Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo Chích và Bào Đinh trốn ở một bên há hốc miệng ra, đưa mắt nhìn nhau một lát, sau đó cả hai đưa tay của nhau che lấy miệng đối phương cười lấy.

“ Phốc xuy!” Mà Như Sương thì che miệng cười lấy.

Lý Tư lại nói : “ ta lại giới thiệu tiếp. Vị này là lưỡng đại hộ pháp Quốc Sư của đế quốc Tinh Hồn tiên sinh.”

“Âm Dương Gia người.” Phục Niệm mặc dù lúc này sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng vẫn là cho Tinh Hồn trả cái lễ.

Năm xưa Đông Hoàng từ trong đám môn khách của Lữ Bất Vi lấyđi Cam La, hắn chính là trời sinh thuộc về Âm Dương Gia nhà, thiên tư tuyệt thế lại thông qua La Sinh Đường khảo nghiệm ngồi lên chức vị Tinh Hồn, ngang bằng với Nguyệt Thần đến cả ngũ đại trưởng lão cũng phải nghe lệnh hắn.

Sau khi đến Đại Việt, theo Diễm Phi đề bạt mà trở thành hai vị quốc sư của Đại Việt, mấy năm nay kẻ khiêu chiến không ít. Thanh danh cực kỳ không nhỏ chút nào.

“Hừ!” Tinh Hồn lúc này hừ nhẹ một tiếng, bàn tay trái nâng lên, ngón tay búng ra một đạo tím sắc nhanh như thiểm điện bắn đến một chổ.

“Không ổn” Đạo Chích, Bào Đinh thấy vậy hốt hoảng hô lên.

Chỉ thấy đạo chân khí kia bắn về đạo tàng cây, “ Phanh!” một tiếng, một cái thân ảnh từ bên trong lăn xuống.

“Thất lễ rồi! ta phát hiện một con chuột nhắt gần đây, chỉ là không biết con chuột này không biết từ đâu chạy đến” Tinh Hồn ẩn ý nói, ánh mắt nhìn về Phục Niệm.

Cách đây không lâu hắn nghe được một tràng cười nhỏ, phát hiện ra từ bên trái phương vị, sau đó đợi cho Lý Tư giới thiệu rồi bất ngờ ra tay cho đối phương không kịp phản ứng, một kích này hắn thành công.

Phục Niệm cau mày nhìn chăm chú.

Lý Tư, Sở Nam Công, Công Tôn Linh Lung đưa mắt nhìn.

Đồng thời binh lính cũng vội vả tiến lên đem binh khí vây người kia lại.

“To gan! Dám mắng ta là chuột nhắt! Ngươi muốn chết” Như Sương tức giận mắng lại, không một chút sợ hãi.

“ Lớn mật! từ đâu tới nghịch đồ” gả Thiếu Úy quát lên : “ bắt xuống cho ta”

“ Tên nào dám” Như Sương quát lớn.

Đạo Chích cùng Bào Đinh ở tàng cây trên lo lắng, nhưng nghĩ lại Như Sương là người kia con gái, so với Thiên Minh Thiếu Vũ mà nói không đến nguy hiểm mất mạng, nhất là khi trên người còn Miễn Tử Kim Bài.

“Ai nha!là một cái tính khí rất lớn tiểu nha đầu nha!” Công Tôn Linh Lung nói : “ chỉ là đợi bắt giam rồi còn mạnh miệng hay không?”

Như Sương lớn tiếng chất vấn : “ dám bắt ta, bọn các ngươi cũng to gan lớn mật! Có biết ta là ai không? ăn gan hùm mật báo ư? dám bắt ta, bọn các ngươi muốn chết”

Nhìn thấy thiếu nữ này mặc hoa quý y phục lại không một chút sợ hãi nào, mấy cái binh lính cũng có chút do dự, đưa ánh mắt nhìn về Thiếu Úy.

“ Lui xuống! không được vô lễ” Lý Tư lúc này đột nhiên cao giọng hạ lệnh.

Đám binh sĩ nghe được cũng buông binh khí lui xuống.

Lý Tư đi đến trước cất lời dò hỏi : “ tại hạ là Lý Tư, còn không thỉnh giáo cô nương phương danh?”

“ Tiểu nữ này là ai? đến ngay cả Lý Tư cũng phải nhường lễ như vậy?” Phục Niệm, Nhan Lộ thầm nghĩ, ánh mắt âm thầm đánh giá thiếu nữ này.

“ Ta không cho ngươi biết thì thế nào? có phải muốn bắt ta vào ngục, tra hình bức cung hay không?” Như Sương thấy bọn họ xuống nước, làm khó dễ.

Lý Tư thản nhiên nói : “ cô nương quá lời, luật pháp của Đại Việt quy định, dưới 16 tuổi thuộc về vị thành niên. Cho dù cô nương phạm tột cũng là chịu quản giáo. Lý Tư thân là viện trưởng bộ Tư Pháp hiểu rõ hơn ai hết về sự tồn tại của pháp luật, nào dám làm bậy”

“ Tiểu nha đầu này là ai? mà sao đến cả Tướng quốc cũng phải giữ lễ như vậy?” Công Tôn Linh Lung nghi hoặc, nàng rõ ràng Lý Tư địa vị ấy vậy mà còn khách khí với cái thiếu nữ này.

Lý Tư lúc này nói : “ Nếu Lý Tư đoán không lầm, người họ Thiên”

“ Thì đã sao?” Như Sương bất mãn nói lại.

Lý Tư lại nói tiếp : “ cái túi gấm của cô nương rất đẹp, vật này tuyệt đối không phải người thường có được. Cô nương lại họLạc, người trong thiên hạLạc thị có rất nhiều, nhưng sở hữu đôi mắt xanh thì rất hiếm. Cô nương đã họLạc, có thể xin cho Lý Tư biết phương danh hay không?”

Nghe Lý Tư nói đám người đưa mắt nhìn về hông của thiếu nữ, quả thật có một cái túi gấm rất xinh đẹp, đặc biệc hơn bên cạnh có một khối ngọc buộc cẩn thận.

“ Lẽ nào...” Tinh Hồn thấy khối ngọc cùng túi gấm đã đoán ra được lai lịch của nữ hài này, chỉ là nữ hài này vốn lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Như Sương biết hắn dò đoán lai lịch mình, nói : “ ta vì sao phải cho ông biết?”

“ Nếu cô nương không cho Lý Tư biết, Lý Tư buộc phải để thủ hạ động thủ. Bởi thứ trên người của cô nương chỉ thuộc vào đồ trong cung Đại Việt. Người bình thường không thể nào có được. Lý Tư đành phải mời cô nương về thẩm tra” Lý Tư uyển chuyển nói.

Như Sương chống chế : “ ngươi dựa vào cái gì nói đây là đồ trong cung. Hừ! mời ta về thẩm tra là muốn cướp đồ rồi! tránh ra”

“ Xin chậm đã” thấy nữ hài kia định rời đi, Lý Tư ngăn lại : “ nếu cô nương không trả lời, nếu thật là cô nương từ trong kia chạy ra, nếu có chuyện gì Lý Tư không gánh nổi tránh nhiệm. Cho nên dù có mạo phạm, Lý Tư cũng muốn lưu cô nương lại, điều tra rõ ràng”

Như Sương đảo con mắt suy nghĩ, hiện giờ đi không được, thân phận có lộ ra cũng không tính là gì, thậm chí lộ ra sau này vì kiêng kỵ mình mà Mặc gia cũng dể thở chút, xoay người lại nói : “ ông muốn biết tên của ta?”

“ Chính là!” Lý Tư đáp.

Như Sương nói : “ vậy nghe cho kỹ, tên của ta là Như Sương”

“ Như Sương!” Lý Tư, Tinh Hồn ra soát cái tên này, tại Long tử trong bọn họ chưa hề nghe qua cái tên này.

“ Xin người hãy nói tên thật!” Lý Tư cười khổ nói.

Như Sương thúc dục túi gấm, quang mang tọa ra một cây quạt hoa lệ đem ra.

“ Này...” Tinh Hồn, Lý Tư chờ đám người nhìn một màn này kinh hô.

Như Sương đem cây quạt mở ra, cười nói : “ cây quạt này cha ta cho ta, ông có nhận ra nó hay không?”

Lý Tư nhanh phản ứng, khom người cúi lưng, thấp đầu thi lễ: “ Thần Lý Tư tham kiến công chúa điện hạ!”

Lập tức, đám binh sĩ từ trong kinh ngạc đi ra, một chân quỳ xuống cúi đầu, trăm miệng một lời : “ tham kiến công chúa điện hạ”

Tinh Hồn, Công Tôn Linh Lung hành lễ không khác gì Lý Tư, nói : “ tham kiến công chúa điện hạ”

Phục Niệm cũng nhanh sửa sang, quỳ gối thi lễ.

Sở Nam Công thì ho khan cũng cúi một chân thấp đầu thi lễ.

“ Đứng lên cả đi” Như Sương cao giọng.

Từng người đứng lên.

“ Phục Niệm không biết công chúa đại giá quang lâm, tiếp đón sơ sài xin thứ tội” Phục Niệm trước khi đứng lên ra hiệu cho một cái môn sinh đi vào, sau đó hướng Như Sương thi lễ.

“ Không có gì!” Như Sương qua loa nói.

Lý Tư nói : “ thứ thần mạo phạm, không biết công chúa rời Đế thành đến Tang Hải là một người hay cùng thân vệ, thần biết mà chuẩn bị chu toàn. Hiện giờ Mặc gia phản nghịch vừa trừ đi nhưng thế lực phản động vẫn tiềm ẩn khắp nơi, công chúa thân phận cao quý xin cẩn trọng”

Đến chức vị như Lý Tư hắn tiếp xúc với cao tầng Đại Việt, cho nên biết đến các Long tử trực thuộc sẽ có một đôi mắt xanh di truyền của Đế Long Hoàng. Đáng nói hơn mỗi một người đều có vật tượng trưng thân phận cho mình.

Túi gấm cùng ngọc bội hắn nhìn ở Như Sương cũng thấy trên một vị công tử khác, lại thêm lấy đồ ra từ túi gấm, thủ đoạn này chỉ có Đế Long Hoàng mới làm ra. Mà cái thanh quạt đặc trưng kia thì không lẫn vào đâu được.

Tuy danh tự không có trong công chúa Đại Việt, nhưng có thể cầm Phong Lôi Phiến, mắt xanh, túi gấm, trường bào, ngọc bội còn không phải Long tử ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK