Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại trước khi chuyển sinh Thiên Trạch từng biết đến Phong Vân, Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân từng một thời hắn yêu thích, không nghĩ đến lần này truy giết Tứ Đại Khấu lại đụng phải Bộ Kinh Vân ở thế giới này.

Tuy rằng thế giới này không phải Phong Vân, và Bộ Kinh Vân càng không phải là main chính của thế giới, nhưng thiên tư cùng tiềm lực và kinh lịch cũng không khác mấy với nguyên tác.

Tại đang thiếu thốn thủ hạ mà nói, nhỏ Bộ Kinh Vân xuất hiện chính là một nhân tố hắn không bỏ qua cho được.

“ Ta không nhận đồ đệ tuy nhiên có thể dạy ngươi võ công, chỉ là ngươi học được bao nhiêu phải xem ngươi bản lĩnh” Thiên Trạch vừa nói vừa ngưng một thanh kiếm khác : “ lên đi”

Bộ Kinh Vân nghe được mừng rở, hắn chỉ sợ người kia không chịu dạy chứ không sợ hắn không học được, vội vả nói : “ cảm tạ”

Thiên Trạch đợi Bộ Kinh Vân từ quỳ bái đứng dậy nhảy lên cự kiếm, sau đó ngự kiếm đi.

“ Đây chính là ngự kiếm phi hành đó ư?” Bộ Kinh Vân giữ thăng bằng đứng trên cự kiếm, nhìn cảnh sắc trôi qua mà khó bình tĩnh, hai cánh tay siết chặt trong lòng khát khao một ngày mình có thể làm được như người này.

Ngự kiếm phi hành hắn đã nghe qua và cũng thấy qua cha dượng, chỉ là cha dượng của hắn so với người này mà nói thì không so bằng được. Nếu như hắn có thể học tốt một thân bản lĩnh của y liền có thể trả thù được.

Thời gian qua đi chừng hai mươi phút, Thiên Trạch từ không trung cướp xuống một ngọn núi, đáp xuống một cái nguyên vẹn kiến trúc.

“Ồ!” Diễm Linh Cơ nhẹ thốt lên, ánh mắt nàng có chút bất ngờ khi thấy người kia trở về còn mang theo một cái nam hài.

“ Những người này…” Bộ Kinh Vân thầm nói, gương mặt vẫn không thay đổi bao nhiêu chỉ là ánh mắt thì quan sát những người đang đứng ngồi kia, lẽ nào là đồng bọn của vị đại thúc này.

“ Đây là…?” Hồ Oánh lấp lửng dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “ nó là Bộ Kinh Vân, trên đường ta giết Phòng Kiến Đỉnh thì tình cờ gặp nó. Cả nhà nó bị diệt, sau này đi theo ta học võ công.”

Nghe được Hồ Oánh ánh mắt có chút thương cảm, bản thân nàng cũng bị diệt môn cho nên khi hay Bộ Kinh Vân có tình cảnh kia, hiển nhiên đối với nó tràn đầy thương xót cho.

Bộ Kinh Vân vẫn trầm mặc đứng một bên, nó vốn tính kiệm lợi khó cùng người chung đụng, hiện giờ đám người xa lạ kia mới gặp mà hắn cũng không giỏi giao tiếp, chỉ dùng một đôi mắt quan sát lấy.

Tại quá trình di chuyển nó đã quan sát nam nhân đem mình đi, từ y phục lẫn khí chất để nó biết, kẻ cứu mình có thân phận hẳn không nhỏ. Không là bang chủ một bang phái thì cũng là người phú quý, hiện giờ thấy được đám người kia đối với y thần sắc cung kính càng đinh ninh suy đoán này thêm.

“ Mọi việc đã xử lý xong rồi?” Thiên Trạch không dây dưa vào vấn đề của Bộ Kinh Vân mà hỏi lấy song nữ.

Diễm Linh Cơ nói : “ đã xử lý xong, chỉ có một vấn đề nhỏ”

Hồ Oánh nói tiếp : “ một số người bị cướp về, bọn họ gia đình đã không còn muốn đi theo chúng ta báo ân”

Phong Kiến Đỉnh cướp giết người vô số, cho nên không lấy gì lạ khi tại hắn cứ điểm cất giấu tài bảo có không ít nạn nhân bị giam cầm. Khi Thiên Trạch đám người đến sát lục cũng cứu thoát cho bọn họ.

Hồ Oánh tâm tính thiện lương cho nên chủ động để những đáng thương người này đi, cung cấp ngựa xe lương thực cùng một ít tiền bạc cho bọn họ trở về. Chỉ là một số trong quá trình cướp đến đây thì đã không còn chốn nương thân, bọn họ muốn đi theo báo ân cho những ân công này.

Thiên Trạch suy nghĩ rồi nói : “ để lại cho bọn họ một phần lương thực cùng tài chính vật tư, để bọn họ ở lại nơi này một thời gian rồi phái người đón tiếp về đô thành”

Bách Việt chia cắt, nhân lực cùng tài lực và thế lực cũng bị hạn chế. Thiên Trạch muốn trọng xây thế lực đều bắt tay từ đầu. Những kẻ kia tuy không có võ công gì, đa phần người cho là vô dụng vướng bận, song với hắn mà nói bọn họ có thể trợ giúp cho hắn ở những mặt khác.

Bách Độc Vương nhìn thấy chủ tử đưa mắt nhìn mình, hắn liền hiểu ý chủ nhân muốn để hắn đi làm việc này, cung kính thi lễ : “ vâng”

Bách Độc Vương rời đi tiến đến gần trăm cái nữ nhân bị bắt giữ, liền truyền đạt lại ý của chủ nhân mình. Những kẻ muốn đi theo chỉ có thể nhận mệnh, bọn họ có thể có quyền ý kiến ư?

Làm xong Thiên Trạch lại ngự lấy pháp bảo mà đi.

Bộ Kinh Vân chứng kiến Tử Kim Hồ Lô hóa lớn chở người mà kinh ngạc, chỉ là hắn không như những đứa trẻ khác giật mình hiếu kỳ hỏi lấy, mà trầm mặt không nói, dù hiếu kỳ nhưng cũng không hé răng một lời.

Đám người bên cạnh Thiên Trạch cũng hơi bất ngờ, trong lòng thầm khen đứa trẻ này lại có khả năng trấn định như vậy.

“ Phương hướng này… dường như chủ nhân muốn đến nơi khác ư?” Diễm Linh Cơ nhìn phương hướng di chuyển về tây bắc, này thẳng mà đi chính là vào đất Sở chứ không phải là về đô thành Bách Việt, không lý gì mà nam nhân bên cạnh không rõ đường cả, nàng nghi hoặc hỏi lấy.

“Vốn nên trở về, chỉ là nhận thêm nó dẫn ra thêm vài chuyện có ý tứ. Một trong đó chính là lấy thanh binh khí vừa tay cho nó.” Thiên Trạch trả lời.

Nghe xong đám người hơi bất ngờ, không nghĩ đứa trẻ này lại để cho Thiên Trạch ưa thích như vậy, lại có thể chậm lại lịch trình cùng đi lấy cho nó binh khí.

Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ âm thầm đối với đứa trẻ mà chủ tử đem về xem trọng hơn. Có thể để chủ tử mình đích thân đối đãi như vậy, hiển nhiên đứa trẻ này rất được chủ tử thưởng thức, có khả năng cao chính là đồ đệ của chủ tử.

“ Vì ta ư?” Bộ Kinh Vân thầm bất ngờ.

Diễm Linh Cơ nói : “ binh khí vừa tay ư? Linh Cơ thật tò mò, đứa bé này cần binh khí gì mà để chủ nhân xuất thủ đây?”

Thiên Trạch nói : “ là một thanh kiếm báu, rèn đúc đã ngàn năm”

“ Tuyệt Thế hảo kiếm của Bái Kiếm sơn trang!” Diễm Linh Cơ nghe xong suy nghĩ trong chốc lát liền thốt.

“ Tuyệt Thế hảo kiếm của Bái Kiếm sơn trang!” Bộ Kinh Vân vẫn luôn lưu ý, bây giờ nghe được lời của nữ nhân kia, trong đầu lại loạn nghĩ, chín chữ của người kia nó bất thông bởi vì nó chưa nghe qua danh của Bái Kiếm sơn trang cùng thanh kiếm kia.

Nghiêm chỉnh mà nói, Bái Kiếm sơn trang cũng không tính là một cái môn phái võ lâm. Bái Kiếm sơn trang là một cái thế gia dựa trên đúc kiếm mà sống, bọn hắn cực ít đi lại trên giang hồ, rất ít kết xuống thù oán gì.

Nhưng trên giang hồ Bái Kiếm sơn trang cũng rất có danh vị. Bởi Bái Kiếm sơn trang là một trong các thế gia đúc kiếm lừng danh. Hơn nữa điểm khiến Bái Kiếm sơn trang nổi tiếng, đó là có một thanh kiếm đã đúc nhiều đời vẫn chưa xong.

Thanh kiếm này được Ngạo gia tiên tổ rèn đúc. Kỳ danh muốn đúc ra một thanh có thể giết chết Hỏa Kỳ Lân thần kiếm, vì truy cầu thanh kiếm hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, mà đã đúc kiếm hơn trăm năm, kiếm dù chưa thành nhưng lưu truyền ra ngoài, người võ lâm đều hay biết.

Chỉ là Bộ Kinh Vân tuổi nhỏ, hắn là theo mẹ tái giá đến Hoắc gia cho nên đối với chuyện này không rành như những võ lâm nhân sĩ khác. Cộng thêm Bái Kiếm sơn trang nữa phong bế và cách xa Hoắc gia trang, cho nên Bộ Kinh Vân không hay không biết là bình thường.

Nhưng Diễm Linh Cơ lại khác, tại Thiên Trạch chưa bị giam xuống ngục giam, chủ tử nàng ưa thích sưu tầm lợi khí trong thiên hạ. Nàng làm thủ hạ cũng để tâm mà nghe ngóng lấy.

Tuyệt Thế hảo kiếm rèn đúc cả ngàn năm chưa thành kia nàng cũng hay biết, cho nên khi nghe được lời của Thiên Trạch, cộng thêm vị trí mà y đang di chuyển, lập tức nghĩ đến Bái Kiếm sơn trang cùng thanh kiếm kia.

“ Bái Kiếm sơn trang?” Hồ Oánh nghi hoặc, nàng đối với võ lâm giang hồ không rõ.

Lan Trì nói : “ Bái Kiếm sơn trang chính là ngàn năm thế gia đúc kiếm, chỉ là vì đúc một thanh hoàn mỹ nhất kiếm, mấy chục đời rèn đúc xuống chưa thành, truyền qua năm tháng Bái Kiếm sơn trang cũng dần dần lãng quên”

Hồ Oánh bất ngờ : “ tận ngàn năm mà vẫn chưa đúc thành ư?”

Bộ Kinh Vân một bên nghe đã rõ Bái Kiếm sơn trang là thế lực nào, càng đối với thanh rèn đúc cả ngàn năm Tuyệt Thế hảo kiếm kinh ngạc, một thanh cả ngàn năm chưa đúc thành kia, thanh kiếm kia người kia muốn lấy cho nó ư?

“ Nhưng là thanh kiếm đó theo Linh Cơ biết nó vẫn chưa thành còn khiếm khuyết. Lẽ nào chủ nhân muốn lấy kiếm hình cho nó” Diễm Linh Cơ nghi hoặc hỏi.

Người có thân xác cùng linh hồn, vậy kiếm có kiếm hình và kiếm hồn, có đủ hình hồn mới thành hoàn mỹ.

Tuyệt Thế rèn đúc ngàn năm kiếm hình đã hoàn mỹ nhưng kiếm hồn chưa có. Cho nên vẫn chưa hoàn mỹ. Đây cũng là lý do mà Tuyệt Thế hảo kiếm rèn đúc cả ngàn năm nhưng vẫn chưa xuất thế.

Mà nam nhân kia muốn lấy thanh kiếm kia cho Bộ Kinh Vân, nàng cho rằng người kia muốn lấy kiếm hình cho nó luyện tập. Dù rằng không có kiếm hồn đi nữa, chỉ bằng kiếm hình cũng đủ đoạn thạch phần kim, vượt xa các thanh binh khí bình thường rồi,

“ Một thanh kiếm tốt cần hình hồn mới hoàn mỹ. Đã ta đến lấy kiếm làm sao lại lấy hạng thứ phẩm được” Thiên Trạch trả lời.

“ Nhưng kiếm hồn…?” Diễm Linh Cơ lấp lửng hỏi.

Thiên Trạch nói : “ chỉ là một cái kiếm hồn mà thôi, không đáng để ý”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK