Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà một khi đã hướng đến thân phận của y là lâu chủ Thanh Y Lâu, Ô gia liền muốn biết một kẻ như y đến Hàm Đan là vì mục đích gì?

Đường đường là lâu chủ lại đến Triệu quốc đô thành, đến đây ngắm hoa thưởng nguyệt ư? tin được ư?

“ Chuyện này có khi liên quan đến nước Tần” Ô Thị Lô suy ngẫm rồi nói

Ô Ứng Nguyên nghi hoặc : “ Tần quốc.... lẽ nào.... Tần vương ư?”

“Hiếu Văn vương năm nay năm mươi ba tuổi, trước nay sức yếu nhiều bệnh, nhưng lần này y uống thuốc do Lã Bất Vi hiến lên mà chết, cho nên không ai không hoài nghi có bàn tay của Lã Bất Vi nhúng vào. Mà Trang Tương vương nhi tử Doanh Chính cùng thê tử y vẫn còn ở Hàm Đan này”

Nghe cha mình nói Ô Ứng Nguyên bừng tỉnh, hạ giọng hỏi : “Lã Bất Vi trước kia đã muốn thông qua chúng ta để đưa Doanh Chính về Hàm Dương? Nhưng đưa được mẹ con Doanh Chính ra cần có người hảo thủ, lẽ nào lâu chủ đến là vì việc này”

Ô Thị Lô nói : “ có thể lắm, nhưng cũng không trừ việc y đến để giết người”

Ô Ứng Nguyên nghe gật đầu, rất đồng ý với việc này.

Cả hai bàn tán một lúc thì phát hiện ra được một cái võ sĩ hớt hải chạy vào.

“ Chuyện gì thế?”Ô Thị Lô nghi hoặc hỏi

“ Chủ nhân, tôn thiếu gia bị giết rồi” gã võ sĩ quỳ lễ đầu sát dưới đất bẩm báo.

Lời này vừa ra cha con Ô Thị Lô biến sắc.

“ Ngươi nói cái gì? kẻ nào giết?” Ô Thị Lô, Ô Ứng Nguyên giận giữ quát lên, sát khí xung thiên khi nghe đứa cháu của lão bị người khác giết.

“ Hồi chủ nhân là vị tiên sinh được chủ nhân an bài” gã võ sĩ bẩm báo

Cha con Ô thị nghe được cả kinh.

“ Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sau Uy nhi lại bị y giết” Ô Thị Lô đối với đích tôn bị giết đúc là phẫn hận, nhưng phẫn hận không phải mất đi khôn ngoan, bởi kẻ kia đến Hàm Đan để giết cháu hắn mà nói, có chút đại tài tiểu dụng.

“ Nói mau” Ô Ứng Nguyên đối với con trai chết thảm cũng quát lớn hỏi, hắn hiện giờ đã muốn giết người tâm đã có rồi.

Gã võ sĩ bẩm báo : “ thuộc hạ nghe nói tôn thiếu gia tìm đến chổ của tiên sinh đó, Đào thống lĩnh hay tin mang các huynh đệ đến, đều bỏ mạng”

Cha con Ô thị nghe sửng sờ.

“ Đồ khốn kiếp” Ô Thị Lô mắng một câu, đứa cháu trai này của lão tính cách thế nào lão rõ ràng, mười phần là nghe được tin tức gì đó mới chạy đến chổ của lâu chủ Thanh Y Lâu làm bậy, bằng không đang yên đang lành lại chạy đến chổ người ta mang họa sát thân làm gì chứ?

“ Nghịch tử này! Nói, là ai để nó đến?” Hiểu con không ai bằng cha, Ô Ứng Nguyên lại quát hỏi thuộc hạ.

Gả võ sĩ thành khẩn nói : “ thuộc hạ nghe nói là Liên Tấn nói cho tôn thiếu gia, chổ của Nhất Việt tiên sinh có mỹ nhân....”

Nghe đến đây Ô Thị Lô giận quát : “Đem Liên Tấn gọi đến đây”

Giờ phút này hai cha con Ô thị đã rõ, thì ra Liên Tấn muốn mượn Ô Đình UY hoặc Ô gia trả một tay chi thù.Ô Đình Uy ngu xuẩn trúng kế, bị chữ sắc mà không nghĩ đến hậu quả gây ra, cuối cùng bỏ mạng.

“Vâng!” gã võ sĩ lập tức đứng dậy tính ra ngoài.

Ô Ứng Nguyên nói : “ tránh để lộ chuyện tôn thiếu gia đã chết, nếu y không về, giết ngay cho ta”

“ Dạ!” gã võ sĩ cung kính đáp.

Nhưng Ô gia đã chậm mất, Liên Tấn đã thoát ly khỏi Ô phủ mà chạy đến chổ Triệu Mục nương nhờ, dù hắn mất đi một tay thực lực giảm đi cũng là một cái lợi hại kiếm khách, đối với những kẻ có thể có lợi cho mình Triệu Mục tất nhiên chứa chấp.

Về phần Thiên Trạch sau khi rời khỏi Ô gia không có rời đi Hàm Đan, cũng không trở về khách điếm cũ mà mang theo tam nữ ra thành bắc, trên đường dạo phố thì tìm một căn khách điếm khác nghỉ ngơi.

Thuê được phòng, ba nữ dù qua đi sợ hãi và nguy hiểm nhưng cũng không dám rời đi Thiên Trạch một bước, chỉ có ở gần bên cạnh y mới cảm nhận được an toàn tuyệt đối.

Mà hắn thì chờ đợi đêm xuống để ra tay cướp bóc, thời gian dư ra có mỹ nữ ở bên không làm gì thì phí thời gian, lấy mỹ danh an ủi tam nữ lại đem cả ba giữa chiều tuyên dâm.

Tố Nữ, Điền Trinh, Điền Nhu đã trao thân đêm qua, người nam nhân kia là trời của cả ba người, lại qua kinh hoảng cộng thêm nếm qua trái cấm cả ba cùng hướng đến. Thế là như cá gặp nước vui vầy một chổ.

Thấm thoát đêm tối lại đến, Thiên Trạch muốn chờ đợi cho nửa đêm lại ra tay thì lại có khách tìm đến.

“ Là Triệu Mục hay Ô Thị Lô đây?” Thiên Trạch suy tính, tìm hắn hiện giờ có lẽ là hai người kia.

Ba cái nữ nhân bị thanh âm kinh giấc, mở mắt ra vội đứng dậy muốn giúp nam nhân mình thay y phục.

Thiên Trạch hưởng thụ tam nữ hầu hạ, mặc lấy y phục xong, chờ đợi ba cái mặc xong y phục rồi hái xuống phượng trâm bố trí trong phòng, nói : “ ngủ ở đây, chỉ cần không đi ra khỏi gian phòng này, dù thiên quân vạn mã cũng không thể công phá”

Ba nữ nghe rồi gật đầu, cả ba người đã rõ y không có ý định đem mình theo, dù không muốn nhưng nhận mệnh.

Thiên Trạch đi ra rồi đi theo một gã thanh niên mặc áo đen che mũ trùm, đối với việc hắn không báo ra danh tự chủ tử của mình Thiên Trạch cũng không để ý, dù sau đến nữa đêm cũng còn tầm bốn đến năm tiếng nữa, không vội.

“ Tỷ tỷ, là Ô gia người đến ư? có phải bọn họ muốn dụ đại nhân “ Điền Nhu dò hỏi, ngữ khí tràn đầy lo lắng

Điền Trinh lay đầu : “ không đâu, đại nhân đến ngay cả Thiếu Nguyên Quân còn phải cho mặt mủi, Ô Thị Lô là con buôn cho nên rõ ràng lợi ích, lão sẽ không ngu ngốc như Ô Đình Uy”

“ Trinh tỷ nói đúng lắm! con buôn trọng lợi, đại nhân lai lịch còn thế lực chưa rõ, đến ngay cả Triệu Mục và Thiếu Nguyên Quân cũng dè chừng, Ô Thị Lô sẽ không dám mạo hiểm đâu” Tố Nữ chen vào

Ba cái nữ tử không dám ngủ, ai nấy cầm trên tay binh khí, dù sao ba cái chỉ là phận nữ nhi không biết võ công, lại trải qua một hồi kinh biến khó mà quên được, nay duy nhất chổ dựa của bọn họ đi rồi, bọn họ làm sao mà ngủ được.

Cả ba người lại thấp giọng trò chuyện, dù sau cũng cùng một chổ hầu hạ nam nhân, cho nên ba nữ quan hệ rút ngắn không ít, trong đêm lời ra tiếng vào chờ đến người kia trở về.

Lại nói Thiên Trạch được người dẫn đến một tòa phủ viện, so với Ô Thị Lô và Triệu Mục thì kém hơn nhiều, có chăng khác biệc là lần này Thiên Trạch không có đi ngựa mà theo tên dẫn đường này băng nóc vượt tường đi vào.

Hắn dẫn một cái tòa lâu trong phủ viện.

Lâu có hai tầng tạo hình ngủ giác, lụa hồng từ mười hai mái đình ở các tầng thả xuống.

Cả thảy năm cửa ở mỗi tầng nhưng chỉ có một cửa mở, ánh đèn sáng tỏa ra từ đó.

“ Chủ nhân đã chờ đợi tiên sinh ở bên trong” gã dẫn đường lên tiếng.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, sau đó đi theo hắn vào trong.

Đại sảnh trung tâm rộng lớn được thiết kế một cái bục tròn, năm con đường từ năm cửa dẫn vào có thể đi đến, có năm cái cầu thang dẫn lên lầu hai.

Thiên Trạch được dẫn đến lầu hai trên một cái bàn sập, tại vị trí này có thể nhìn rõ được bên dưới bục tròn. Bởi phía trên lầu các mái không che phủ bục tròn kia, chẳng khác nào là một cái giếng trời lớn, ánh trăng chiếu xuống cùng với đèn nến giúp người nhìn rõ.

“ Thú vị” Thiên Trạch thốt lên khi thấy một cánh cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào một cái vũ cơ xinh đẹp.

Theo nàng đi vào tiếng chuông nhạc cũng chậm rãi vang lên.

Khúc âm thanh líu lo du dương ở giữa, vũ cơ cũng thướt tha múa lấy.

Điệu nhảy rất đẹp người nhảy cũng xinh đẹp, khúc nhạc cũng rất hay.

Thiên Trạch an lặng thưởng thức, rượu thịt dâng lên không một chút ngại mà dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK