Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa sau lưng Hermione mở rộng ra thêm một chút và bà Weasley bước vào, bưng theo một đống quần áo mới giặt ủi. Bà đi tới giường, mắt liếc quanh tất cả các bao thư, rồi bắt đầu xếp mớ áo quần thành hai đống.

Bà nói: « Ginny nói là danh mục sách học rốt cuộc cũng đã được gởi tới. Nếu các con đưa cho má thì má sẽ đi ra Hẻm Xéo chiều nay để mua sách trong khi các con chuẩn bị hành lý. Ron, má sẽ phải mua đồ bộ mới cho con, bộ đồ ngủ này ngắn ít nhất sáu inches (tương đương 15cm) , má không thể tin là con lớn mau dữ vậy. Con thích màu gì? »

George nhe răng cười điệu, hớt lời Ron nói: « Màu đỏ và vàng cho tiệp với các phù hiệu của nó. »

Bà Weasley vừa cuộn hai chiếc vớ màu hạt dẻ đặt lên đống đồ của Ron vừa lơ đãng, không nghe rõ, hỏi: « Tiệp với cái gì của nó? «

Fred nói với dáng điệu cho qua phứt cái điều tồi tệ nhất cho rồi : « Phù hiệu của nó. Cái phù hiệu Huynh Trưởng mới toanh bóng loáng dễ thương của nó. »

Mất một lát mấy lời của Fred mới xuyên thủng được mối bận tâm về bộ đồ ngủ của Ron, bà Weasley khó tin, nói : « Cái… nhưng… Ron, con đâu phải? »

Ron giơ cái phù hiệu của nó lên.

Bà Weasley bật ra một tiếng ré y như tiếng ré của Hermione lúc nãy : « Má không tin được! Má không tin nổi! Ôi, Ron, tuyệt vời làm sao! Một Huynh Trưởng. Mọi người trong gia đình đều là Huynh Trưởng. »

Bà Weasley đẩy George qua một bên để có thể nhào tới ôm chầm thằng con trai út.

George giận dỗi nói: « Vậy còn Fred với con, là hàng xóm nhà kế bên à? »

« Khi ba con mà biết được! Ron, má rất tự hào về con, thiệt là một cái tin tuyệt vời, không chừng rồi con cũng sẽ trở thành thủ lĩnh như Bill và Percy, con mới đi bước đầu tiên mà! Ôi, thiệt là một điều tốt lành biết bao xảy ra giữa tất cả nỗi lo toan này, má thiệt là xúc động, ôi Ronnie »

Cả Fred và George cùng phát ra mấy tiếng nôn ọe ồn ào đằng sau lưng bà Weasley.

Nhưng bà Weasley không để ý, hai cánh tay bà vòng quanh cổ Ron ghì chặt, bà hôn tới tấp lên khắp mặt nó, cái mặt lúc này đã đỏ rần, thắm hơn cả màu cái phù hiệu của nó.

Nó cố gắng đẩy bà Weasley ra, càu nhàu: « Má… đừng… má, bình tĩnh lại »

Bà Weasley buông Ron ra, nói không kịp thở: « Để xem nào, sẽ là cái gì? Ba má đã thưởng Percy một con cú, nhưng mà con đã có một con rồi, lẽ đương nhiên. »

Ron trông có vẻ như không dám tin vào tai mình, nó nói: « Ý… ý má nói là »

Bà Weasley âu yếm nói: « Con phải được thưởng về chuyện này. Con thấy một bộ áo thụng mới có được không? »

« Tụi con đã mua cho nó vài bộ » Fred nói giọng chua chát, trông anh chàng có vẻ như đang thành thực hối tiếc về sự hào phóng này.

« Hay là một cái vạc mới. Cái vạc cũ của Charlie đã bị rỉ sét hết trơn. Hay là một con chuột mới, hồi năm nào con thích con Scrabbers lắm mà »

« Má à » Ron mở miệng nói một cách tràn trề hy vọng : « Con xin một cây chổi bay mới được không? »

Gương mặt bà Weasley hơi khựng lại, chổi bay là thứ mắc tiền lắm.

Ron bèn hấp tấp nói thêm: « Không cần một cái xịn lắm. Chỉ… chỉ cần là một cái mới để có dịp đổi mới »

Bà Weasley ngập ngừng một tí rồi mỉm cười : « Lẽ đương nhiên là con có thể sắm một cái mới. Chà, má phải đi ngay nếu má muốn mua cả cây chổi mới. Má sẽ gặp lại tất cả các con sau. Ronnie bé bỏng của má, là một Huynh Trưởng cơ đấy!.Mà đừng quên đóng gói hòm xiểng của các con.Một Huynh Trưởng… Ôi, má nghe bủn rủn cả người. »

Bà lại hôn đánh chụt hết sức kêu lên má Ron một lần nữa, rồi bươn bả đi ra khỏi phòng.

Fred và George nhìn nhau.

Fred nói với một giọng lo âu xạo sự: « Ron à, em không để bụng giận tụi anh không hôn mừng em chứ hả? »

George nói: « Tụi anh có thể nhún đầu gối cúi chào, nếu em thích. »

Ron quắc mắt nhìn hai anh, cáu kỉnh: « Ôi, im đi. »

Một nụ cười độc địa toét từ mang tai này đến mang tai kia của Fred, nói : « Không thì sao? Phạt cấm túc tụi anh hả? »

George cười khẩy: « Mình khoái coi nó làm thử quá. »

Hermione tức giận nói: « Ron có thể phạt các anh nếu các anh không coi chừng. »

Nghe vậy Fred và George phá ra cười nắc nẻ.

Còn Ron thì làu bàu: «Bỏ đi, Hermione »

Fred giả bộ run sợ, nói: « George à, với hai người này, trong tình cảnh tụi mình, thì sắp tới nhất cử nhất động tụi mình sẽ phải cẩn thận lắm lắm mới được. »

George lắc đầu: « Ừ, có vẻ như những ngày xé rào phạm pháp của tụi mình rốt cuộc phải chấm dứt thôi. »

Và với một tiếng “ầm” khác vang lên, hai anh em sinh đôi độn thổ biến mất.

Từ lúc mới đến căn nhà này, đồ đạc của tụi nó đã tự ý lưu lạc tứ tán khắp nơi một cách hết sức kỳ quái. Thành ra mấy đứa mất gần hết cả buổi chiều để thu hồi góp nhặt lại sách vở và đồ dùnng tứ tán khắp mọi ngóc ngách căn nhà rồi xếp gọn chúng lại, vô mấy cái rương đựng đồ đi học.

Harry để ý thấy Ron cứ loay hoay với cái phù hiệu Huynh Trưởng, ban đầu thì để nó trên cái bàn cạnh giường ngủ, rồi nhét nó vô trong túi quần bò, rồi lại lấy nó ra đặt lên trên cái áo thụng xếp ngay ngắn, như thể để xem hiệu quả tương phản của màu đỏ trên nền đen.

Mãi đến khi Fred và George ghé vô phòng đề nghị giúp nó gắn cái phù hiệu lên trán bằng Bùa Dính Vĩnh viễn thì Ron mới cẩn trọng gói cái phù hiệu trong bộ vớ màu hạt dẻ của nó rồi bỏ vô rương khóa kỹ lại.

Bà Weasley đi Hẻm Xéo về vào khoảng sáu giờ chiều, mang nặng trĩu những sách và một hộp quà dài được gói cẩn thận trong một tấm giấy nâu dày. Ron đón cái gói quà ấy từ tay mẹ với một tiếng rên to đầy khao khát.

Bà Weasley nói: « Đừng mở ra ngay, khách đang đến ăn tối, má muốn tất cả các con xuống nhà dưới hết. »

Nhưng ngay khi bà Weasley vừa đi khuất, Ron xé toạc tờ giấy như trong cơn điên rồi tỉ mỉ xem xét từng phân từng ly cây chổi mới toanh của nó, nỗi sung sướng lồ lộ qua vẻ mặt đê mê ngây ngất.

Ở tuốt dưới tầng hầm, bà Weasley đã giăng qua cái bàn ăn đầy ắp một biểu ngữ ghi CHÚC MỪNG RON VÀ HERMIONE – CÁC TÂN HUYNH TRƯỞNG.

Trông bà vui hơn bao giờ hết trong suốt kỳ nghỉ hè.

Khi Harry, Ron, Hermione, Fred và George và Ginny đi vào phòng, bà nói : « Má tính là chúng ta sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ, chứ không chỉ là một bữa tối thông thường. »

Bà nói thêm với nụ cười rạng rỡ cả gương mặt: « Ba của con và anh Bill đang trên đường về đó, Ron, má đã gởi cú cho cả hai người và họ mừng lắm. »

Fred trợn tròn mắt. Chú Sirius, thầy Lupin, cô Tonks, chú Kingsley Shacklebolt đã có mặt và thầy Moody Mắt-điên lộp cộp đi vô phòng khi Harry vừa tự rót cho nó một cốc bia bơ.

« Ôi, quỉ thần thiên địa ơi, thấy anh đến, tôi mừng quá. » Bà Weasley sáng ngời nét mặt nói tiếp trong khi thầy Moody Mắt-điên giũ giũ cái áo khoác đi đường của ông.

« Tụi tôi đã muốn nhờ anh từ mấy bữa nay, anh có thể dòm một cái vô trong ngăn kéo bàn viết trong phòng khách để cho tụi tôi biết cái gì ở trong đó không? Tụi này đã không dám mở ra vì sợ rủi mà gặp phải cái gì đó quậy tưng bừng »

« Chuyện nhỏ mà, chị Molly » Con mắt pháp thuật màu xanh ánh điện của thầy Moody xoay hướng lên trên và cái nhìn chằm chằm của thầy xuyên qua trần nhà bếp.

« Phòng khách »Khi con ngươi của con mắt pháp thuật co nhỏ lại, thầy lẩm bẩm: « Cái bàn giấy ở góc phòng phải không? Ừ, tôi thấy nó rồi...Ừ, một Ông Kẹ. Chị Molly, chị có muốn tôi lên trên đó khử phứt nó đi không? »

Bà Weasley tươi cười: « Không, không, tôi sẽ tự làm chuyện đó sau. Mời anh uống nước. Thực ra thì chúng ta đang có một bữa tiệc mừng nho nhỏ »

Bà khoát tay ra dấu về phía tấm biểu ngữ, và vừa âu yếm nói vừa lấy tay xoa đầu Ron, rồi nói : « Huynh trưởng thứ tư của gia đình »

« Lớp trưởng hử? » Thầy Moody lấu bầu.

Con mắt bình thường của thầy Moody nhìn Ron, còn con mắt pháp thuật thì xoay tròn để chăm chú nhìn sang phía thái dương.

Harry có một cảm giác rất khó chịu là con mắt đó đang nhìn nó rồi di chuyển sang chú Sirius và thầy Lupin.

Rồi, con mắt bình thường vẫn nhìn Ron, thầy nói: « Chà, chúc mừng nhé! Nhân vật có quyền có chức luôn luôn gặp chuyện rắc rối, nhưng mà có lẽ cụ Dumbledore nghĩ là trò có thể chống lại được hầu hết bùa yểm, chứ không thì cụ đâu có phong chức cho trò »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK