Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cầm âm quen thuộc lại vang lên theo gió lan tỏa khắp Tuyết Nguyệt thành, từng nốt nhạc da diết trữ tình làm cho lòng người sao xuyến. Giờ phút này rất nhiều nữ tử bên trong Tuyết Nguyệt thành ngẩn ngơ, đôi mắt ngẩn ngơ mơ hồ đều buông bỏ động tác thường ngày an tĩnh lắng nghe.

Không cần nói ai cũng biết được là ai gãy đàn trong đêm là vị vô song công tử kia, thế gian chỉ có một, trộm đoạt đi tất cả phương tâm của nữ nhân trong thành. Là thiên hạ đệ nhất công tử, tài kinh tứ tuyệt phong hoa tuyệt đại, là đông đảo thiếu nữ ái mộ nam thần.

“Ánh nguyệt quang,mùi hương nữ tử
Giọt lệ đoạn kiếm,tình có bao sâu
Quên đi nàng,bao nỗi thống khổ không nói nên lời
Hồn cô đơn tùy gió phiêu lãng
Ai muốn được làm si tình lang
Nơi chiến trường trên chốn hồng trần
Giữa thiên quân vạn mã ai là người xưng vương

Ải tình này ai có thế vượt qua
Vọng Minh Nguyệt,tâm thật thê lương
Hận thiên cổ, nỗi đau luân hồi
Khi nhắm mắt,ai mới là kẻ si cuồng
Thế đạo này thật vô thường
Khiến cho người dám yêu một đời phải bi thương.”

Lời ca da diết trầm bổng ngân vang, giọng ca trầm bổng nam tính cất lời như xa như gần vang vọng khắp mọi nơi. Không biết bao nhiêu nữ nhân trong thành hốc mắt đỏ bừng tuôn ra dòng lệ, không ít người ngẩn ngơ thất thần lâm vào hồi ức.

Cầm âm hòa quyền cùng lời ca làm cho bao người nghe khán rung động tâm can Không ít người trong Tuyết Nguyệt Thành nghẹn khóc khi lời ca cùng cầm âm dứt hết, nhớ lại mình cố sự.

Lạc Hà đôi mắt sưng đỏ nước mắt lại ngấn ra tuôn trào, òa khóc nứt nở nàng nhớ lại nhiều năm trước còn thời trẻ bị một kiếm của Tống Yến Hồi cho đoạt lấy phương tâm. Nhiều năm đến nay một mối tình si vẫn chưa dứt được, ngày nhớ đêm mong đến hắn.

Trên đỉnh Thương Sơn Lý Hàn Y cả người hốt hoảng không còn lạnh băng băng như vạn dặm hàn băng như trước, đại não nghĩ về nhiều năm trước năm đó nàng xông sơn lên núi Thanh Thành gặp được Triệu Ngọc Chân.

“ Ô ô” Tư Không Thiên Lạc hai mắt đỏ bừng nước mắt ngấn ra nhìn thân ảnh nam tử tuấn lãng, hai mắt nhắm nghiền đang gãy cổ cầm, dưới ánh trăng ngồi trên đỉnh Đăng Thiên Các đánh đàn uống rượu, nàng bị một khúc nhạc này làm cho rối mù tâm tình, miệng nghẹn ngào : “ đại bại hoại, đại bại hoại đàn cái gì, hát cái gì làm ta khóc như vậy... ô ô”

Một đêm này rất nhiều nữ tử trong thành đều bị Đế Thiên An lừa gạt lấy phương tâm, chỉ một khúc Lạnh lẽo đem ra. Trên đỉnh Đăng Thiên Các một người một cầm lại một bầu rượu đơn độc mà uống, cộng thêm dung mạo tuấn lãng khó nam tử nào có thể so bì, khí chất tôn quý đem không biết bao nhiêu cô nương cho mê mẩn.

“Trăng lên, trăng tròn, trăng lại khuyết
Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan
Hoa rơi, hoa nở,hoa lại tàn
Tình đẹp, tình sâu, tình vẫn tan.
Rượu tuy cay mà ngọt
Tình tuy ngọt mà cay
Say rượu một đêm là tỉnh
Say tình bất tỉnh thiên thu”

Ngâm nga vài câu lại đem chung rượu uống cạn, lại nói : “ A La Già Diệp, trước kia bản tọa khinh thường ngươi, bây giờ mới hiểu được, chén rượu này kính cho ngươi đi, khúc nhạc này bản tọa vì ngươi mà hát, A La Già Diệp ngươi tuy không thể so bằng Viêm Đế, Võ Tổ, Hồn Thiên Đế, Mục Trần song lại để bản tọa ưa thích, đám bọn họ chết rồi đến cả A La Già Diệp ngươi cũng chết rồi, thế gian này còn ai đủ xứng để cùng bản tọa say rượu luận đạo đây, A La Già Diệp, cạn”

“ A La Già Diệp, Viêm Đế, Võ Tổ, Hồn Thiên Đế, Mục Trần những người này là ai? Sau lại chưa hề nghe trên giang hồ” Tư Không Trường Phong tay cầm chung rượu lẩm bẩm lên tiếng.

“ Ai biết, hẳn là mấy tên vô danh tiểu tốt đi, hừ đại bại hoại khẩu khí thật lớn, chỉ chút tài hoa cho rằng mình thiên hạ vô địch rồi, không ai xứng cùng hắn uống rượu, Đông Quân bá bá nếu không phải rời đi đả sớm đánh cho hắn mềm xương” Tư Không Thiên Lạc lau đi nước mắt, mắng lên.

“ Vô danh tiểu tốt, từ đâu nhô ra một tên quái vật, có thể cùng hắn ngang hàng, sẻ là hạng người vô danh sao? Chí ít thực lực không hề thua kém hắn” Tiêu Sắt một bên cầm chén rượu ngửi lấy, lên tiếng.

Đám người bên dưới đều to nhỏ nghị luận, rất muốn biết những người mà Đế Thiên An nói rốt cuộc là thần thánh phương nào. Song bọn họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được những người đó là ai. Còn nhiều người thì không có nghĩ đến như vậy, thuần túy muốn nghe đến khúc nhạc thứ hai, Cầm Tiên một khúc không dể gì có thể nghe được, đúng vậy là Cầm Tiên.

Từ khi Đế Thiên An cầm nghệ siêu quần bạt tụy diễm kinh tứ tọa, một khúc đoạt tâm hàng ngàn cô nương trong Tuyết Nguyệt Thành thì mọi người đều xưng tụng hắn chính là Cầm Tiên. Song không chỉ có mỗi danh hiệu này, mà Họa Tiên, Kỳ Tiên, Thi Tiên, Kiếm Tiên đều có cả

Nhưng không ai gọi bất cứ danh hiệu nào, các cô nương trong thành đều chỉ gọi hắn là Vô Song công tử, thế gian người như rồng như phượng trên đời chỉ có một Đế Thiên An.

“Phật ở trên kia cao quá
Mãi mãi không độ tới nàng
Vạn dặm tương tư vì ai
Tiếng mõ vang lên phũ phàng
Chùa này không thấy bóng nàng
Bồ đề chẳng muốn nở hoa
Dòng kinh còn lưu vạn chữ.
Bỉ ngạn phủ lên mấy thu
Hồng trần hôm nay xa quá
Ái ố không thể giãi bày
Hỏi người ra đi vì đâu
Chắc chắn không thể quay đầu
Mộng này tan theo bóng phật
Trả lại người áo cà sa
Vì sao độ ta không độ nàng?
Vì người hoa rơi hữu ý
Khiến nước chảy càng vô tình
Một thưở niên hoa hợp tan
Tiếng mõ xưa rối loạn
Bồ đề không nghe tiếng nàng
Hồng trần đã mấy độ hoa
Mắt còn vương màu máu
Hồng nhan chẳng trông thấy đâu?
Lại một tay ta gõ mõ
Phá nát cương thường biến họa
Vài độ xuân thu vừa qua
Có lẽ không còn thấy nàng
Hỏi phật trong kiếp này
Ngày ngày gõ mõ tụng kinh
Vì sao độ ta không độ nàng?
Vì người hoa rơi hữu ý
Khiến nước chảy càng vô tình
Một thưở niên hoa hợp tan
Tiếng mõ xưa rối loạn
Bồ đề không nghe tiếng nàng
Hồng trần đã mấy độ hoa
Mắt còn vương màu máu
Hồng nhan chẳng trông thấy đâu?
Lại một tay ta gõ mõ
Phá nát cương thường biến họa
Vài độ xuân thu vừa qua
Có lẽ không còn thấy nàng
Hỏi phật trong kiếp này
Ngày ngày gõ mõ tụng kinh
Vì sao độ ta không độ nàng?”

Đàn dứt lời dừng Tư Không Thiên Lạc hai mắt lại đỏ bừng, đem tay gạt đi nước mắt mắng lên : “ bại hoại, bại hoại cái tên A Lan Già Diệp kia, bổn cô nương gặp được nhất định sẻ đánh chết hắn, hắn cái tên này là Phật môn bại hoại, ô ô”

Dựa vào cầm âm siêu phàm của Đế Thiên An cộng thêm lời ca đơn giản dể hiễu giọng hát lại thấm đậm lòng người. Mọi người khi nghe như tận mắt chứng kiến một cuộc tình để bọn họ tiếc thương.

Chuyện tình oan trái giữa một vị tiểu hòa thượng và một tiểu quận chúa xinh đẹp. Tuổi thơ hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng trở nên đặc biệt, nhưng vì là người đã quy y cửa Phật, nên tiểu hòa thượng không thể động lòng.

Đến một ngày nọ, quận chúa vì bị thái tử cưỡng hiếp mà tự vẫn, tiểu hòa thượng chợt nhận ra mình cũng có tình cảm sâu đậm với tiểu quận chúa. Hận thù bùng lên, tiểu hòa thượng tìm giết chết thái tử. Trong lúc đau khổ tột cùng, tiểu hòa thượng buông lời oán trách Phật, vì sao phổ độ chúng sinh, nhưng lại không độ cho quận chúa không phải chịu đau khổ.

Thương Sơn Đỉnh Lý Hàn Y phóng mắt nhìn về Đăng Thiên Các phong hoa tuyệt đại nam tử, cho dù là giang hồ đệ nhất mỹ nam Giang Phong cũng không thể so bì được hắn, bất cứ nữ nhân nào đều bị trầm mê đoạt lấy phương tâm.

Mặc dù không thừa nhận nhưng tài hoa của hắn để cho nàng thán phục, cho dù là Triệu Ngọc Chân so với hắn cũng không bằng được, từ khi hắn trở về lại để cho nàng cảm xúc lại không bình tĩnh được.

Một đêm này qua đi Tuyết Nguyệt thành các gian trà lâu tiểu điểm lại có thêm nhiều câu chuyện mà bàn tán. Về những khúc nhạc tuyệt thế, nhất là trong Vụ Vũ Hiên nhạc phường, hai khúc nhạc lay động nhân tâm lẫn lời ca trử tình phổ biến làm cho rất nhiều người đến nơi này thưởng thức.

Có thể nói nếu Tuyết Nguyệt Thành ai nguyện ý chào đón Đế Thiên An nhất chính là đệ nhất nhạc phường trong thành Vụ Vũ Hiên. Thậm chí các cô nương đều nguyện ý chào đón, không thu bất cứ món tiền gì. Chỉ cầu một đêm xuân tình của vị công tử này, người trong Vụ Vũ Hiên các cô nương chính là những nữ tử ái mộ vị phong hoa tuyệt đại công tử này.

Sự việc Vụ Vũ Hiên đóng cửa một tuần không chiêu đãi bất cứ khách nhân nào, chỉ nguyện ý tiếp đãi Vô Song công tử đến làm khách. Khiến cho rất nhiều nam tử bất mãn, song có thể làm gì được, nhân gia nguyện ý bọn họ có thể làm gì. Mà càng làm cho đám nam nhân đố kỵ, nữ tử hâm mộ chính là vị công tử này tiến vào bên trong, không chỉ đánh đàn ngâm thơ, họa vẻ oanh oanh yến yến phong lưu.

Để lại vô số bức họa nguyện ý vẻ cho mỹ nhân trong phường, để lại những khúc nhạc tuyệt thế. Khi rời đi làm cho các cô nương trong Vụ Vũ Hiên phát thệ đời này ngoài trừ Vô Song công tử ra không nguyện ý lấy bất cứ nam nhân nào. Mà khi hắn bước ra nơi này, Vụ Vũ Hiên sinh ý so với trước càng đắc hơn. Khi các bức thi từ cầm nhạc hắn để lại làm cho đông đảo thi nhân nhã sĩ tìm đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK