Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dược Thiên Sầu không đáp, mà đem bầu rượu ngọc bên hông mở ra, uống lấy một ngụm.

Hàn Phi lại cười nói : “Dược Thiên Sầu huynh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lại với Việt vương Đế Thiên An quen biết, lại là cố nhân của Thiên Trạch, vừa hay chúng ta rất hiếu kỳ, nhất là Tử Nữ cô nương đối với Xích Mi Quân rất tò mò.”

Hắn nói xong, Tử Nữ quay sang cho hắn một cái ánh mắt sắc bén, khi mượn danh nàng mà đòi lấy thông tin từ Dược Thiên Sầu chứ, mở miệng : “ Cửu công tử muốn mượn nữ lưu như ta làm tường”

“ Ha ha” Hàn Phi cười lên, đem chung rượu lên miệng, đáp : “ là ta đáng tội, nguyện lấy chung rượu này tạ lễ”

Ở một bên, Lộng Ngọc cũng từ trong thẹn thùng tỉnh lại, nàng gia nhập Lưu Sa thuận lợi cũng nhờ Hàn Phi giúp đỡ, hiện giờ cửu công tử muốn biết nàng cũng muốn góp một ít công sức, thử mở lời : “ trang chủ, người có thể...hay không?”

“ Có thể! Lộng Ngọc yên tâm, tuy ta chỉ có mỗi Lăng Sương làm nữ nhi. Song phương diện đó cực kỳ bảo đảm. Nếu nàng không tin chúng ta đàm luận nhân sinh một đêm, nghiên cứu ảo nghĩa thế gian. Lộng Ngọc liền biết ta có thể hay không?”

Lộng Ngọc làm sao không rõ mấy lời này, mặt hồng hơn bao giờ hết, thẹn thùng vô cùng xoay người cúi đầu, thanh âm có chút lớn : “ trang chủ... người”

“ Huynh, nếu không muốn nói cần gì phải khinh bạc tỷ muội ta. Uổng công ta còn tưởng huynh khác với nam tử khác” Tử Nữ lại gần Lộng Ngọc, mắt trừng Dược Thiên Sầu một cái, đối với mấy lời trêu chọc của y nàng lại bất giác sinh khí.

“Hiểu lầm! Hiểu lầm! Ta chỉ để cho Lộng Ngọc không hiểu lầm thôi, mỹ nhân chớ giận chớ giận” Dược Thiên Sầu cười nói, sau đó lại đặt mông ngồi xuống bên cạnh cái bàn, lại nói : “ chuyện đến hiện giờ và sắp đến hết thảy đều là do một tay Hàn vương làm ra, nếu có thì Việt vương chỉ thuận nước đẩy thuyền một chút. Còn lại giống như cái nồi lẩu vậy, Dạ Mộ thêm một ít, Lưu Sa thêm một ít, và Hàn Vũ thêm một ít, Thiên Trạch lại thêm một ít khiến nó càng thêm sinh động”

Hàn Phi gật gù, tiếp lời : “ món lẩu này với nhiều hương vị như vậy thật là đặc sắc, nhiều người tham dự vào.”

“Vấn đề là người nào hưởng dụng món ăn này” Vệ Trang ánh mắt nhìn kỹ lấy Dược Thiên Sầu, tình thế bây giờ theo lời của kẻ kia nói ra càng thêm hung hiểm.

Dược Thiên Sầu gật gù, đem bầu rượu bên hông mở ra uống một ngụm xong, chậm rãi cất lời : “Năm xưa Bách Việt xuất hiện nội loạn. Hết thảy đều do một tay Hàn vương An trong bóng tối thao túng, Bạch Diệc Phi xuất lĩnh quân Hàn sát toàn thành lẫn phản loạn, hạ sát toàn bộ vương thất Bách Việt.”

“Thái tử Thiên Trạch khi đó phát hiện đã muộn, đột nhiên lại mất tích bí ẩn trong chiến loạn. Mà Bách Việt vương khi đó đã sớm nhìn thấu hết thảy căn nguyên, thuận nước đẩy thuyền. Không chỉ thủ vững Thiên Hạ Vô Song thành trước Sở Hàn liên quân còn là người thu lợi sau cùng.”

“Hàn vương An nương nhờ quân công mà đoạt lấy chức thái tử, còn mượn tay cơn nóng giận của Thiên Trạch mang theo thuộc hạ đến Tân Trịnh, diệt trừ đi đối thủ ngáng chân mình là Thành Huệ quân. Thậm chí còn ngấm ngầm hạ độc Hàn Hoàn Huệ vương”

“Hàn Hoàng Huệ vương chết liền đăng ngôi. Việt vương năm xưa vị ổn định lại Bách Việt, đối với Thiên Trạch bị giam cầm nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy. Lý Khai là vết nhơ của Hàn vương không thể chối cãi của hắn, cũng là chuyện mà Việt vương không muốn nhắc đến.”

“ Việt vương dù sao cũng không phải là hoàng thất Bách Việt, được Việt vương Minh Hầu nhận nuôi. So với Thiên Trạch không chính thống, nhưng đổi một cái Thiên Trạch lấy Bách Việt cường thịnh như bây giờ, đừng nói là ngài ấy không muốn mà toàn bộ trên dưới Bách Việt đều không muốn nhận Thiên Trạch”

“ Dạ Mộ năm xưa cầm xuống Thiên Trạch, giam giữ ở Tân Trịnh mục đích là sau này dùng để đối phó Việt vương khi cần. Song khi nhận thấy không cách nào cản được hào quang của ngài, bọn họ liền thay đổi sách lược.”

“ Việt vương tâm tư rất nặng tộc nhân. Bài xích ngoại tộc, chiến tranh tất nhiên khiến Bách Việt thu lợi, nhưng lại pha loãng tộc nhân. Hao phí rất nhiều tâm tư khác, không phải vạn nhất Bách Việt sẽ không làm chuyện hao công tốn binh.”

“Cho đến bây giờ, Dạ Mộ chính là muốn chế tạo khủng hoảng, sau đó đem quân cờ của mình giam giữ nhiều năm tận dụng giá trị sau cùng. Chờ đến khi hắn hết giá trị liền đem lụi tàn đi. Có điều Xích Mi Quân vốn không phải là một quân cờ có thể dễ dàng kiểm soát được.”

Thanh âm đều đặn của Dược Thiên Sầu vang lên trong gian phòng, rơi vào tai Lưu Sa thành viên. Từ Lý Khai bọn họ cũng biết đa phần câu chuyện, song từ Dược Thiên Sầu lại nhận thêm được không ít thông tin khác.

Tử Nữ nhịn không được cất lời: " ai có thể nghĩ tới hôm nay ngu ngốc vô đạo Hàn vương năm đó thật không ngờ có đảm lược, có quyết đoán, có thủ đoạn. Chỉ là đáng tiếc hắn những thủ đoạn nàytheo ngồi lên vương vị đều biến mất”

Hàn Phi cũng không ngờ một đoạn quá khứ khó người biết được của phụ vương mình còn có một chuyện như vậy, cất lời : “ Cao xử bất thắng hàn, sống ở gian nan khổ cực, chết bởi yên vui. Càng là địa vị cao, càng dễ dàng khiến người đánh mất mình. Thiên hạ này nếu có một người có thể chống cự được quyền lực dụ hoặc, chỉ e có Việt vương”

Từ khi chấp chưởng Bách Việt, ban hành hàng loạt biến pháp. Bộ máy Bách Việt hoàn toàn khác biệt với các nước đương thời. Không chỉ chấp nhận nữ nhân vào triều làm quan, còn đem rất nhiều quyền lợi của quân vương giao cho triều thần.

Dược Thiên Sầu cười nói : “ các ngươi cho rằng Hàn vương là ngu ngốc vô năng ư? Đó chỉ là giả tượng mà thôi. Hắn một mực giả ngu, Cơ Vô Dạ lớn mạnh đến hiện giờ là do hắn an bài sắp xếp cả.”

Lời này vừa ra lại khiến cho đám người im lặng, cẩn thận suy tính lấy.

“ Năm xưa ngồi lên thái tử vị, thế lực trong triều lấy Trương gia làm đầu, còn cả các thế lực của những kẻ chống đối Hàn vương trước. Trương gia năm đời làm Tướng trung thành là một chuyện, nhưng nếu sinh dị tâm lại là một chuyện khác. Hàn quốc là tam gia phân Tấn mà thành, hiển nhiên Hàn An hắn cũng kiêng kỵ Trương gia thế lớn”

Nghe đến đây sắc mặt Trương Lương chợt biến, hắn là kẻ thông minh liền hiểu ra được lợi nói của Dược Thiên Sầu ám chỉ. Cơ Vô Dạ lớn mạnh thế lực là Hàn vương ngấm ngầm bồi dưỡng dùng để đối phó Trương gia.

Lộng Ngọc suy tư nói : “ Như vậy, Dạ Mộ là do Hàn vương bồi dưỡng ư? Ngài ấy muốn dùng Cơ Vô Dạ cân bằng với Trương gia”

“ Không sai!Trương gia thế lực đại tộc tại Hàn quốc đứng đầu quan văn. Cơ Vô Dạ đứng đầu vỏ tướng thế lực. Hàn An biết rõ Cơ Vô Dạ tính cách, cho nên hắn an tâm giao quyền lợi cực lớn cho y. Hắn sai mê và đắm chìm quyền lực, cho nên càng sẽ không để cho kẻ nào đụng chạm đến lợi ích của hắn”Dược Thiên Sầu cười nói

Tử Nữ lên tiếng : “cân bằng thế lực trong triều, mới chính là điều quân vương muốn thấy nhất. Có điều Hàn vương không nghĩ đến dã tâm của Cơ Vô Dạ mỗi một lúc càng lớn hơn hay sao?”

“ Bởi vị biết rõ cho nên phụ vương mới sử dụng, Cơ Vô Dạ say mê quyền lực để lộ ra nhược điểm của hắn” Hàn Phi cảm thán, hắn đối với phụ vương của mình xem ra vẫn còn xem nhẹ một ít.

Vệ Trang chau mày tiếp lời : “ Một kẻ có nhược điểm so với một kẻ không có nhược điểm, càng đáng để lợi dụng. Cơ Vô Dạ cho dù quyền lực lớn mạnh nhưng hắn cũng chỉ là quân Thần. Phụ vương của ngươi quả không đơn giản như mặt ngoài”

Dược Thiên Sầu chậm rãi nói : “ Cơ Vô Dạ trước kia là mãnh hổ, nhưng hơn chục năm nay hắn say mê quyền lực nanh vuốt của hắn cũng đã bị mài mòn. Nếu được Hàn An muốn mượn tay Cơ Vô Dạ đem Trương gia thế lực giảm xuống hoặc tiêu trừ. Sau đó lại bồi dưỡng một cỗ thế lực khác, tin tưởng cái chức Tướng quốc này không ít quý tộc Hàn quốc muốn làm.”

“Về phần Cơ Vô Dạ, hắn say mê quyền lực nanh vuốt đã không sắc bén như xưa. Thậm chí Tứ Hung Thú bên trong cũng nảy sinh dị tâm. Bất quá chỉ là con hổ già, mà con hổ già này một khi đã già nua liền bị đàn sói xâu xé. Thái tử bất quá chỉ là Hàn An bồi dưỡng, dẫn đến các thế lực trong triều minh tranh ám đầu.”

“Hàn An chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu, hắn quả là kế thừa tinh túy của Hàn Ai Hầu, đúng là hậu sinh khả úy, ta thấy trong đám con hắn chỉ có hai kẻ phát huy tài hoa của hắn rực rở hơn nữa, mộtlà Hàn Vũ kẻ còn lại là Hàn Phi người. Chậc chậc chậc đúng là hổ phụ không sinh cẩu tử mà”

“ Phốc” Tử Nữ, Lộng Ngọc che miệng cười lên khi nghe những lời cuối củaDược Thiên Sầu chửi xéo Hàn Phi.

Hàn Phi lúc này gương mặt khổ qua thương tâm không thôi, nói : “ Lời lẻ huynh như bảo kiếm sắc bén đâm vào tim ta đây.Chả trách Cơ Vô Dạ lại tiến cử ta vào, đây chính là dồn ta vào chổ chết mà.”

Việc Thiên Trạch được thả ra là do một tay Cơ Vô Dạ đứng sau thao tác, mục đích không gì rõ ràng hơn là muốn mượn tay Thiên Trạch chế tạo tai nạn cùng sợ hãi, nước Hàn trên dưới dân chúng lầm than tiện thể hắn diệt luôn các thế lực trong triều, sau cùng hắn lại ra tay cầm xuống Thiên Trạch.

Cơ Vô Dạ âm thầm thả ra Thiên Trạch, không người biết được. Nhưng hắn bình định nổi loạn, lại là mọi người đều biết! Mà Hàn Vương nhất định cho rằng Cơ Vô Dạ không thể bỏ qua công lao, Hàn quốc bách tính, đối với Cơ Vô Dạ càng sẽ mang ơn.

“ Ngươi chọc ra một đại họa” Vệ Trang cất lời, Thiên Trạch được thả ra đại tin tức này làm sao Việt vương Đế Thiên An không biết được, chỉ e mưa gió sắp đến Tân Trịnh không đơn giản, mà Hàn Phi bây giờ cũng không mấy tốt đẹp gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK