Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này trên bầu trời bên trên một đạo hư ảnh to lớn lao xuống bên dưới, đồng thời ở nơi này thêm một cái bóng di chuyển vào đám quân Tần.

“ Tướng quân cẩn thận” một tên quân Tần hô lên khi thấy được thứ lao xuống hướng về Mông Điềm mà đến.

“ ù ù ù”

Tiếng gió mãnh liệt phát ra, chỉ thấy một khung máy móc hình dạng con cọp làm bằng gỗ lao xuống, thân ảnh Mông Điềm lập tức cúi người xuống để cho bóng này thoát qua.

“ầm”

Âm thanh vang lên, mặt đất có chút rung chuyển khi đầu quái thú nhân tạo này tiếp đất, đồng thời khi tiếp xuống nó còn húc bay vài tên binh lính nước Tần, thân ảnh trượt dài trên mặt đất, bụi mù xuất hiện lên.

“ Cơ quan thú” Mông Điềm nhìn thân ảnh to lớn đó lên tiếng, ánh mắt nhìn qua một bên .

“ vù vù”

Thêm một âm thanh nữa vang lên, nhưng so với vừa rồi thì nhỏ bé hơn, chỉ thấy trong không trung một chiếc búa sắt được móc lấy một sợi xích sắc dài bay lượn đem một tên binh lính đánh xa mấy chục mét, vẻ lên không trung một đường cong rồi rơi xuống.

“ leng keng leng keng”

Tiếng xích xắc vang lên, chiếc búa sắc cũng được thu về khi sợi xích được một thân ảnh to lớn kéo về, một thân hình vạm vở to lớn ước chừng là 2 mét độ cao, ngực để trần đầu cơ hồ là trọc chỉ để một chõm tóc được cột lấy, hai bên lổ tai thì đeo khuyên tai lớn, người này không ai khác chính là Đại Thiết Chùy một tên quân nhân của nước Yên, nhưng hiện giờ đã là một thân phận khác Mặc Gia đệ tử.

“ He he....phản ứng hơi chậm đó” một nam tử giọng điệu bởn cợt lên tiếng đứng ở sau lưng một tên Tần quân đang quan sát khung Bạch Hổ phía trước.

Ngay lập tức tên binh lính rút ra bội kiếm của mình, lông tơ hắn dựng đứng lên nhưng nhìn về một bên bội kiếm thì đã không còn chỉ còn võ mà thôi, ánh mắt co rút hoảng sợ khi nhìn một nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt

“ Có người tặng quà cho ngươi” nam tử lên tiếng, lời vừa dứt trên ngực đã găm lấy bôi kiếm trên người máu tươi nhiễm đỏ.

Chưa dừng lại ở đó nam tử này lại xuất hiện phía sau tên binh lính bên cạnh, lấy đi kiếm trong võ mà không vang một tiếng động, sau đó từ sau đâm lấy miệng nói nhỏ: “ người đỏ bảo rất vui, quyết phải tặng lại”

“ bịch bịch”

Thân ảnh hai tên binh lính từ trên ngựa ngã xuống mặt đất, thân ảnh nam tử lộn nhào một cái bay lên không trung. Người này chính là trộm vương chi vương Đạo Chích một thân khinh công thiên hạ khó người đuổi kịp.

“ ầm” “ ầm” “ ầm”

“ Không chỉ có một con, càng lúc càng hứng thú” Mông Điềm nhìn về phía trước xuất hiện 2 con Bạch Hổ cơ quan thú lên tiếng.

Ngay khi hắn vừa dứt lời đột nhiên một thân ảnh nam tử xuất hiện trên tay trường kiếm lao đến.Thân kiếm như băng, óng ánh long lanh, chiếu rọi chiến trường tả hữu.

"Coong!"

Trường kiếm hướng về Mông Điềm đâm tới, hắn nhưng là nguy nhưng bất động, mặt không biến sắc, thậm chí khóe miệng còn tần nổi lên một tia cười gằn.

Mũi kiếm từ áo giáp trên xẹt qua, Thủy Hàn kiếm sắc bén mũi kiếm nhưng chỉ mang ra một đạo hoa ngân.

"Đây là. . ."

"Thương. . . Long. . . Giáp!"

Cao Tiệm Ly sắc mặt nhất thời chìm xuống, mạnh mẽ mà phun ra mấy chữ này, sau đó nương theo quán tính lao nhanh ra phía trước cách Mông Điềm một đoạn khoảng chừng ba hay bốn mươi mét gì đó.

Mông Điềm nhìn về trên ngực mình chiến giáp bị vạch một đường cắt hàn khí còn bốc lên sau đó lan tỏa, đem ánh mắt nhìn về nam tử phía xa đó.

Đột nhiên Mông Điềm quay đầu lại. Theo ánh mắt hắn lập tức thấy được một nữ tử diện mạo xinh đẹp một đầu tóc trắng bước ra, bên hông mang theo một thanh kiếm , mặc một bộ y phục màu tím đi vào bên trong nhóm quân, mà đặc biệc đám binh lính vẫn chưa phát giác lấy.

“ bịch bịch bịch”

Ngay lập tức đám binh lính bên cạnh còn đang ngồi trên ngựa ở xung quanh nàng lập tức ngã xuống mặt đất, bởi một cổ vô hình chân khí tuôn ra lan tỏa trực tiếp đem đám người này giết chết.

“ Mệnh vận của nước Sở vẫn còn trong tay các ngươi, hảy cố mà sống tiếp” Cao Tiệm Ly xoay người lại nhìn về đám binh lính phía trước.

Hạng Vũ dục ngựa đi đến nhận lấy ngọn thương từ một tên quân lính nước Sở hai tay dâng lên, đem găm vào phía sau. Ngựa quay lại ánh mắt nhìn hắn, nói : “ Còn chưa thỉnh giáo danh vị của các vị cao nhân”

“ Thiên hạ giai bạch” Tuyết Nữ thanh âm như chuông bạc lên tiếng, mái tóc trắng bồng bềnh trong gió.

“ Duy ngã độc hắc” Đạo Chích tiếp lời thân ảnh xuất hiện trên lưng con Bạch Hổ.

“ Phi công Mặc môn” Cao Tiệm Ly lạnh băng mở lời.

“ Kiêm ái bình sinh” Đại Thiết Chùy nói tiếp lời hắn, đem chiếc búa vác lên trên lưng.

Bốn tiếng mười sáu chữ vang vọng khắp không gian nơi này.

“ Là các bằng hữu Mặc gia”

“ Thực vô cùng cảm tạ”

Nghe Phạm Tăng và Hạng Lương lên tiếng, Hạng Vũ nắm lấy ngân kích nhìn 4 người, nói : “đại ân cứu mạng, suốt đời chẳng quên, thanh sơn lục thủy hẹn ngày tái ngộ, yaa”

“Rầm rầm rầm”

Tiếng vó ngựa lập tức vang lên, đám tàn binh nước Sở lập tức di chuyển lên đường chạy trốn đi, để lại đám người Mặc Gia và quân Tần.

"Các ngươi là lũ phản nghịch Mặc Gia " Mông Điềm lạnh lùng lên tiếng

“ Phản nghịch, thiên hạ vốn thuộc về người trong thiên hạ từ khi nào biến thành của một người Doanh Chính” Cao Tiệm Ly đáp trả lấy lời nói Mông Điềm.

“ Sở quốc hiệu xưng hùng mạnh cũng vẫn bị sụp đổ dưới vó thiết kỵ đại Tần. Chỉ một Mặc Gia nhỏ nhoi thì làm sao ngăn trở” Mông Điềm khinh thường lên tiếng, trong ánh mắt thấy đươc đại lượng quân Tần đang chạy đến.

“ Doanh Chính muốn đối kháng với Bách Gia Chư Tử các ngươi có được bao nhiêu phần thắng” Cao Tiệm Ly đáp trả.

Lời Cao Tiệm Ly nói xong thì một luồng dao động trong không khí từ xa truyền lại, chỉ thấy trên bầu trời một đầu chim khổng lồ bay lên trên, đặc biệc nó đều làm bằng gỗ hiển nhiên cũng là cơ quan thú một loại, ở bên trên một thân ảnh nam tử trên người hắc y che lấy đội lấy một chiếc nón vành nhìn xuống.

“ Ánh mắt thật đáng sợ người này” Mông Điềm trong lòng thầm đánh giá khi nhìn về thân ảnh nam tử không rõ diện mạo trong sát na một tích tắc va chạm lấy ánh mắt , sau đó thân hình theo cơ quan thú lao đến trên bầu trời.

“ Cự Tử đang đợi chúng ta đó” Tuyết Nữ đi đến Cao Tiệm Ly lên tiếng

“ Đi thôi” Cao Tiệm Ly cất bước rời đi hướng về những cơ quan thú Bạch Hổ mà đến, sau đó những cơ quan thú này lập tức chạy đi.

“ Mông tướng quân, đại quân đển rồi có cần truy sát chăng?” tên binh lính bên cạnh lên tiếng dò hỏi, chờ đợi mệnh lệnh của Mông Điềm.

“Bách Gia Chư Tử” Mông Điềm thốt lên bốn chữ, ánh mắt vẫn nhìn về những cơ quan thú rời đi.

Chu Tước trên cao, Ban Nhân điều khiển cơ quan máy lên tiếng hỏi : “ Chưởng Lệnh Sứ chúng ta tiếp tục đi nơi nào?”

Yên Đan nhìn bên dưới trùng điệp đại quân, ánh mắt mê man một hồi : “ Bách Việt”

Lúc này một đạo bóng ảnh xuất hiện ngay phía sau hai người, chính là Đạo Chích liền cất lời thanh âm có phần hưng phấn nói : “ Quá tốt, trước giờ ta vẫn chưa có cơ hội đến xem nơi này đây”

Từ khi nước Yên bị diệt, Yên Đan mang theo đám Mặc Gia đệ tử chạy ngược chạy xuôi cùng với Xương Bình Quân và Điền Quang mưu hoa kháng Tần.

Nhưng mà công sức đều vô ích cả, nhất là khi khổng lồ Sở quốc còn ngã dưới thiết kỵ quân Tần thì hắn quyết định đến mảnh đất Bách Việt, Thanh Long Kế Hoạch mà Xương Bình Quân chế định mới này chính là liên quan đến nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK