổn thương lòng nàng, nếu không phải năm xưa mình bị trúng kế của Mộ Quỷ Tử thì làm sao lại rơi xuống hiện giờ cảnh giới.

“ Cho dù không giết được ngươi, nhưng ngươi nghĩ rằng có thể vào được Cốc Tử mộ ư? cho dù ngươi có vào được thì thế nào? Cũng chỉ có chết như hai tên tiểu tử Công Mộ kia mà thôi” Sở Vân Khê cao giọng mà nói, dù cho thua người thực lực vẫn không thua khí thế được.

Nghe thì đơn giản, cộng thêm Sở Vân Khê rơi xuống hạ phong khi giao thủ để người cảm nhận được bà ta như nổi cáu. Nhưng thực chất có phải là thế không? không có đơn giản như vậy?

Sở Vân Khê chính là thuận nước đẩy thuyền dùng ngôn ngữ bẫy rập lấy kẻ trước.

Không lâu trước, hai tên tiểu tử phái Công Mộ chạy đến muốn xông Cốc Tử mộ còn không phải bị bà ta dụ rơi xuống bẫy bên dưới ư? Tại bên dưới chính là sát cơ trùng trùng, một khí xuống bên đó dù không chết cũng khó mà đi ra được.

“ Vậy ư?” Thiên Trạch khóe môi nhích lên độ cong, đi vài bước trước cửa nhà : “ Cốc Tử mộ mà thôi, có gì là hơn người chứ, ta nếu muốn phá, một ngày là đủ”

“ Không biết trời cao đất dày” Sở Vân Khê nghe hắn ngông cuồng như vậy khinh thường

Thiên Trạch lại nói : “ vậy Sở phu nhân có dám cùng ta đánh cược, chỉ cần nói cho ta lối vào ở đâu, ta liền đại phá Cốc Tử mộ”

Sở Vân Khê cười lạnh, nói : “ lối vào ở nơi này, chẳng qua ngươi có gan vào được hay không mà thôi”

Thiên Trạch bước vào nhà nhìn hố đất trước bục đá, ánh mắt nhìn xuống thấy được một mảnh tối đen, song theo thần thức thả ra thì phát hiện được là một cái động huyệt rộng lớn, mà hắn rõ ràng dưới này là cái bẫy của Sở Vân Khê bố trí.

“ Thật là lối vào ư? chỉ sợ dưới này là một cái bẫy mà thôi” Thiên Trạch cười nói.

Sở Vân Khê nghẹn lấy, sau đó nói : “ lối vào bản tọa đã chỉ, nếu không có gan đi vào,vậy bản tọa cũng không phí lời nữa”

Nói xong lại cướp đến xuất chưởng.

Thiên Trạch dậm một cái thả người trượt lui về sau, rồi dậm cái nữa nhảy lên không rời đi mất.

Sở Vân Khê như đánh vào bông gòn một dạng, ngước mắt nhìn Thiên Trạch rời đi nhất thời không rõ kẻ này tính toán gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK