Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mùi hương hoa lan nồng đậm khiến cho trong lòng người khác cảm thấy thanh tỉnh, mùi hoa thấm tận tâm can khiến mỗi người không nhịn được tinh thần đại chấn, nhịn không được hút sâu một ngụm không khí.

“ Hoa lan tám cánh, toàn thân như một mảng tuyết trắng tinh khiết óng ánh, khiến người nhìn có cảm giác thanh cao xuất trần, là nó Bát Biện Tiên Lan” Trữ Vinh Vinh nhận ra đóa hoa lan này, thì thào nói.

“Bát Biện Tiên Lan chưa nghe qua, dường như nó rất quý” Mã Hồng Tuấn nói.

Triệu Vô Cực liền nói : “ nó có thể để một Hồn Thánh tăng hai cấp bậc hồn lực, ngươi nói có quý hay không?”

“ Hít khà” đám người hít một ngụm khí lạnh khi nghe, tăng hai cấp hồn lực của một Hồn Thánh đủ biết đóa hoa lan này quý giá đến thế nào, phải biết Hồn Sư càng về sau hồn lực muốn tăng trưởng càng ngày càng khó.

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vàomột đóa hoa cúc to lớn, đóa hoa hiện ra với màu tím sang trọng, mỗi cánh hoa nhìn qua đều có lớp lông nhung đáng yêu bao phủ bên ngoài, tạo thành một thể hoàn chỉnh tự nhiên nhưng lại không có mùi gì tỏa ra.Nhụy hoa ở chính giữa, cao hơn những cánh hoa chừng hơn nửa thước, nhụy hoa tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh nhàn nhạt.

“ Đây là Kỳ Nhông Thông Thiên Cúc” nói xong Tiễu Vũ lập tức nhổ lên gốc cây hoa này, nàng nhận biết gốc cây này, giúp khí vận hành tứ chi, huyết thông bát mạch, có khả năng luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân, ăn toàn bộ trừ rễ cây.

“ Tam ca cho ngươi, thứ này là đồ tốt đấy” Tiễu Vũ đem cấp đưa cho Đường Tam, đem mắt nhìn một hồi nơi này : “ cái tên hỗn đãn kia cất đồ tốt thật không ít”

“ Đau... đau... Đái lảo đại nhẹ một chút, vai ta sắp nứt rồi” Áo Tư Lạp vội la lên.

Đường Tam cười khổ nhìn Đái Mộc Bạch phương hướng, đó là một cái đình viện phía xa là thân ảnh Chu Trúc Thanh đang bị ai đó cưỡng hôn, nói : “ đụng phải tên này, coi như chúng ta xui tận mạng”

Hiện giờ hắn chính là ăn hành SML mà sống, chỉ cần Tiểu Vũ mắng tên kia một câu, lập tức người chịu khổ chính là hắn. Không một chút nào phản kháng, khiến hắn kinh sợ đó là thương thế trong người đáng sợ như vậy, chỉ việc phục dụng một hạt đậu lại nhanh chóng hồi phục.

Triệu Vô Cực nói : “ ta đụng các ngươi càng xui hơn”

“ Tiểu Vũ cô phải cố lên, học thật tốt cái tên kia dạy cho, sinh tử chúng ta đều giao hết cho cô đấy” Trữ Vinh Vinh lên tiếng.

Tiểu Thỏ nắm bàn tay thành quyền : “ yên tâm, đợi ta học xong nhất định sẻ dẫn các ngươi rời khỏi đây”

“ Đừng... bọn họ đến” Chu Trúc Thanh xấu hổ, gương mặt đỏ bừng khi cả người bị nam tử này ôm vào trong lòng, lại thấy nhóm người Tiểu Vũ đi đến gấp gáp hô.

“ Vậy bọn họ không đến ta có thể khi dể nàng sao? Trúc Thanh” Đế Thiên An lưu manh nói.

Chu Trúc Thanh thân hình có chút run lên, khi vành tai nhỏ mình bị hắn cắn nhẹ, xuân tâm trong người lại nhộn nhạo lên, lên tiếng : “ ngươi đừng như vậy... ta ... ta... xin ngươi”

“ Tên háo sắc” Tiểu Vũ thanh âm bên ngoài vọng vào, ánh mắt nồng đậm xem thường nhìn thân ảnh phía trước : “ võ kỹ mà ngươi dạy ta đâu, mau lấy ra cho lão nương”

Đế Thiên An cười cười : “ hình như ta quên dạy nàng ăn nói nhỉ, Đường Tam lần này Bản Đế thêm cho ngươi chút gia vị”

Đường Tam nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác hỏa diễm quỷ dị không một tiếng động thiêu đốt cơ thể, không chỉ nhục thể mà linh hồn cũng thụ thương, tư vị ấy hắn đả trực tiếp cảm nhận qua.

“ Ngươi... ta đã đến, ngươi mau dạy võ kỹ cho ta đi” Tiểu Vũ nhanh chóng xuống nước.

Đế Thiên An cười cười nhìn Đái Bạch Hổ, nói : “ ái chà, có kẻ tâm dường như muốn nát, hận không giết được ra... Chỉ tiếc là thực lực quá yếu... yếu đến nổi ta muốn giết cũng lười... vị hôn thê của mình rơi vào lòng nam nhân khác... chậc chậc... có điều muốn cùng ta làm địch liền phải chuẩn bị tư tưởng bị chém giết, bị diệt tộc, gặp hết thảy nhân gian thảm kịch chuẩn bị... sống không bằng chết tư vị”

“Ngươi...” Đái Mộc Bạch run rẩy, nói không ra lời.

Đế Thiên An không để ý Chu Trúc Thanh thân hình run rẩy, cười nói : “ yên tâm ta cho dù có giết hết cả gia tộc ngươi, vẫn để cho ngươi sống sót...ta cam đoan ta có đủ khả năng làm được việc đó”

Đám người lại run lên, trong lòng rét lạnh, Đại Mộc Bạch tơ máu hiện ra, cánh tay siết chặt, không nhịn được nói : “ ta rốt cuộc đả đắc tội gì với ngươi”

“ Muốn khi dể một người cần phải có lý do ư?” Đế Thiên An lưu manh nói : “ hơn nữa, ta khi dễ ngươi cũng xem như là ác nhân có ác nhân trị, phẫn nộ lên nào, thời gian tới hy vọng ngươi cho ta vui vẻ một chút, nhìn thấy đây là gì không?”

Chỉ thấy Đế Thiên An phất tay không gian xao động, một thân ảnh từ không gian bước ra bên ngoài, cả người tỏa ra khí tức cường hãn, sát khí thao thiên, hình thể vô cùng to lớn, sức mạnh khủng bố ẩn hiện trong cơ thể hắn, khí tức nguy hiểm tản ra ngoài.

Đế Thiên An nói tiếp : “ cái tên này là khôi lỗi, bị ta luyện chế, đem linh hồn rút ra sau đó luyện hóa trở thành một cỗ máy giết người... Ngươi có thể tự sát, yên tâm ta sẽ đem ngươi tận dụng một cách triệt để”

“ Ác ma... ngươi chính là ác ma” Đái Mộc Bạch gương mặt trắng bệch thân hình run rẩy.

Không chỉ hắn mà những người còn lại, giờ phút này gương mặt cũng trắng lên khi nghe được thủ đoạn của y, đem một người luyện thành khôi lỗi, chết cũng không thoát được, cho dù là những kẻ có thủ đoạn tàn độc nhất ở giới Hồn Sư cũng chưa làm được.

Đế Thiên An đem chung rượu uống một cái : “ Long Sát, sắp đến thao luyện đám này một chút, nhớ kỹ đừng đánh chết”

“ Vâng, chủ nhân” Long Sát lạnh lùng hô lên.

Đám người nhịn không được lại rùng mình khi bị ánh mắt của y quét qua, cảm giác như sắc bén lưỡi đao đả kề cổ mình, sống lưng lạnh bút khi cùng ánh mắt kia đối diện.

“ Mạnh quá, khí thế này so với Đường Hạo miện hạ còn kinh khủng hơn” Triệu Vô Cực sợ hãi nói.

“ Chúng ta rốt cuộc xui xẻo đến mức nào đụng phải tên này chứ” Áo Tư Lạp khóc không ra nước mắt thầm hô.

“ Hẳn là tám kiếp đấy Áo Tư Lạp... à quên nói cho các ngươi biết, bản Đế có thể từ trong đầu các ngươi đọc được các ngươi ý nghĩ, Vinh Vinh nàng muốn chạy về Thất Bảo Lưu Ly Tháp cũng được... ta không cản à”

“ Không...không” Trữ Vinh Vinh sợ hãi nói.

Đế Thiên An cười cười : “ ta có đáng sợ như vậy sao chứ? Chỉ hù một chút các ngươi đả sợ chết khiếp cả, ai thật là gan thật bé, yên tâm các ngươi với ta có duyên ta sẽ không hại các ngươi.”

“ Có duyên...ta không tiêu thụ nổi cái duyên này” Mã Hồng Tuấn trong lòng cười khổ

Đế Thiên An nhìn đám người kinh sợ, biểu hiện trên mặt đều thu hết vào mắt, nói : “ chỉ dọa một xíu mà thôi, lâu rồi mới không gặp mấy người có ý tứ trêu đùa một chút, thật là, các ngươi nghĩ xem, từ khi gặp ta đến giờ ta đả giết kẻ nào chưa? Chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, ta thật ra rất thiện lương, tốt bụng”

“ Đi ngươi cái thiện lương, tốt bụng” Tiểu Vũ nhịn không được mắng : “ ta chịu đủ ngươi, cái tên ác ma này”

“ Phanh”

Ngay khi Tiểu Vũ nhảy lên Long Sát chặn lấy nàng, để mặc cho nàng đánh vẫn không cách nào si nhê, ngược lại phản chấn còn đem nàng đẩy lùi.

“ Thỏ ngốc... nàng lai quên lời ta nói rồi ư? Có tin ta cho tam ca yêu dấu của nàng nếm một chút ngon ngọt không nào?” Đế Thiên An cười cười nói.

“ Ngươi” Tiểu Vũ hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ngấn ra, nói : “ ta cầu xin ngươi... tha cho bọn họ đi...ngươi muốn ta làm sao cũng được”

“ Tách tách” Đế Thiên An gõ nhẹ tay lên vương tọa, cười đễu : “ ta đả nói rồi, chỉ cần sau 1 tháng thỏ ngốc nàng vượt qua khảo hạch, ta sẽ thả bọn họ đi”

Tiểu Vũ đem tay lau đi nước mắt : “ ngươi không được gạt ta, nếu không... nếu không cho dù chết ta cũng không tha ngươi”

“Ha ha” Đế Thiên An cười lên, rồi nói : “ nàng chết với ta mà nói cũng không phải là không có lợi à, à mà cứ chiêu đãi Đường Tam mãi cũng quên mất Đại Minh Nhị Minh, thịt của 2 con này hẳn là hơn thịt thỏ à”

“ Hức...hức” Tiểu Vũ nước mắt ngấn ra, nghẹn ngào nói : “ ngươi, ngươi làm sao phải đối với ta như thế...hức hức... ta đả làm gì ngươi chứ.”

“ Được rồi... được rồi... đừng khóc... chỉ trêu một chút mà thôi... đừng khóc” Đế Thiên An lắc mình đả xuất hiện phía trước Tiểu Vũ, nhìn nàng ấm ức khóc lên, thu hồi lại trêu chọc.

“ Ta mới không khóc” Tiểu Vũ đem hai tay nhỏ nện lên người Đế Thiên An, thân hình khẽ run lên, lại nghẹn ngào : “ ngươi thả bọn họ lẫn Đại Minh và Nhị Minh, ta sau này sẻ nghe lời ngươi... được không?”

Đem bàn tay vươn ra vuốt ve đầu tóc nhỏ của nàng, sau đó lấy ra một khỏa cầu thủy tinh đặt vào trước ngực, cười nói : “ chỉ cần thỏ ngốc học xong những thứ này xong, ta đáp ứng sẻ thả bọn họ họ ra cũng sẻ không hại tính mạng bọn họ, vậy nhé”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK